» Chương 140: Nhận lầm người
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
“Trù trù!”
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận hạc ré.
“Rống!”
Linh Hổ gầm nhẹ một tiếng, nhìn qua bay tới Tiểu Hạc, tựa hồ đang chào hỏi.
Tiểu Hạc vẫn luôn ở trong Phiêu Miểu phong, chưa bao giờ rời khỏi tông môn. Thật vất vả có cơ hội này, nó tự nhiên cũng muốn vụng trộm đi theo ra chơi một vòng.
Chỉ là, Tô Tử Mặc không dám tự tiện quyết định, bảo nó trở về hỏi thăm Tiên Hạc tiền bối.
Tiểu Hạc nghe vậy, lập tức trở nên ủ rũ.
Mẫu thân nó yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, từng nói qua, chưa đến Kim Đan cảnh, không cho phép nó rời khỏi tông môn.
Tiểu Hạc vốn không ôm hy vọng gì, không ngờ mẫu thân nó nghe nói là cùng Tô Tử Mặc đồng hành, lại bất ngờ đồng ý.
Tiểu Hạc tự nhiên hân hoan nhảy cẫng, vội vàng đuổi theo.
“A, đây không phải Tiểu Hạc của tông môn sao, sao nó lại tới đây?” Lục Dương Vinh khẽ di một tiếng.
Quan Tấn trầm ngâm nói: “Có lẽ là đi ngang qua thôi.”
Lục Dương Vinh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lướt qua Tô Tử Mặc và đám người, trầm giọng nói: “Nghe nói lai lịch của Tiểu Hạc này không đơn giản, chính là con của hộ tông thần thú Phiêu Miểu phong.”
Quan Tấn nghe ra ý khoe khoang trong lời Lục Dương Vinh, nhịn không được cười nhạo nói: “Chuyện này, nội môn đệ tử nào mà không biết.”
Lục Dương Vinh nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, hừ nhẹ nói: “Ta cùng với Tiểu Hạc đã từng quen biết. Hồi trước còn cho ăn nó một lần. Với trí tuệ của nó, nhận ra ta cũng không chừng.”
Trên thực tế, đâu phải Lục Dương Vinh chủ động cho ăn Tiểu Hạc.
Tô Tử Mặc ở trong Lôi Âm cốc nửa năm, Tiểu Hạc không có đan dược ăn, kìm nén đến khó chịu, trùng hợp gặp Lục Dương Vinh vừa mới lấy được một viên đan dược không tệ, liền bị Tiểu Hạc cướp đi…
Vì chuyện này, Tiểu Hạc còn bị mẫu thân giáo huấn một trận.
Quan Tấn sầm mặt lại, không nói nữa.
Lục Dương Vinh tự giác chiếm thượng phong, không khỏi tâm tình tốt.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hạc bay đến trên đầu mấy người, kêu to hai tiếng, chậm rãi hạ xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Dương Vinh nén sự kích động trong lòng, không còn nhìn Quan Tấn nữa, hơi nghiêng người, nhìn Lãnh Nhu cười nói: “Lãnh sư muội, ngươi nói Tiểu Hạc này cũng thật có linh tính. Ta cho ăn nó một lần, nó liền nhớ kỹ, còn cố ý chạy tới, ha ha.”
Vừa dứt lời, Tiểu Hạc giáng lâm trước mặt mấy người.
Lục Dương Vinh lộ ra nụ cười rạng rỡ, hô: “Tiểu Hạc đạo hữu, đã lâu không gặp!”
Tiểu Hạc nghiêng nghiêng đầu, nhìn Lục Dương Vinh, tựa hồ đang hồi tưởng, người cười đáng ghét trước mắt này rốt cuộc là ai.
Nghĩ một lúc, không nhớ ra được.
Tiểu Hạc không để ý đến người này, bước hai cái chân, đi đến trước mặt Tô Tử Mặc, cúi đầu xuống, dùng cái mỏ sắc nhọn nhẹ nhàng cọ xát cánh tay Tô Tử Mặc, nháy mắt mấy cái, thấp giọng kêu to.
Lần này có thể đi ra ngoài chơi hay không, vẫn phải xem Tô Tử Mặc có mang theo nó hay không.
Tiểu Hạc đang làm nũng ở đây.
Cảnh tượng này, khiến mấy người bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, cằm suýt rơi xuống đất.
Phàm là người đã ở Phiêu Miểu phong vài năm đều biết Tiểu Hạc, nhưng bọn họ chưa từng thấy Tiểu Hạc thân mật với tu sĩ tông môn nào như vậy!
Sao nó đột nhiên lại thay đổi tính tình?
Chẳng lẽ không phải con của hộ tông thần thú?
Không đúng, nhìn cái tướng mạo thân hình này không sai, lại nói trong tông môn chỉ có một con tiên hạc này.
Quan Tấn đột nhiên cười nói: “Ai u, không được, vừa rồi là ai vô liêm sỉ nói cho ăn qua Tiểu Hạc, Tiểu Hạc còn nhận ra hắn, chậc chậc chậc!”
Lục Dương Vinh xấu hổ, mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Đắc ý cái gì, có lẽ là nó nhận lầm người!”
Lục Dương Vinh cãi lại, đi đến trước mặt Tiểu Hạc, cười híp mắt ôm quyền nói: “Tiểu Hạc đạo hữu, là ta đây, ngươi nhận lầm rồi. Hồi trước, ngươi còn ở chỗ ta ăn một hạt đan dược, đã quên sao?”
