» Chương 4720: Giúp ta một việc

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Thịnh Dương Thần Quân vốn còn muốn hỏi Dương Khai muốn cái Khôn Thiên Động Thiên đã được khai phá làm gì, dù sao loại vật này ẩn náu trong hư không thì còn tốt, nhưng một khi bị người phát hiện thì giá trị không còn nhiều nữa.

Nhưng đảo mắt nhìn thấy Hạ Lâm Lang ngồi ở một bên, lão nhân lập tức tỉnh táo lại, mỉm cười gật đầu: “Cái này hiển nhiên là không có vấn đề, chớ nói một chỗ, chính là hai ba nơi, lão đệ muốn thì cứ lấy đi, bổn quân tuyệt không tiết lộ nửa điểm tin tức cho bất kỳ ngoại nhân nào.”

Hạ Lâm Lang cũng phản ứng lại, cảm kích gật đầu với Dương Khai. Cái Khôn Thiên Động Thiên kia, Dương Khai rõ ràng là muốn giúp nàng.

Tâm trạng nàng không khỏi có chút phức tạp. Nhớ ngày nào nàng đưa Dương Khai đến Lê Hoa Động Thiên, mà bây giờ hắn lại có thể trước mặt Thịnh Dương Thần Quân cường giả như vậy chuyện trò vui vẻ, xưng huynh gọi đệ, lại còn có quan hệ tốt với tộc Phượng Hoàng ở tổ địa. Mới bao nhiêu năm thời gian thôi?

Thương nghị đã định, mọi người đều vui vẻ.

Tiệc rượu tan đi, Thịnh Dương sắp xếp chỗ ở cho mọi người, hẹn ba ngày sau cùng Dương Khai xuất phát.

Sở dĩ là ba ngày, là bởi vì Thiên Nga cần ba ngày để giúp hắn hóa giải tổ linh lực trong cơ thể, còn Dương Khai cũng nhiều lần nói mình có việc gấp, không tiện trì hoãn lâu, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

Đêm càng khuya, tiếng gõ cửa vang lên.

Dương Khai đứng dậy mở cửa, Hạ Lâm Lang đứng ngoài cửa. Bốn mắt đối mặt, Dương Khai mỉm cười: “Đang định đi tìm ngươi.”

Nói rồi, hắn nghiêng người tránh ra, mời nàng vào.

Hạ Lâm Lang hiếu kỳ hỏi: “Tìm ta có việc?”

“Ngồi xuống nói.” Dương Khai ra hiệu, rót cho nàng chén trà, rồi ngồi đối diện nàng, mở miệng nói: “Ngươi nói trước đi, tìm ta có chuyện gì không?”

“Đến cảm ơn ngươi.” Hạ Lâm Lang cười nhẹ, “Cảm ơn ngươi vẫn còn lo lắng chỗ ở cho ta, cố ý xin Thịnh Dương Thần Quân cho một Khôn Thiên Động Thiên.”

“Nên làm, Lê Hoa Động Thiên bị hủy, dù sao cũng có một chút trách nhiệm của ta.”

“Nhưng căn nguyên vẫn là ở chỗ ta, nếu năm đó ta không bắt ngươi, cũng sẽ không có chuyện sau này. Rơi vào tình cảnh này cũng là ta gieo gió gặt bão. Ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ không hỏi, cho nên dù thế nào, ta cũng phải cảm ơn ngươi!”

Dương Khai gật gật đầu: “Tiện tay làm thôi.”

Hạ Lâm Lang im lặng một lát, mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ngươi tìm ta có việc sao?”

“Ừm, là thế này.” Dương Khai ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”

“Giúp ngươi gì?” Hạ Lâm Lang hồ nghi.

Dương Khai nói: “Ban ngày ta nói chuyện với Thịnh Dương, ngươi cũng nghe rồi. Nhưng nếu ta thật hợp tác với hắn, mỗi một Khôn Thiên Động Thiên hoặc Khôn Thiên phúc địa được tìm thấy đều sẽ đại diện cho lượng lớn tài phú bảo vật, có lẽ còn có nhiều thứ quý hiếm tuyệt tích. Tiền tài động lòng người, Thịnh Dương tuy là Bát phẩm, nhưng ta không tin được, cần một người đáng tin giúp ta trấn giữ giám sát, tránh hắn động tay chân gì mà ta không biết. Bản thân ta lại không tiện ở lâu trong Phá Toái Thiên này. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nhờ ngươi giúp một tay.”

