» Chương 4824: Thiến Thiến cô nương
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
Lần nữa nhìn thấy hộ vệ trẻ tuổi liều chết thủ hộ trước mặt nàng, che chắn tất cả mưa to gió lớn. Cho dù trên thân không có một chỗ lành lặn, chàng vẫn không nhúc nhích nửa bước. Biểu cảm của đại tiểu thư Mạnh Như rõ ràng có chút kích động.
Sau lưng đại tiểu thư, một cô gái xinh đẹp đứng yên lặng. Hẳn là tỳ nữ thân cận của Mạnh Như, cô cũng tò mò đánh giá Dương Khai và Ân Chí Dũng. Tuy nhiên, cô chú ý đến Dương Khai nhiều hơn, Ân Chí Dũng lớn tuổi hơn một chút, lại không anh tuấn, quả thực chẳng có gì đáng xem.
“Gặp qua đại tiểu thư!”
Dương Khai và Ân Chí Dũng khom mình hành lễ.
Mạnh Như gật đầu, nhìn Dương Khai ân cần nói: “Thương thế thế nào? Ta đã bảo Thúy nhi đưa Kim Sang Dược cho ngươi dùng chưa?”
Dương Khai cúi đầu trả lời: “Thương thế không đáng ngại, đa tạ đại tiểu thư quan tâm. Chính là nhờ đại tiểu thư ban thưởng dược vật, thuộc hạ mới có thể tốt nhanh như vậy.”
“Hữu dụng là tốt rồi.” Mạnh Như cười cười, “Ta cũng không biết thuốc gì đối với ngươi hữu dụng, bọn họ cũng không cho ta đi xem ngươi, ta muốn đi xem ngươi tới…”
Dương Khai vội nói: “Đại tiểu thư kim chi ngọc diệp, tất nhiên là không tiện đặt chân nơi ở của nam tử ngoại viện. Truyền ra ngoài đối với danh tiếng của đại tiểu thư cũng có hại.”
Mạnh Như gật đầu nói: “Bọn họ đều nói như vậy.” Thần sắc hơi có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh lại cười tươi: “Nhìn ngươi tốt ta yên tâm. Ngươi lúc đó thật sự là dọa người, còn tưởng rằng ngươi phải chết.”
Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nhếch miệng cười nói: “Thuộc hạ mạng lớn, không chết được.”
Thấy hắn làm càn như vậy, tỳ nữ thân cận đứng sau Mạnh Như khẽ cau mày, biểu cảm có chút không vui. Nàng trừng Dương Khai một cái đầy sắc bén, chủ động tiếp lời: “Hai người các ngươi lần này hộ vệ có công, cho nên đại tiểu thư cố ý từ gia chủ bên kia muốn các ngươi sang đây. Về sau tại đại tiểu thư bên này cần phải tận tâm tận trách, thề sống chết hộ vệ an toàn của đại tiểu thư.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Dương Khai và Ân Chí Dũng ôm quyền đáp.
Tỳ nữ kia cúi người ghé vào tai đại tiểu thư nói nhỏ: “Đại tiểu thư, thời điểm không còn sớm, đến giờ ngươi uống thuốc rồi.”
“Không phải còn sắc thuốc sao? Đợi thêm một hồi đi.” Mạnh Như nói.
Tỳ nữ kia nói: “Thuốc còn đang sắc, nhưng ngươi lần trước kinh sợ không nhẹ, đại phu nói, cần phải tĩnh tâm tu dưỡng một đoạn thời gian mới được.”
Đại tiểu thư thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Được tỳ nữ nâng đỡ đứng dậy, nàng đối với Thiến Thiến cô nương dẫn Dương Khai và Ân Chí Dũng nói: “Dẫn bọn họ làm quen nơi này, sau đó sắp xếp chỗ ở cho họ đi.”
“Vâng!” Thiến Thiến cô nương nhẹ nhàng hành lễ.
Đại tiểu thư Mạnh Như được tỳ nữ thân cận nâng đỡ, đi theo cầu thang lên lầu. Thiến Thiến cô nương khẽ nói với hai người: “Mời đi theo ta.”
Dương Khai và Ân Chí Dũng nói một tiếng làm phiền, đi theo sau lưng Thiến Thiến cô nương bắt đầu làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Phạm vi Tú Lâu của đại tiểu thư không lớn, nhưng có một số nơi vẫn cần chú ý để tránh kẻ có ý đồ xấu ẩn nấp mà không bị phát hiện.
Dương Khai đi theo sau lưng nàng, quan sát trái phải, ghi nhớ địa hình trong lòng. Nếu được phân vào nội trạch phụ trách bảo vệ Mạnh Như, đương nhiên phải làm tốt bổn phận của mình.
Huống chi, Dương Khai còn muốn tìm cách chiếm được trái tim đại tiểu thư, phá vỡ tâm chướng do Khúc Hoa Thường đặt ra khi luân hồi.
Không lâu sau, Thiến Thiến cô nương dẫn hai người đến trước một gian nhà ngói: “Đây là chỗ ở của hai người. Cách đại tiểu thư không xa. Lúc không trực, hai người tùy thời ở đây nghe lệnh là được.”
“Đa tạ Thiến Thiến cô nương!” Ân Chí Dũng miệng nói lời cảm ơn, tiện tay lấp một túi tiền qua, xem như lấy lòng.
Thiến Thiến cô nương rõ ràng có chút không hiểu tình huống, ngơ ngác nhận lấy túi tiền. Đợi đến lúc phản ứng lại đó rốt cuộc là cái gì, vội vàng đẩy trả, khoát tay nói: “Không cần không cần.”
Ân Chí Dũng cười nói: “Về sau còn có rất nhiều việc cần Thiến Thiến cô nương chỉ bảo thêm. Một chút lòng thành nhỏ, cô nương không cần chối từ.”
“Thật không cần.” Thiến Thiến cô nương mặt đỏ bừng, “Ta… Ta đến Mạnh phủ cũng mới không bao lâu, không có gì chỉ bảo ngươi.”
Ân Chí Dũng khẽ giật mình: “Ngươi đến Mạnh phủ không bao lâu?”
“Ừm!” Thiến Thiến cô nương gật đầu lia lịa, có chút bối rối.
Ân Chí Dũng lần này thật sự cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, người có thể phục thị bên cạnh đại tiểu thư đều đã trải qua trùng điệp khảo nghiệm, cực kỳ trung thành với Mạnh phủ. Hạ nhân mới đến Mạnh phủ không bao lâu, ngay cả tư cách tiến nội trạch còn không có, đừng nói là đi phục thị đại tiểu thư.
“Ngươi đến bao lâu rồi?” Ân Chí Dũng tò mò hỏi.
“Hơn một tháng…” Thiến Thiến cô nương nhỏ giọng trả lời.
Ân Chí Dũng sợ ngây người, giơ ngón tay cái về phía Thiến Thiến cô nương: “Cô nương thật sự là hồng phúc tề thiên! Mới đến một tháng mà lại có thể phục thị đại tiểu thư.”
Thiến Thiến cô nương cúi đầu: “Ta cũng không biết. Là lần trước xảy ra chuyện, ta vâng lệnh đưa thuốc cho đại tiểu thư. Nàng nhìn thấy ta, liền giữ ta lại.”
“Thì ra là vậy!” Ân Chí Dũng không ngừng cảm thán. Vận khí này cũng quá tốt đi. Mặc dù hắn là hộ viện, Thiến Thiến là tỳ nữ, nhưng một người chịu khổ nhịn mấy chục năm, lần này vô tình lập công lớn mới được điều vào nội viện. Còn một người mới đến hơn một tháng, chỉ vì được đại tiểu thư nhìn trúng là có thể vào được. So sánh một chút, đơn giản là cách biệt một trời, khiến Ân Chí Dũng trong lòng hơi có chút khó chịu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thiến Thiến cô nương quả thực dáng vẻ thanh thuần động lòng người, dung mạo xuất chúng, được đại tiểu thư coi trọng cũng không kỳ lạ.
