» Chương 4853: Đem ngươi mua ra ngoài
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
Nói xong, Tả Khâu Minh lại liếc mắt nhìn Đào Lăng Uyển, nói bổ sung: “Đào sư điệt hẳn là cũng sẽ không để ý.”
Đào Lăng Uyển cúi đầu không nói, sắc mặt đỏ lên.
Trần Tu bận bịu khoát tay: “Không thèm để ý, không thèm để ý, nhiều người còn náo nhiệt một chút.”
Tả Khâu Minh khẽ vuốt cằm, nhìn qua Dương Khai nói: “Chuyện hôn kỳ sư chất chính ngươi cân nhắc liền được, đợi cái nào một ngày mấy vị bạn lữ kia của ngươi tề tựu, rảnh rỗi, sớm thông báo ta Âm Dương Thiên một tiếng, Âm Dương Thiên tất nhiên sẽ cho các ngươi chuẩn bị một trận hôn lễ thật lớn.”
Dương Khai cảm kích ôm quyền: “Đa tạ chưởng giáo nâng đỡ, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Tả Khâu Minh đưa tay vuốt râu: “Người một nhà, không nói lời khách khí. Ngươi xuất thân mặc dù kém một chút, nhưng bàn về bản sự, lại là thế hệ đệ tử động thiên phúc địa này không cách nào tương đối. Có thể ở rể ta Âm Dương Thiên, cũng là một chuyện may lớn.”
Trần Tu cũng ở một bên phụ họa nói: “Đúng vậy a, thế hệ đệ tử động thiên phúc địa này tuy nói ra không ít hạt giống tốt, tương lai cũng đều là trụ cột vững vàng của các đại động thiên phúc địa, nhưng nếu luận thành tựu, cho đến tận này thật đúng là không có một người nào có thể sánh ngang Dương hiền chất ngươi. Từ sư huynh quả nhiên có ánh mắt tốt, Khúc sư điệt cũng là có phúc lớn.”
Dương Khai nhíu mày nói: “Chưởng giáo, liên quan tới chuyện ở rể, đệ tử ngược lại có một yêu cầu quá đáng.”
“Ừm, ngươi nói,” Tả Khâu Minh ra hiệu nói.
“Nếu đệ tử chỉ lẻ loi một mình thì cũng thôi đi, có thể ở rể Âm Dương Thiên, nhờ bao che tại gốc đại thụ che trời Âm Dương Thiên này dưới, là chuyện tốt đệ tử cầu còn không được. Nhưng chưởng giáo cũng biết tình huống của đệ tử, ta thân là Hư Không Địa chi chủ, Lăng Tiêu cung cung chủ, dưới tay mấy chục vạn người gào khóc đòi ăn, e rằng không quá thích hợp ở rể đến Âm Dương Thiên.”
“Có gì không thích hợp?” Tả Khâu Minh hỏi.
Dương Khai nói: “Xin hỏi chưởng giáo, ta như ở rể, Hư Không Địa, Lăng Tiêu cung xử trí thế nào?”
Tả Khâu Minh nói: “Tự nhiên sẽ trở thành Âm Dương Thiên hạ tông.”
Trần Tu ở bên nói: “Trường hợp như Dương hiền chất như vậy, cũng không phải là không có tiền lệ. Trong Âm Dương Thiên chúng ta bây giờ có rất nhiều hạ tông, đều là do tông chủ chi thân, ở rể Âm Dương Thiên, cho nên hiền chất không cần lo lắng. Ngươi như ở rể, Hư Không Địa Lăng Tiêu cung tự nhiên vẫn do ngươi khống chế, Âm Dương Thiên sẽ không nhúng tay chút nào, chỉ là thêm một danh xưng thượng tông trên danh nghĩa. Huống chi, có Âm Dương Thiên che chở, Hư Không Địa Lăng Tiêu cung cũng sẽ càng an toàn hơn, đây là chuyện tốt.”