Lục Dương Vinh nói chưa dứt lời, vừa nói đến đây, Tiểu Hạc chợt nhớ tới hình ảnh mình bị mẫu thân dạy dỗ vì chuyện này.
“Trù trù!”
Tiểu Hạc đột nhiên kêu to hai tiếng, âm thanh the thé chói tai, mắt lộ ra hung quang.
Lục Dương Vinh không kịp đề phòng, bị dọa đến run rẩy, nhịn không được lui mấy bước.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy Lục Dương Vinh giật mình, Quan Tấn nhịn không được cười phá lên.
Mối quan hệ giữa Tiểu Hạc và Tô Tử Mặc, trong nội môn đệ tử nào có ai biết.
Ở đây mấy người, cũng chỉ có tiểu mập mạp mơ hồ biết một chút.
Tô Tử Mặc vỗ nhẹ đầu Tiểu Hạc một cái, cười mắng: “Sỏa điểu, hung cái gì!”
Một người một hạc ở chung, xưa nay vẫn vậy.
Nhưng cảnh tượng này, lại khiến Lục Dương Vinh và Quan Tấn hai người nhìn thẳng mắt.
Lục Dương Vinh mặc dù là nội môn đệ tử, Trúc Cơ trung kỳ, còn phải rất cung kính gọi một tiếng Tiểu Hạc đạo hữu, cái Tô Tử Mặc này thế mà gọi nó sỏa điểu!
Hơn nữa, hơn nữa tiểu tử này còn đánh Tiểu Hạc!
Quỷ dị nhất là, Tiểu Hạc thế mà không nổi giận, còn đang cọ xát cánh tay tiểu tử này…
Tiểu mập mạp nhìn Lục Dương Vinh và Quan Tấn, lắc đầu, thầm nghĩ: “Nếu như các ngươi biết, đại ca ta nhốt Tiểu Hạc hơn ba tháng, chỉ sợ đều phải sợ choáng váng đi.”
“Đồng ý?”
Tô Tử Mặc hỏi.
Tiểu Hạc vội vàng gật đầu, trong mắt đầy chờ mong, chỉ đợi Tô Tử Mặc đồng ý.
Tô Tử Mặc nói: “Được, vậy thì đi cùng đi.”
Dừng lại một chút, Tô Tử Mặc lại cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn về phía Lãnh Nhu và mấy người, hỏi: “Lãnh sư tỷ, hai vị sư huynh, mang theo Tiểu Hạc không có vấn đề chứ?”
“Không, không, không có vấn đề a.”
Lục Dương Vinh cả người là mộng, theo bản năng đáp.
Lãnh Nhu khóe miệng hơi cong lên, ẩn hiện nụ cười, cũng nhẹ gật đầu.
Không nói đến, thực lực của Tiểu Hạc tương đương với linh yêu cảnh Trúc Cơ, chính là thân phận của nó, muốn đi cùng, mọi người ở đây ai dám ngăn cản chứ.
“Nếu người đã đến đông đủ, chúng ta đi thôi, tranh thủ sớm một chút đuổi tới Lâm Phong thành.”
Tiểu mập mạp ho nhẹ một tiếng, xoa tay nói ra.
Lãnh Nhu gật gật đầu.
Lục Dương Vinh nhãn châu xoay động, kế thượng tâm đầu, đột nhiên nói: “Sư đệ nói rất đúng, chúng ta phải nhanh chóng đuổi tới Lâm Phong thành, nhưng cảnh giới của Tô sư đệ quá thấp, tốc độ ngự kiếm phi hành làm sao sánh kịp chúng ta?”
“Không sai.”
Quan Tấn cũng gật đầu nói: “Tuy nói chuyến này không có nguy hiểm gì, nhưng theo ta nói, Tô sư đệ hay là đừng đi. Mang theo ngươi, tốc độ của chúng ta quá chậm.”
Lục Dương Vinh và Quan Tấn hai người vốn âm thầm tranh đoạt, nhưng sau khi Tô Tử Mặc xuất hiện, cả hai đều cảm nhận được một trận nguy cơ.
Ngầm hiểu ý nhau, một khi tìm được cơ hội, hai người sẽ công kích Tô Tử Mặc.
Vừa rồi nói bóng gió, chính là nói Tô Tử Mặc làm liên lụy bọn họ, là một vướng víu.
Bất quá, điểm này, Tô Tử Mặc xác thực không có cách nào phản bác.
Dù sao tu vi cảnh giới của hắn chỉ là ngưng khí chín tầng, về tốc độ ngự kiếm phi hành, xa xa không sánh bằng tu sĩ Trúc Cơ.
Nhưng nếu chạy trên mặt đất, Tô Tử Mặc dựa vào Thần Câu quá khích thân pháp, không cần bộc phát huyết mạch chi lực, tốc độ đều nhanh hơn tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ ngự kiếm phi hành!
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Tiểu mập mạp cười nói: “Ta chở đại ca, cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp hai vị sư huynh.”
“Tốc độ của ngươi trong đám chúng ta chính là chậm nhất, còn muốn mang người, há không chậm hơn!” Quan Tấn nhíu mày.
Lục Dương Vinh cười cười, nói: “Không bằng thế này, thực lực của ta mạnh nhất, chở Tô sư đệ đi.”
Sau khi nói xong, Lục Dương Vinh còn vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Lãnh Nhu.
Lời nói này của Lục Dương Vinh nhìn như là giúp đỡ Tô Tử Mặc, nhưng lại lộ ra ý khoe khoang.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt