» Chương 4770: Người một nhà
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
Cổ Linh Nhi nhẹ nhàng nói: “Sư đệ ngươi nghiêm túc sao?” Nét mặt nàng điềm đạm đáng yêu, bất kỳ nam nhân nào gặp chỉ sợ đều muốn động lòng trắc ẩn.
Nhưng việc này liên quan đến một bộ tài nguyên lục phẩm, Dương Khai há lại sẽ nhượng bộ.
“Sư tỷ, thời gian của ta không nhiều. Nơi này lúc nào cũng có thể có người đến điều tra. Nếu thật có người đến, vậy sư tỷ đừng trách ta lạt thủ tồi hoa!”
Cổ Linh Nhi đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt này đơn giản có chút không thể nói lý. Mình đã nói mua đan dược chữa thương của hắn, hắn thế mà còn muốn đả thương mình!
“Ai!” Dương Khai thở dài một tiếng. “Xem ra sư tỷ cũng là người yêu quý cánh chim. Nếu đã như thế, vậy đừng trách Dương mỗ xuất thủ vô tình!”
Không dài dòng nữa, thế giới vĩ lực thôi động, hắn vung tay đánh ra một chưởng về phía Cổ Linh Nhi. Bàn tay ấy trước mắt Cổ Linh Nhi cấp tốc phóng đại, trong nháy mắt che lấp thiên địa. Cổ Linh Nhi bản năng muốn phản kháng, nhưng nàng kinh hãi phát hiện, trước mặt lực lượng hùng hồn kia, tu vi Lục Phẩm Khai Thiên của mình đơn giản nhỏ yếu buồn cười.
Dưới một chưởng này lại mang theo khí tức tử vong, khiến Cổ Linh Nhi không khỏi hoài nghi Dương Khai có phải muốn giết mình hay không.
“Sư đệ, người một nhà!” Cổ Linh Nhi bỗng nhiên hô to một tiếng.
Đại thủ của Dương Khai dừng lại trên đầu nàng, chau mày nhìn qua: “Có ý tứ gì?”
Cổ Linh Nhi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt cực độ, ổn định tâm thần, lúc này mới nhìn qua Dương Khai, hạ thấp giọng nói: “Mặc tướng vĩnh hằng!”
Ánh mắt Dương Khai hơi co lại, giật mình nói: “Tông Ngọc Tuyền sư huynh?”
Cổ Linh Nhi gật đầu: “Tông sư huynh trước đó đã đưa tin cho ta, nói rõ qua việc này.”
“Thì ra là thế!” Dương Khai hiểu rõ, lực đạo trên tay phun ra, ầm vang rơi xuống đầu Cổ Linh Nhi.
Thân thể mảnh mai bay ra ngoài như diều đứt dây. Cổ Linh Nhi ngồi sụp xuống đất, khóe miệng chảy máu, không dám tin nhìn Dương Khai: “Vì cái gì?”
Đều nói rồi là người một nhà, vì cái gì còn muốn đánh ta?
Dương Khai chậm rãi bước đi tới, thấp giọng nói: “Sư tỷ chớ trách, chỉ là trước đó nhiều người như vậy đều bị ta đả thương, đều không ngoại lệ. Nếu sư tỷ hoàn hảo không chút tổn hại, khó tránh khỏi khiến người ta sinh nghi! Bây giờ tốt, đây là một viên đan dược chữa thương, sư tỷ mời!”
Cổ Linh Nhi im lặng nhìn qua hắn, nghĩ thầm gia hỏa này có phải đầu óc bị bệnh hay không? Mình là nữ tử, coi như ngoại lệ một chút thì có thể thế nào?
Cuối cùng đòn tấn công của Dương Khai cũng không hạ thủ độc ác, chỉ là khiến nàng bị thương mà thôi, tu dưỡng mấy ngày liền có thể khôi phục.
Tiếp nhận đan dược chữa thương từ tay Dương Khai, nàng không nói một lời ăn vào, thậm chí chẳng muốn cùng Dương Khai nói gì.
“Sư tỷ quên một chút đồ vật!” Dương Khai xông nàng vươn tay, ý rất rõ ràng.
