» Chương 4749: Ngươi cũng tùy hành

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Thạch Chính vẫn lạc chi địa, đông đảo thượng phẩm hội tụ, thần niệm xuyên thẳng qua giao lưu.

Một lát sau, đám người dường như đạt thành nhất trí, Ngu Trường Đạo vuốt cằm nói: “Nếu tất cả mọi người đồng ý, vậy chúng ta liền lập tức tiến về Lang Gia phúc địa một chuyến. Bất quá chuyến này tất sẽ hung hiểm vạn phần, có lẽ có nguy cơ vẫn lạc, chư vị hay là chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Thạch Chính dù chết, nhưng trong Lang Gia phúc địa khẳng định còn có những cường giả khác bị mặc hóa. Việc này không thể để dở dang, phải mau chóng bắt giữ những nhân vật nguy hiểm kia. Loại người này đặt ở Lang Gia phúc địa thực sự khiến người ta không yên tâm. Ai biết bỏ mặc mà không quan tâm, về sau sẽ thêm ra bao nhiêu Thạch Chính.

Quan trọng nhất là phải tìm được Mặc tộc thuần chính kia, chấm dứt hậu hoạn!

Mọi người đều gật đầu, đối với sự hung hiểm mà Ngu Trường Đạo nói tới lại không quá để ý. Đều là Thất phẩm Khai Thiên, ai còn chưa từng trực diện tử vong? Các đại động thiên phúc địa từ trước đến nay vinh nhục cùng hưởng, cho nên mặc dù hôm nay chỉ là Lang Gia phúc địa có một Thạch Chính bại lộ thân phận, những người khác cũng không thể ngồi yên mặc kệ.

“Còn cần tông chủ tùy hành.” Ngu Trường Đạo nói, hướng vị trí của Dương Khai nhìn lại. Ở đó lại không có bóng dáng Dương Khai, ông ta ngạc nhiên nói: “Tông chủ đâu rồi?”

Dư Hương Điệp bất đắc dĩ chỉ một hướng.

Ngu Trường Đạo thuận mắt nhìn lại, khóe mắt khẽ run rẩy.

Chỉ thấy Dương Khai không biết từ lúc nào đã chạy đến nơi Thạch Chính ngã xuống. Nơi đó vẫn cuồn cuộn Mặc Yên, nhưng thân hình Dương Khai xuyên thẳng qua trong đó lại không hề gặp chút trở ngại nào.

Cho dù có Thiên Địa Tuyền trấn áp Tiểu Càn Khôn, không sợ Mặc Yên ăn mòn, nhưng không kiêng kỵ như vậy hành động trong Mặc Yên thì có vẻ quá tùy tiện rồi chăng?

“Tông chủ đang làm gì vậy?” Ngu Trường Đạo không hiểu.

Dư Hương Điệp nói: “Đại khái là muốn tìm Tiểu Càn Khôn mà Thạch Chính để lại sau khi chết.”

Vừa rồi khi mọi người đang nghiêm túc giao lưu, nàng đã thấy Dương Khai nhàm chán ngồi một bên. Nhưng không bao lâu, hắn không biết nghĩ đến điều gì, mắt sáng rực lên rồi chạy biến, một đầu đâm vào trong đám Mặc Yên kia.

Bây giờ xem ra, rõ ràng là đang tìm Tiểu Càn Khôn của Thạch Chính.

Thạch Chính là Thất phẩm Khai Thiên, Tiểu Càn Khôn đã từ hư hóa thực. Nếu bị người đánh chết, Tiểu Càn Khôn còn có thể vỡ nát, tản mát trong hư không. Nhưng Thạch Chính là tự vẫn mà chết, Tiểu Càn Khôn hoàn chỉnh đến cực điểm, điều này có cơ hội được bảo tồn lại.

Trên thực tế, Tiểu Càn Khôn của Thạch Chính quả thật đã được bảo tồn lại, chỉ có điều giờ phút này lại ẩn vào trong hư không, bị Mặc Yên nồng đậm bao bọc.

Dương Khai tìm kiếm một lát trong đó, rất nhanh đã cảm nhận được một tia ba động không gian yếu ớt. Theo dõi tia ba động kia, hắn thúc đẩy Không Gian Pháp Tắc, trực tiếp mở ra môn hộ Tiểu Càn Khôn của Thạch Chính rồi lách mình tiến vào.

Vừa bước chân vào nơi đây, Dương Khai liền ngẩn người, chỉ vì Tiểu Càn Khôn của Thạch Chính khác với những Càn Khôn Động Thiên và Càn Khôn phúc địa mà hắn từng tiến vào trước đó. Toàn bộ thế giới này đều là một mảnh màu mực, như thể bị mực nước đen kịt bôi lên.

Dương Khai giật mình, trách không được những thượng phẩm kia trước đó muốn điều tra thế giới Tiểu Càn Khôn của riêng mình. Tiểu Càn Khôn của võ giả bị mặc hóa quả thật có khác biệt cực lớn so với người bình thường. Loại dị thường này có thể nhìn thấy ngay, căn bản không giấu được.

Phàm là có người bị mặc hóa, dựa vào phương pháp điều tra Tiểu Càn Khôn, chỉ cần tìm một cái là trúng ngay.

Yên lặng cảm thụ một chút, Càn Khôn phúc địa này do Thạch Chính để lại sau khi chết mang theo Kiếm Đạo đạo ngấn nồng đậm. Điều này cũng tương xứng với thần thông pháp tướng mà hắn đã thi triển trước đó.

Kiếm Đạo đạo ngấn đối với Dương Khai không có tác dụng gì. Cho dù có dùng, Dương Khai cũng không có ý định luyện hóa, dù sao Thạch Chính đã bị mặc hóa, ai biết đạo ngấn của hắn có vấn đề gì hay không. Dương Khai đến đây là muốn tìm một chút di sản của Thạch Chính.

Vừa rồi điều tra nhiều Tiểu Càn Khôn của các thượng phẩm kia, Dương Khai đã thấy không ít thứ tốt. Thạch Chính cũng là Thượng phẩm Khai Thiên, tài sản khẳng định cũng không ít.

Thế giới Tiểu Càn Khôn này không có dấu vết sinh linh tồn tại, chứng tỏ Thạch Chính cũng không có nuôi nhốt sinh linh trong cơ thể mình.

Dù sao không phải ai cũng như hắn có được điều kiện ưu việt để nuôi nhốt.

Thần niệm của Dương Khai giống như thủy triều tràn ngập ra, rất nhanh đã tìm thấy vài tòa kiến trúc giống như nhà cửa.

Vài tòa kiến trúc này được xây dựng cực kỳ dễ thấy, không hề có ý định ẩn giấu. Dù sao Tiểu Càn Khôn là căn cơ của một võ giả, đồ tốt để ở đây cũng không lo lắng sẽ bị người khác cướp đi, trừ khi chết rồi.

Trong từng căn phòng kia, truyền đến ba động năng lượng cực kỳ rõ ràng.

Mắt Dương Khai sáng lên, hướng về phía đó tiến đến.

Rất nhanh đã đến nơi, từng cái điều tra xuống, lập tức mặt mày hớn hở.

Tài sản của Thất phẩm Khai Thiên quả thật không ít. Hàng trăm triệu Khai Thiên Đan thì không nói, quan trọng là các loại tài nguyên tu hành phẩm giai, từ lục phẩm đến thất phẩm đều có, hơn nữa số lượng khổng lồ.

Dương Khai thậm chí còn tìm thấy không ít tài nguyên lục phẩm, thất phẩm thuộc Âm Dương chúc hành trong đó.

Ngoài ra, còn có rất nhiều bí bảo, từng món nhìn đều có uy năng không tầm thường.

Tu vi Thất phẩm Khai Thiên của Thạch Chính, không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, những thứ tốt cả đời tích lũy tự nhiên đều cất giữ trong Tiểu Càn Khôn của mình, bây giờ bị Dương Khai thu sạch.

Tìm kiếm một hồi nữa, lại không có thu hoạch.

Dương Khai lúc này mới rời khỏi nơi đây. Tuy nhiên, trước khi đi, hắn thi triển không gian bí thuật, triệt để phong trấn môn hộ Tiểu Càn Khôn này.