Dương Khai lắc lắc đầu nói: “Hư Không Địa tạm thời không nói, đối với các thế lực khác, Hư Không Địa có lẽ không tầm thường, nhưng nhìn khắp động thiên phúc địa, thể lượng của Hư Không Địa vẫn quá nhỏ, không đáng nhắc tới. Lăng Tiêu cung thì khác, Thế Giới Thụ trong Tinh Giới bây giờ liên lụy ánh mắt của toàn bộ 3000 thế giới, các đại động thiên phúc địa đều thiết trí đạo tràng trong Tinh Giới, mỗi nhà đều có cao nhân tìm kiếm đệ tử có tư chất căn cốt xuất sắc trong Tinh Giới, Âm Dương Thiên cũng vậy. Lăng Tiêu cung nếu trở thành Âm Dương Thiên hạ tông, vậy Tinh Giới chẳng phải cũng sẽ trở thành địa bàn của Âm Dương Thiên, chuyện này mặc dù ta có thể đáp ứng, tin rằng các động thiên phúc địa khác cũng sẽ không đáp ứng.”
Tả Khâu Minh nói: “Nếu là bởi vì việc này, sư chất cũng không cần lo lắng, Âm Dương Thiên ta tự sẽ xử lý cực kỳ thỏa đáng, khiến các nhà không lời nào để nói.”
Dương Khai vẫn lắc đầu: “Không ổn.”
Cho dù Tả Khâu Minh cùng Trần Tu nói có hay đến mấy, một khi Hư Không Địa cùng Lăng Tiêu cung chính thức trở thành Âm Dương Thiên hạ tông, đến lúc đó nhất định bị quản chế tại người. Dương Khai thân là hai tông chi chủ, tự nhiên phải cân nhắc nhiều hơn cho thuộc hạ.
Huống chi, hắn còn muốn phát triển Hư Không Địa hoặc Lăng Tiêu cung trở thành một trong các động thiên phúc địa, nếu thực sự trở thành Âm Dương Thiên hạ tông, mục tiêu này coi như vĩnh viễn không thể đạt thành.
Tả Khâu Minh hơi híp mắt lại: “Vậy sư chất có cao kiến gì?”
“Cao kiến không dám nhận,” Dương Khai khiêm tốn một tiếng, đối với cục diện hôm nay hắn sớm có liệu trước, tự nhiên cũng có lý do thoái thác chuẩn bị sẵn, “Ý của đệ tử là, đệ tử không ở rể Âm Dương Thiên, đệ tử nguyện cưới Khúc sư tỷ về tông!”
Tả Khâu Minh lông mày dài nhướn lên.
Trần Tu cũng kinh ngạc nhìn qua Dương Khai nói: “Dương hiền chất, từ xưa đến nay, Âm Dương Thiên đệ tử ta tuy có tiền lệ gả ra ngoài, nhưng đó cũng chỉ là thông gia với các động thiên phúc địa khác. Bên ngoài động thiên phúc địa, như muốn cùng Âm Dương Thiên đệ tử kết thành liền cành, chỉ có một đường ở rể, ngay cả đệ tử bình thường cũng vậy, càng nói gì đến Khúc sư điệt là đệ tử hạch tâm của Âm Dương Thiên, thân phận càng khác biệt.”
Tả Khâu Minh vuốt cằm nói: “Từ xưa đến nay, đệ tử hạch tâm của Âm Dương Thiên chưa từng gả ra ngoài, không chỉ Âm Dương Thiên như vậy, các động thiên phúc địa khác cũng vậy. Sư chất cứ đi hỏi thăm, nếu có tiền lệ này, bản chưởng giáo không lời nào để nói.”
Có thể trở thành đệ tử hạch tâm, đều là trực tiếp tấn thăng lục phẩm Khai Thiên cảnh, tương lai có hy vọng tấn thăng bát phẩm Thái Thượng.
Đệ tử như vậy, nhà nào động thiên phúc địa nguyện ý thả đi? Tự nhiên đều nắm chặt trong tay.
“Tiền lệ luôn do người khai sáng,” Dương Khai khuyên giải nói.
Tả Khâu Minh lắc đầu: “Âm Dương Thiên sẽ không vì sư chất mà phá lệ.”