Biết được Thiến Thiến cô nương không phải là người thân cận lâu năm bên cạnh đại tiểu thư, Ân Chí Dũng ngược lại là thả lỏng không ít. Ít nhất không cần cố gắng nịnh nọt người ta.
Dương Khai nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Tỳ nữ thân cận bên cạnh đại tiểu thư, tên là Thúy nhi?”
Thiến Thiến cô nương run rẩy toàn thân, giống như Dương Khai đột nhiên lên tiếng làm nàng giật mình. Mặt đỏ bừng nói: “Ừm, đó là Thúy nhi tỷ tỷ. Từ nhỏ đã phục thị đại tiểu thư, cùng đại tiểu thư lớn lên.”
Dương Khai gật đầu, không nói thêm lời.
Một lát sau, Thiến Thiến cô nương rời đi.
Ân Chí Dũng đóng kỹ cửa phòng, thấp giọng nói: “Dương lão đệ, Thúy nhi cô nương bên cạnh đại tiểu thư, có phải có vấn đề gì không?”
Dương Khai vừa rồi đột nhiên hỏi như vậy, hắn còn tưởng rằng Dương Khai phát hiện cái gì. Không nhịn được suy đoán Thúy nhi cô nương này sẽ không phải là nội gián từ Bảo Điền phong cài vào chứ? Chẳng lẽ mới tiến nội trạch lại phải lập một đại công?
“Không có vấn đề gì.” Dương Khai không biết hắn lại suy nghĩ nhiều như vậy. “Chỉ là vừa rồi đại tiểu thư nói, nàng từng bảo Thúy nhi cô nương kia đưa Kim Sang Dược cho ta.”
Ân Chí Dũng suy nghĩ một chút nói: “Đúng, đại tiểu thư có nói như vậy.”
“Ngươi gặp qua Thúy nhi này?” Dương Khai hỏi.
Ân Chí Dũng lắc đầu nói: “Chưa bao giờ thấy qua…” Lập tức kịp phản ứng: “Phải, ngươi có ơn cứu mạng hộ giá đại tiểu thư. Hơn nữa nhìn phản ứng của đại tiểu thư hôm nay, nàng không nghi ngờ gì cũng rất cảm ơn ngươi. Nếu đã như vậy, người nàng phái đến thăm viếng ngươi hẳn là người rất quan trọng bên cạnh nàng mới đúng. Nhưng trên thực tế mấy ngày ngươi dưỡng thương, đều là Thiến Thiến cô nương đến thăm ngươi.”
Lúc trước hắn cho rằng Thiến Thiến cô nương là người rất quan trọng bên cạnh đại tiểu thư. Nhưng hôm nay xem ra căn bản không phải. Thiến Thiến cô nương mới đến Mạnh phủ hơn một tháng, cũng là sau lần xảy ra chuyện kia mới được đại tiểu thư giữ lại bên cạnh.
Người quan trọng nhất bên cạnh đại tiểu thư, hẳn là tỳ nữ thân cận tên Thúy nhi cùng nàng lớn lên.
“Đây là vì sao?” Ân Chí Dũng hơi khó hiểu.
Dương Khai cười cười nói: “Hẳn là Thúy nhi cô nương được đại tiểu thư phân phó, nhưng lại lười biếng, hoặc là sợ hãi đi thăm viếng một người bị thương nặng sắp chết. Cho nên liền tự ý để Thiến Thiến cô nương đi thăm, rồi bảo Thiến Thiến cô nương báo cáo lại cho nàng. Nàng sẽ nói kỹ với đại tiểu thư.”