Nơi đây dù sao vẫn là Lăng Tiêu vực. Một khi thiên địa vĩ lực của Tiểu Càn Khôn của Thạch Chính tiết lộ ra ngoài, tất sẽ bị Thế Giới Thụ của Tinh Giới dẫn dắt thu nạp. Lực lượng của Mặc tộc quá mức quỷ dị, Dương Khai cũng không thể xác định lực lượng này bị Thế Giới Thụ thôn phệ sẽ gây ra hậu quả gì.

Dứt khoát trực tiếp phong trấn! Với trình độ trên Không Gian Pháp Tắc hiện giờ của hắn, bí thuật được thi triển ra, nhìn khắp toàn bộ 3000 thế giới khó ai có thể phá vỡ.

Bây giờ điều duy nhất hơi khó xử, ngược lại là đám Mặc Yên do Thạch Chính để lại sau khi chết.

Thứ này và Mặc Trùng có thể nói là cùng nguồn gốc, có tính ăn mòn cực mạnh. Để ở đây cũng không quá an toàn, vạn nhất có người tò mò đến gần, vậy rất có khả năng sẽ bị mặc hóa.

Đang suy nghĩ làm thế nào xử lý thì chợt nghe thấy có người truyền âm gọi mình từ phía bên kia.

Dương Khai lách mình trở lại boong thuyền lâu thuyền của Dư Hương Điệp.

“Chư vị thương nghị xong rồi?” Dương Khai hỏi.

Dư Hương Điệp gật đầu nói: “Dương Khai, chúng ta cần nhanh chóng tiến về Lang Gia phúc địa một chuyến. Thạch Chính đã bị mặc hóa, Lang Gia phúc địa bên kia có khả năng còn có nguy hiểm.”

Dương Khai gật đầu nói: “Ta đã biết.”

Dư Hương Điệp tiếp tục nói: “Nếu ngươi vô sự, chúng ta muốn ngươi cũng tùy hành!”

“Không có vấn đề!” Dương Khai sảng khoái gật đầu.

Đám người hơi ngạc nhiên. Ban đầu, mọi người còn đang suy nghĩ nếu Dương Khai từ chối thì làm thế nào thuyết phục hắn, ai ngờ hắn lại đáp ứng lưu loát như vậy, nhất thời những lời định chuẩn bị đều không có đất dụng võ.

Đối với Dương Khai mà nói, nguyên nhân lớn nhất khiến họ muốn mình tùy hành đơn giản là Tiểu Càn Khôn của mình có Thiên Địa Tuyền trấn áp, không sợ bị mặc hóa.

Có thể nói bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể xảy ra vấn đề, nhưng mình thì không, là người tuyệt đối có thể tin được.

Trong chiến trường quỷ quyệt vạn biến, một người tuyệt đối có thể tín nhiệm thường thường có thể phát huy tác dụng rất lớn, nếu không họ cũng sẽ không muốn dẫn theo Dương Khai.

“Chuyến đi này có thể sẽ có chút phong hiểm!” Dư Hương Điệp nghiêm túc nhìn hắn.

Dương Khai cười cười: “Ta bị Thạch Chính truy sát thời điểm cũng có phong hiểm. Mặc tộc ảnh hưởng sự ổn định của 3000 thế giới. Ta Dương Khai tuy sống an phận ở một góc, nhưng đối với chuyện này cũng không thể đổ cho người khác.”

Lời nói xoay chuyển, Dương Khai nói: “Nhưng chư vị có nghĩ kỹ rốt cuộc muốn hành động như thế nào chưa? Chẳng lẽ đến Lang Gia phúc địa sau đó, muốn tất cả Khai Thiên cảnh của Lang Gia phúc địa như các ngươi vừa rồi, rộng mở môn hộ Tiểu Càn Khôn để các ngươi điều tra?”

Dư Hương Điệp nói: “Không cần tất cả Khai Thiên cảnh. Trước đó cũng đã nói với ngươi, trong 3000 thế giới này, Mặc Trùng hẳn là rất quý hiếm, Mặc tộc sẽ không mặc hóa võ giả dưới Thượng phẩm Khai Thiên. Cho nên chỉ cần điều tra Thượng phẩm Khai Thiên là được. Đến lúc đó chỉ cần điều tra Tiểu Càn Khôn, có bất kỳ vấn đề gì đều có thể phát hiện ngay lập tức.”