Cổ Linh Nhi hận không thể một kiếm đâm chết gia hỏa này…
Một bộ vật tư giá trị tài nguyên lục phẩm nàng không phải là không bỏ ra nổi, rất nhanh liền thu thập giao cho Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt tươi cười: “Lần này người khác hẳn sẽ không nghi ngờ gì. Đúng rồi sư tỷ, chúng ta ở Lang Gia này còn có bao nhiêu người?”
Cổ Linh Nhi nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đẹp phun lửa giận!
“Ha ha ha!” Dương Khai gượng cười một trận. “Sư tỷ chữa thương, ta sẽ không quấy rầy!”
Nói xong, lách mình rời đi.
Trong hư không, Dương Khai vẻ mặt nghiêm túc.
Trận thí luyện này lấy hắn làm mục tiêu, quét sạch toàn bộ Lục Phẩm Lang Gia, là Lý Nguyên Vọng lâm thời nảy lòng tham tổ chức. Mặc dù không có trao đổi với Lý Nguyên Vọng, nhưng dụng ý của hắn Dương Khai ít nhiều cũng có thể đoán được.
Chỉ là Dương Khai không ngờ, lại thật sự có thu hoạch ngoài ý liệu!
Hắn vốn cho rằng Tông Ngọc Tuyền như thế chỉ là ví dụ, dù sao Mặc hóa Lục Phẩm Khai Thiên đối với Mặc tộc cũng không phải rất có lợi. Mặc trùng trân quý khan hiếm, nếu có thể, đương nhiên sẽ lựa chọn Thất Phẩm để Mặc hóa.
Thạch Chính chi lưu có thể phát huy thực lực và tác dụng, so với Tông Ngọc Tuyền và Cổ Linh Nhi cần phải lớn hơn.
Nhưng trên thực tế trong Lang Gia này, ngoài Tông Ngọc Tuyền, lại còn có một Cổ Linh Nhi, thậm chí nhiều hơn…
Vừa rồi Cổ Linh Nhi tức giận vì cách làm của hắn, đối với câu hỏi của hắn không trả lời, nhưng không trả lời đã là một loại trả lời. Trong Lục Phẩm Lang Gia, tuyệt đối không chỉ Tông Ngọc Tuyền và Cổ Linh Nhi hai người bị Mặc hóa, còn có càng nhiều!
Dương Khai âm thầm may mắn, trước đó vì muốn tiết kiệm thời gian và thực lực, nên đối phó những Lục Phẩm tham gia thí luyện lần này đều xuống tay độc ác.
Bây giờ hắn có hung danh ở bên ngoài, nếu không như vậy, Cổ Linh Nhi cũng sẽ không chủ động bộc lộ thân phận. Nàng tưởng chỉ cần nói ra thân phận, Dương Khai liền sẽ thủ hạ lưu tình, lại không biết Dương Khai căn bản có trách nhiệm khác. Kết quả thông minh quá lại bị thông minh hại.
Lúc trước hắn còn đang cân nhắc, đối phó những Lục Phẩm Lang Gia kia có nên ra tay nhẹ một chút hay không, nhưng hôm nay xem ra, không cần lưu thủ!
Sau khi đội ngũ bảy người do Cổ Linh Nhi đứng đầu ở Địa Sát Linh Châu bị tiêu diệt hoàn toàn, toàn bộ người Lang Gia ai cũng cảm thấy bất an. Dương Khai xuất quỷ nhập thần khiến bọn hắn không làm gì được, thực lực cường đại càng làm cho bọn hắn lực bất tòng tâm.
Từ trước đến nay bọn hắn đều tự hào vì xuất thân từ Lang Gia phúc địa, luôn cảm thấy Khai Thiên cảnh bên ngoài không có gì ghê gớm. Cho dù là tông chủ, môn chủ của những Nhị Đẳng thế lực kia, cùng là cường giả Lục Phẩm, bọn hắn cũng không mấy coi trọng.
Nhưng Dương Khai đến, lại khiến bọn họ biết trời này cao bao nhiêu, đất này dày bao nhiêu.