Hạ Lâm Lang ngạc nhiên nói: “Ngươi không tin được Thịnh Dương, lại tin được ta từng bắt ngươi?”

Dương Khai cười cười nói: “Ngươi ta dù sao cũng cùng sinh tử hoạn nạn qua, điểm ấy tín nhiệm vẫn phải có.”

Hạ Lâm Lang lặng lẽ nhìn hắn, một lát sau bật cười nói: “Ngươi đã nói như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể làm hết sức.”

Dương Khai gật đầu nói: “Đương nhiên, cũng không để ngươi giúp không công. Ta nói với Thịnh Dương là chia 5:5. Trong lợi ích của ta, ngươi được một thành, thế nào?”

Hạ Lâm Lang lắc đầu nói: “Lần này nếu không phải ngươi tự mình tới, ta lành ít dữ nhiều. Trước đó trong không gian vỡ nát kia, cũng là ngươi dẫn ta rời đi. Ta Hạ Lâm Lang tuy không phải người hoàn mỹ, nhưng hai lần ân cứu mạng không dám quên. Lợi ích của ngươi ta sẽ bảo đảm nguyên vẹn cho ngươi. Ngươi khi nào lại đến Phá Toái Thiên, ta sẽ giao lại cho ngươi. Còn thù lao của ta, ngươi sớm đã trả rồi không phải sao?”

Nàng nói tới là Khôn Thiên Động Thiên đã được khai phá mà Dương Khai đã lấy từ tay Thịnh Dương Thần Quân trước đó.

Đối với võ giả sống trong Phá Toái Thiên, có một nơi ở an toàn chính là sự che chở lớn nhất.

“Nhưng mà… ta phải lấy danh nghĩa gì để làm việc này đây?” Hạ Lâm Lang hỏi.

Dương Khai suy nghĩ một chút, nói: “Ta chính là chủ Hư Không Địa, nếu không ngại, ở đây mời ngươi làm khách khanh trưởng lão của Hư Không Địa, thế nào?”

Hạ Lâm Lang khẽ mỉm cười: “Ta thì không ngại gì cả, chỉ sợ gây phiền phức cho ngươi.”

“Không đến mức.” Dương Khai lắc đầu, nâng chén trà ra hiệu: “Vậy chúng ta quyết định vậy nhé?”

“Quyết định.” Hạ Lâm Lang nâng chén, hai người uống cạn.

Tiễn Hạ Lâm Lang, Dương Khai ngồi khoanh chân, tâm thần đắm chìm trong Tiểu Càn Khôn, hiển hóa thần niệm phân thân.

Tâm niệm chuyển động, rất nhanh điều tra rõ ràng mọi thứ trong Tiểu Càn Khôn.

Từ khi rời khỏi không gian vỡ nát năm đó đến nay, đã qua nhiều năm, hắn vẫn luôn không có thời gian để ý tới chuyện trong Tiểu Càn Khôn. Tuy nhiên, đối với hai đệ tử Triệu Nhã và Triệu Dạ Bạch ít nhiều vẫn có chút chú ý.

Mấy năm nay trôi qua, mặc dù vẫn luôn có chỗ áp chế, Triệu Nhã cũng từ Thần Du cảnh vượt qua Siêu Phàm cảnh, gần như sắp Nhập Thánh. Nha đầu này tư chất nghịch thiên, linh lực thiên địa trong Tiểu Càn Khôn của Dương Khai lại nồng đậm vô cùng, cho dù nàng không cố gắng tu hành, cảnh giới cũng từ từ dâng lên.

Huống chi, tốc độ thời gian trôi qua trong Tiểu Càn Khôn vẫn là gấp đôi so với bên ngoài.

Dương Khai trì hoãn mấy năm ở bên ngoài, trong Tiểu Càn Khôn đã trôi qua gần bảy tám năm.