Dương Khai suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không ổn! Nếu Lang Gia phúc địa thật sự có càng nhiều cường giả bị mặc hóa, hành động này của chư vị nhất định sẽ buộc họ chó cùng rứt giậu. Đến lúc đó không nói đến sẽ gây ra nguy hại lớn thế nào cho Lang Gia phúc địa, bản thân chư vị cũng gặp nguy hiểm. Một khi những người kia như Thạch Chính đồng dạng tự vẫn, Mặc Yên tràn ngập, tổ bị phá thì trứng sao còn? Huống chi, chuyến đi này của chư vị muốn tìm cũng không phải là những người có khả năng đã bị mặc hóa kia, mà là Mặc tộc chân chính đằng sau họ! Điều tra Tiểu Càn Khôn là biện pháp dễ dàng nhất để ‘đánh cỏ động rắn’.”

Dư Hương Điệp thở dài nói: “Chúng ta sao không biết điều này. Nhưng điều tra Tiểu Càn Khôn đúng là biện pháp thuận tiện và hiệu quả nhất. Ngoài ra, chúng ta cũng không nghĩ ra chủ ý nào tốt hơn. Người bị mặc hóa, từ bên ngoài nhìn, không có chút khác biệt nào so với người bình thường. Còn về Mặc tộc chân chính, có lẽ có thể bắt vài người bị mặc hóa, cẩn thận thẩm vấn.”

Dương Khai lắc đầu nói: “Thạch Chính rõ ràng còn có sức đánh một trận, nhưng sau khi phát hiện các ngươi đến đây, biết mình trốn thoát vô vọng, quả quyết tự tuyệt sinh cơ. Từ đó có thể thấy những người bị mặc hóa này ngu trung. Điều tra Tiểu Càn Khôn cố nhiên có thể tìm được những người bị mặc hóa kia, nhưng từ cách làm của Thạch Chính trước đó mà xem, muốn từ miệng bọn họ truy xét tung tích Mặc tộc kia là điều tuyệt đối không thể.”

Đám người nhìn nhau. Họ hiểu biết về Mặc tộc hơn Dương Khai một chút, cố nhiên họ cũng là lần đầu nhìn thấy người bị mặc hóa, nhưng trong điển tịch của tông môn dù sao cũng có ghi chép.

Hơn nữa cảnh Thạch Chính tự vẫn vừa rồi quả thật họ đã nhìn thấy, biết lời Dương Khai nói không sai.

Những người bị mặc hóa này quả thực ngu trung vô cùng, muốn từ miệng họ hỏi ra manh mối gì cực kỳ khó khăn.

“Ngươi có đề nghị gì hay?” Dư Hương Điệp hỏi.

Dương Khai xoa cằm trầm mặc. Bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đám Mặc Yên do Thạch Chính để lại sau khi chết, trong mắt lóe lên thần sắc khó hiểu.

Một lát sau mới hỏi: “Chư vị có biết, giữa những người bị mặc hóa, liệu có sự cảm ứng lẫn nhau không?”

Dư Hương Điệp lắc đầu nói: “Điểm này thì chưa từng xác nhận qua. Dù sao qua nhiều năm như vậy, 3000 thế giới vẫn luôn ổn định, ngoại trừ lần bảy vạn năm trước. Nhưng lần đó cũng chỉ có một người bị mặc hóa mà thôi. Liên quan đến thông tin về Mặc tộc, các nhà chúng ta ghi chép trong điển tịch rất ít.”

Dương Khai tràn đầy phấn khởi nói: “Chúng ta cứ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Trong Lang Gia phúc địa ẩn giấu một Mặc tộc thuần chính, hơn nữa đã mặc hóa không ít cường giả. Những cường giả này giữa nhau cũng là có sự cảm ứng lẫn nhau.”

Ngu Trường Đạo khó hiểu nhìn hắn: “Tông chủ, sao cảm giác ngươi trông hưng phấn thế?”

“Nói bậy!” Dương Khai quả quyết nói, “Ta chỉ đang đưa ra giả thiết, sao có thể hưng phấn?”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5234: Đánh một vòng liền chạy

Chương 5233: Tả hữu giáp công

Chương 340: Bách độc bất xâm