Sự tự mãn từ trước đến nay, bây giờ nhìn lại, quả thật buồn cười, giống như ếch ngồi đáy giếng, khó nhìn thấy phong cảnh thiên địa.
Nửa ngày sau, lại có một đội ngũ bảy người bị tiêu diệt hoàn toàn. Bọn hắn gặp phải tình cảnh không khác gì đội ngũ của Cổ Linh Nhi. Dương Khai mỗi lần hiện thân đều bắt một người liền đi, đợi bọn hắn kịp phản ứng thì Dương Khai đã biến mất không thấy.
Mỗi người trong lòng đều có hận lớn, khuất nhục lớn!
Đến hôm nay, toàn bộ Khai Thiên cảnh tham gia thí luyện của Lang Gia, không sai biệt lắm đã có khoảng hai trăm người bị Dương Khai đánh bại. Số còn lại cũng lòng người hoang mang, lúc nào thần niệm cũng dò xét bốn phương, e sợ Dương Khai bỗng nhiên hiện thân.
Bọn hắn cũng biết, Dương Khai dựa vào đơn giản là Không Gian Pháp Tắc quỷ bí khó dò kia. Chỉ cần có thể hạn chế khả năng này của hắn, nhiều Lục Phẩm Khai Thiên của Lang Gia như vậy, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn.
Nhạc Mãng là đại sư huynh, đương nhiên gánh vác trách nhiệm báo thù cho những sư đệ sư muội bị loại, lấy lại danh dự cho Lang Gia.
Trước đó, việc điều hành chung cũng là do hắn chủ trì, luôn chú ý đến những biến hóa của trận thí luyện này. Nhưng gần đây mấy ngày hắn lại không có động tĩnh, ngoài đồng đội của hắn, không ai biết hắn đang làm gì.
Một ngày này, đám người bỗng nhiên nhận được tin tức của Nhạc Mãng: “Tất cả mọi người lập tức đến Vô Hoa Linh Châu. Ta cùng chư vị sư đệ đã bố trí xong đại trận. Dương Khai nếu dám hiện thân, liền có thể lập tức phong tỏa thiên địa, khiến hắn có đến mà không có về!”
“Nhạc Mãng sư huynh lợi hại!”
“Lần này tốt rồi, cuối cùng có thể thu thập tên hỗn đản kia.”
“Mau mau mau, mọi người tập trung ở Vô Hoa Linh Châu, tuyệt đối không nên tiếp tục ở bên ngoài, để tránh cho hắn thừa cơ hội!”
Trước khi trận thí luyện này bắt đầu, khi các sư huynh đệ tìm Dương Khai gây phiền phức, đã từng thi triển thủ đoạn phong thiên tỏa địa. Nhưng lần thi pháp đó vội vàng, đám người chỉ dùng bí thuật, phong tỏa không kiên cố, bị Dương Khai dễ dàng phá vỡ.
Nhạc Mãng cũng rút kinh nghiệm, cố ý tìm vài vị sư đệ tinh thông trận pháp, để bọn họ liên thủ bày trận. Mấy ngày nay trận pháp đã thành, đủ để Dương Khai trở thành cá trong chậu.
Nhạc Mãng cũng không biết đại trận này một khi mở ra có thể vây khốn Dương Khai bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ cần ba hơi là đủ rồi. Ba hơi trì hoãn, đủ để Lục Phẩm Lang Gia vây quét Dương Khai.
Hơn nữa nếu tất cả mọi người tập trung đến Vô Hoa Linh Châu, Dương Khai kia dù thế nào cũng phải chạy tới đó, dù biết rõ có bẫy cũng không thể không đi.
Đây là đơn giản nhất dĩ thủ đại công!
Đương nhiên, Nhạc Mãng cũng cân nhắc qua, nếu Dương Khai từ đầu đến cuối không hiện thân thì phải làm sao. Dù sao mục tiêu của trận thí luyện này là bắt Dương Khai, hắn nếu không hiện thân, vậy tất cả mọi người không có gì để chơi.