So với Triệu Nhã, Triệu Dạ Bạch được Dương Khai đặt kỳ vọng, hy vọng truyền thừa y bát của mình, đơn giản là một khúc gỗ vô tri.

Năm đó lịch luyện trở về, Triệu Nhã đột phá Thần Du cảnh, bây giờ gần như sắp Nhập Thánh, còn Triệu Dạ Bạch mới chỉ vượt qua Khí Động, Khai Nguyên, khó khăn lắm tấn thăng Chân Nguyên cảnh!

Đồng dạng là tấn thăng hai đại cảnh giới, nhưng Triệu Nhã tấn thăng cảnh giới cao hơn, lại là dưới tình huống có áp chế. Triệu Dạ Bạch lại là toàn lực ứng phó. Chênh lệch giữa hai người nhìn qua đã thấy rõ.

Tuy nhiên, cảnh giới tăng lên tuy chậm chạp, nhưng điều duy nhất khiến Dương Khai cảm thấy hài lòng là tiểu tử này có lực tương tác với Pháp tắc Không Gian không ai sánh kịp. Mỗi lần hắn tu hành, Dương Khai đều có thể ít nhiều cảm giác được dấu hiệu không gian đạo ngân trong Tiểu Càn Khôn của mình bị dẫn động.

Dương Khai vẫn luôn không nói với bọn hắn tình hình bên ngoài Tiểu Càn Khôn. Bây giờ đã trên đường trở về, đã đến lúc để bọn họ tìm hiểu một chút tin tức về thế giới bên ngoài, tránh quay về Tinh Giới thả bọn hắn ra lại không thích ứng.

Đưa hai người tới đại điện, nhìn thấy sư tôn, hai tiểu gia hỏa tự nhiên đều kinh hỉ vạn phần, cùng nhau hành lễ.

Dương Khai trước tiên đơn giản nói cho bọn hắn nghe một chút về Tam Thiên Thế Giới, lại nói về Hư Không Địa của mình, rồi nói về tình hình Tinh Giới.

Báo cho bọn hắn biết rằng trước khi tấn thăng Khai Thiên cảnh, Tinh Giới chính là nơi bọn hắn tu hành và sinh sống.

Triệu Nhã và Triệu Dạ Bạch nghe say sưa, mặt mày mê mẩn. Đều không ngờ thế giới bên ngoài lại rộng lớn và đặc sắc đến thế.

Mất nửa ngày thời gian, giảng giải một phen thế cục bên ngoài, Dương Khai lại chỉ điểm một chút những vấn đề hai đứa bé gặp phải khi tu hành hàng ngày, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

“Sư tôn!” Triệu Dạ Bạch bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại.

Dương Khai quay đầu nhìn lại.

“Mẹ ta và bà ngoại, có đi Tinh Giới không?” Triệu Dạ Bạch hỏi.

Dương Khai lắc đầu: “Mẹ ngươi và bà ngoại đều là người bình thường chưa tu hành. Trong Tiểu Càn Khôn của ta, ta còn có thể bảo đảm bọn họ trường sinh bất lão, cùng tồn tại với Tiểu Càn Khôn của ta. Nhưng nếu rời khỏi đây, các nàng sẽ không sống được quá lâu.”

Triệu Dạ Bạch thần sắc hơi có chút ảm đạm. Mấy ngày nay hắn đã từng đoán, mẫu thân và bà ngoại sở dĩ nhiều năm như vậy dung nhan thường trú, bà ngoại thậm chí đã trăm tuổi vẫn còn thân thể cường tráng, tóc bạc biến đen, hẳn là có liên quan đến sư tôn. Nhưng khi tận tai nghe những lời này, vẫn không khỏi thương tâm.

“Gần đây không có việc gì thì có thể xuống núi bầu bạn với mẹ và bà ngoại, truyền thụ cho các nàng một chút thuật thổ nạp. Các nàng tuy đã qua tuổi tu hành, nhưng có thể nhờ đó dưỡng sinh. Mặt khác, nếu ngươi có một ngày tu hành đến Thất phẩm Khai Thiên, Tiểu Càn Khôn từ hư hóa thực, là có thể đưa mẹ và bà ngoại vào Tiểu Càn Khôn của ngươi, đến lúc đó tùy thời có thể gặp mặt.”

Triệu Dạ Bạch lập tức phấn chấn nói: “Đệ tử nhất định cố gắng tu hành, không để sư phụ thất vọng!”

Triệu Nhã đá hắn một cước: “Sư tôn đã đi rồi!”

Triệu Dạ Bạch gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói: “Sư tôn nghe được. Chúng ta đây không phải trong Tiểu Càn Khôn của ngài sao, làm gì ngài cũng biết.”

Triệu Nhã liếc nhìn hắn một cái: “Bao gồm mấy hôm trước có một sư muội ở chân núi chờ ngươi, đưa cho ngươi một phong thư?”

Triệu Dạ Bạch quá sợ hãi: “Tiểu Nhã ngươi thấy được?”

“Hừ!” Triệu Nhã khoanh tay, quay người ném cho Triệu Dạ Bạch một cái ót.

Ba ngày sau, cửa mở rộng, từ trong cánh cửa kia, một nhóm người đông đảo ồ ạt xông ra. Thịnh Dương Thần Quân và Dương Khai đứng sóng vai, Thiên Nga theo sát phía sau, phía sau nữa là Hạ Lâm Lang, Tần Phấn cùng những người khác, tiếp tục phía sau mới là hơn mười vị thủ hạ của Thịnh Dương Thần Quân.

Dương Khai quay đầu nhìn một cái: “Dưới trướng Thần Quân, quả nhiên là binh cường mã tráng!”

Thịnh Dương là Bát phẩm Khai Thiên, thủ hạ chỉ có hai vị Thất phẩm, hơn mười vị Lục phẩm, còn lại đều là Tứ phẩm, Ngũ phẩm. Còn Tứ phẩm trở xuống, một người cũng không có.

Đội hình như vậy, ngay cả Hư Không Địa cũng không thể sánh bằng. Tuy nhiên, nếu tính cả Chúc Cửu Âm và Bí Hý thì những người này lại không đáng kể.

Chỉ là một Thịnh Dương Thần Quân, dưới trướng đã tình cảnh như thế, hai vị Bát phẩm Khai Thiên khác trong Phá Toái Thiên chắc chắn cũng không kém đi đâu.

Cái Phá Toái Thiên này, rốt cuộc ẩn náu bao nhiêu Khai Thiên cường giả?

Đương nhiên, sở dĩ xuất động nhiều nhân lực như vậy, cũng là Dương Khai yêu cầu.

Hắn không thể ở lại Phá Toái Thiên quá lâu, chỉ có thể để Thịnh Dương bên này thêm người ra sức.

Nghe Dương Khai nói như vậy, Thịnh Dương ha ha cười nói: “Thế nhân chỉ biết động thiên phúc địa kia cường giả như mây, lại không biết trong Phá Toái Thiên cũng có thể người xuất hiện lớp lớp. Chỉ tiếc, bên Phá Toái Thiên này, chung quy là không thể lộ ra ánh sáng.”

Dương Khai trong lòng khẽ động: “Thần Quân có biết, các đại động thiên phúc địa kia vì sao lại làm khó dễ những Thượng phẩm Khai Thiên như các ngươi không?”

Thịnh Dương bật cười nói: “Nếu nói ta kỳ thật cũng không quá hiểu rõ tình hình, lão đệ có tin tưởng không?”

Dương Khai gật đầu nói: “Tự nhiên là tin.”

Thịnh Dương nói: “Đều truyền ngôn nói động thiên phúc địa là vì củng cố địa vị thống trị của bản thân, cho nên phàm là võ giả không xuất thân từ động thiên phúc địa tấn thăng Thượng phẩm Khai Thiên, đều sẽ bị bọn họ mời đi qua, hoặc là trở thành người trong động thiên phúc địa, hoặc là bặt vô âm tín. Nhưng bổn quân từ đầu đến cuối đều cảm thấy, động thiên phúc địa kia có thể trường thịnh không suy, không đến nỗi ngay cả điểm ấy độ lượng đều không có.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5149: Đi một chút sẽ trở lại

Chương 298: Ngươi chính là Mặc tiên sinh

Chương 5148: Cực hạn