Ân Chí Dũng bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái về phía Dương Khai: “Lão đệ quả thực tư duy nhanh nhẹn! Chỉ bằng một câu nói của đại tiểu thư liền có thể đoán ra nhiều thứ như vậy. Chẳng trách đêm hôm đó ngươi quả quyết truy kích ra ngoài. Nói thật, ngày đó ngươi đuổi đánh ra đi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn chạy trốn đấy.”
Dương Khai khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Ân Chí Dũng tò mò nói: “Lão đệ, ngươi làm sao biết đại tiểu thư bị bắt cóc?”
Dương Khai nói: “Ta không biết. Chỉ là suy đoán nội trạch có người bị bắt đi, cũng không hiểu đó chính là đại tiểu thư.”
“Vậy cũng không tầm thường.” Ân Chí Dũng vẻ mặt bội phục, cười hắc hắc nói: “Lão ca ta cũng không tầm thường. Thấy ngươi đuổi theo liền lập tức đi theo.”
Trên thực tế là Dương Khai chạy, hắn không có nắm chắc một mình ở đây ngăn chặn kẻ địch, chỉ có thể chạy theo.
Nhíu mày, Ân Chí Dũng nói: “Nhìn từ chuyện nhỏ này thì cái Thúy nhi cô nương kia hình như không phải loại dễ trêu chọc. Chúng ta về sau phải cẩn thận một chút, đừng để nàng nắm được nhược điểm gì.”
Dương Khai gật đầu. Lờ mờ cảm giác mình nếu muốn chiếm được trái tim đại tiểu thư, Thúy nhi cô nương này tuyệt đối là một trở ngại không nhỏ.
Hộ viện trong nội trạch đương nhiên không thể chỉ có Dương Khai và Ân Chí Dũng. Trên thực tế số lượng hộ viện nội trạch không ít, hơn nữa từng người đều thực lực cường đại, cao hơn bên ngoại viện không chỉ một cấp độ.
Sau sự kiện trước đó, đại tiểu thư giờ đây cực kỳ không tin tưởng toàn bộ hộ vệ nội viện. Đây không phải là tính tình của nàng, chỉ là ngay dưới mí mắt đông đảo hộ vệ nội viện mà nàng lại bị tặc nhân bắt đi, thật sự khó có gì đáng tin cậy để nói.
Cho nên nàng mới muốn Dương Khai và Ân Chí Dũng sang đây. Gia chủ Mạnh Đức Nghiệp cưng chiều người con gái lớn này, tự nhiên là thuận theo ý nàng.
Trên danh nghĩa là đồng ý yêu cầu của nàng, nhưng trên thực tế bên ngoài Tú Lâu của đại tiểu thư vẫn có vài vị hộ vệ ẩn mình. Từng người đều khí tức thâm hậu, nhưng đại tiểu thư và hạ nhân bên cạnh chưa từng tu hành, cho nên căn bản không thể nào phát hiện.
Dương Khai trước đó lúc từ Tú Lâu tới, liền lờ mờ cảm giác được mấy đạo ánh mắt ẩn mình đang dò xét mình. Hắn cũng không nói toạc ra, trong lòng tự hiểu là đủ.
Khi nhận nhiệm vụ cận vệ đại tiểu thư, Dương Khai đã đưa ra yêu cầu với gia chủ.
Mạnh gia gia đại nghiệp đại, hiệu suất rất cao.
Hai người buổi sáng vào nội trạch, buổi chiều liền có người đưa tới một bộ đao kiếm.
Đao tương tự với đao chế thức mỏng của Mạnh gia, chuôi đao khắc hai chữ “Phiên Vân”. Rút đao ra, đao quang sáng như đại nhật.
Trường kiếm ba thước ba, thân kiếm phong cách cổ xưa, nhưng thân kiếm bóng loáng, lưỡi kiếm sắc bén. Khi dùng ngón tay búng vào, tiếng kiếm ngân không ngừng. Trên chuôi kiếm khắc hai chữ “Phúc Vũ”.
Ân Chí Dũng đều sợ ngây người.