Nhưng dưới tình thế nguy hiểm như vậy, ngoài biện pháp này, Nhạc Mãng thực sự vô kế khả thi, chỉ có thể gửi hy vọng vào đánh cược một lần.
Chỉ một thoáng, những Khai Thiên cảnh lui tới trên nhiều Linh Châu của Lang Gia cùng nhau hướng Vô Hoa Linh Châu bay đi, dọc đường gọi bằng hữu, vô cùng náo nhiệt.
Trốn ở chỗ tối, Dương Khai chứng kiến cảnh này, không khỏi nhíu mày, mơ hồ cảm giác có âm mưu gì đang chờ đợi mình.
Mấy ngày nay, hắn lại đào thải hơn trăm vị Khai Thiên của Lang Gia. Tính ra, trong trận thí luyện này bị loại Khai Thiên cảnh đã có khoảng 300.
Mà trong đó ngoài ban đầu có vài chục vị Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm, còn lại tất cả đều là Lục Phẩm!
Nội tình cường đại của Lang Gia phúc địa, có thể thấy rõ.
Hư Không Địa cũng coi là binh cường mã tráng, nhìn khắp các Nhị Đẳng thế lực có thể ngang hàng với Hư Không Địa, 3000 thế giới không có mấy nhà.
Nhưng so với Lang Gia, quả thật là khác nhau một trời một vực!
Riêng số lượng Lục Phẩm, Lang Gia gấp mấy chục lần Hư Không Địa!
Điều này cũng không khó lý giải, Khai Thiên cảnh võ giả thọ nguyên kéo dài, mà chỉ cần có thể tấn thăng Tứ Phẩm, liền có thể từ từ trưởng thành đến Lục Phẩm cảnh giới.
Lang Gia phúc địa truyền thừa nhiều năm như vậy, nhiều đời đệ tử trưởng thành, Ngũ Phẩm, Lục Phẩm đơn giản nhiều vô số kể.
Ếch ngồi đáy giếng, Lang Gia phúc địa một nhà như vậy, những Động Thiên, Phúc Địa khác lại há có thể kém? Cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới xem như chân chính nhận thức được nội tình khủng bố của những quái vật khổng lồ này.
Mà sau chuyện của Cổ Linh Nhi, Dương Khai đối với những Lục Phẩm Khai Thiên bị mình bắt giữ cũng ra tay càng nặng, hầu như mỗi người đều bị đánh hộc máu, trong lúc nhất thời tiếng oán than dậy đất.
Khiến hắn cảm thấy may mắn là, ngoài Cổ Linh Nhi, lại không ai nói với hắn gì về Mặc tướng vĩnh hằng. Mặc dù không loại trừ khả năng những người bị đào thải này có thể còn giấu người Mặc hóa, nhưng tỷ lệ không cao.
Người Mặc hóa của Lang Gia chắc chắn đều có liên hệ. Tông Ngọc Tuyền nếu đã đưa tin cho Cổ Linh Nhi, khẳng định cũng đã đưa tin cho những người Mặc hóa khác.
Cho nên đối với người Mặc hóa của Lang Gia mà nói, Dương Khai là đồng bạn đã không còn nghi ngờ gì.
Dưới điều kiện có khả năng bị trọng thương, nếu bọn hắn thật là người Mặc hóa, chắc chắn sẽ cho thấy thân phận để có thể thoát hiểm.
Giờ này khắc này, thấy nhiều người như vậy đều tập trung về một hướng, Dương Khai cũng cảm thấy không tốt lắm. Lang Gia nhiều Lục Phẩm như vậy nếu tập trung cùng một chỗ, hắn cũng chưa chắc có cơ hội ra tay.
Cần tìm hiểu xem bọn hắn rốt cuộc đang làm gì.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai quả quyết xuất thủ hướng về một đội Lục Phẩm không xa chặn đường đi tới.
Phát giác động tĩnh, đội ngũ năm người kia quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hãi: “Dương Khai!”
Kinh ngạc thì kinh ngạc, năm người nhưng cũng sẽ không ngồi chờ chết. Hầu như đồng thời thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn bản thân, từng đạo bí thuật thần thông như mưa hướng về Dương Khai đánh tới.