Thái độ của hắn kiên quyết, hiển nhiên sẽ không bị vài câu nói tùy tiện của Dương Khai làm động lòng. Dương Khai cũng không trông đợi có thể làm động lòng hắn.
Trần Tu ở một bên nói: “Chuyện này hiền chất đã bàn bạc với Khúc sư điệt chưa?”
Dương Khai lắc đầu, chuyện này hắn còn chưa nói với Khúc Hoa Thường. Tuy nhiên tin rằng sau khi cùng nhau trải qua cửu thế luân hồi, bất kể mình đưa ra quyết định gì, Khúc Hoa Thường đều sẽ ủng hộ.
“Vậy hiền chất không ngại hỏi ý kiến của Khúc sư điệt? Nếu Khúc sư điệt nguyện ý gả ra ngoài, chúng ta lại bàn bạc không muộn.”
“Không cần!”
Không phải là không tôn trọng ý kiến của Khúc Hoa Thường, chỉ là nếu thực sự hỏi nàng, chỉ khiến nàng lâm vào tình cảnh lưỡng nan, một mặt là người có hôn ước với mình, đã trải qua cửu thế luân hồi làm bạn, một mặt là sư môn nuôi dưỡng nàng, bất kể lựa chọn thế nào đều là quyết định cả đời khó an.
“Chưởng giáo,” Dương Khai ôm quyền nhìn qua Tả Khâu Minh, “Đệ tử biết, Âm Dương Thiên có quy củ của Âm Dương Thiên, Khúc sư tỷ càng là đệ tử hạch tâm của Âm Dương Thiên, thân phận tôn quý. Nếu thực sự gả ra ngoài, đối với Âm Dương Thiên cũng là tổn thất lớn. Ta như cưới Khúc sư tỷ, Âm Dương Thiên rất có khả năng sẽ tổn thất một bát phẩm Khai Thiên tương lai.”
Tả Khâu Minh không lên tiếng, Trần Tu vuốt cằm nói: “Đây chỉ là một mặt.”
Dương Khai nói tiếp: “Âm Dương Thiên tổn thất một bát phẩm Khai Thiên tương lai, nhưng nếu ta có thể khiến Âm Dương Thiên trong tương lai có thêm nhiều bát phẩm Khai Thiên hơn thì sao? Chưởng giáo liệu có thể đồng ý thỉnh cầu của đệ tử?”
Tả Khâu Minh lần này lại tỏ ra hứng thú: “Sư chất có bản lĩnh gì, có thể khiến Âm Dương Thiên ta trong tương lai có thêm nhiều bát phẩm Khai Thiên hơn?”
Trần Tu nhíu mày suy đoán nói: “Thế Giới Thụ trong Tinh Giới?”
“Cũng không phải là Thế Giới Thụ.”
Thế Giới Thụ đúng là có thể khai thác tiềm năng võ giả, giúp họ đi xa hơn, đi cao hơn, nhưng đây đã là xu hướng phát triển của 3000 thế giới, trong tương lai nghìn năm sau, các động thiên phúc địa đều sẽ được hưởng lợi từ đó, không chỉ riêng Âm Dương Thiên.
Dương Khai nhìn qua Tả Khâu Minh, “Nếu chưởng giáo có thể đồng ý, đệ tử tự nhiên sẽ nói thẳng ra. Nếu không đồng ý, đệ tử nói nhiều cũng vô ích.”
Tả Khâu Minh cười nói: “Ngươi dù sao cũng phải nói rõ trước, bản chưởng giáo mới dễ phán đoán. Bằng không ai biết ngươi có phải nói lung tung không?”
“Đệ tử đương nhiên sẽ không nói lung tung về chuyện này.”
Cục diện lập tức giằng co. Tả Khâu Minh muốn biết rốt cuộc Dương Khai có thủ đoạn gì, dám nói lời lớn như vậy. Dương Khai lại muốn hắn đồng ý trước, sau đó mới nói chi tiết.
Trần Tu ở một bên nói bóng nói gió, Dương Khai lại giữ miệng như bình, khiến hai vị cao tầng của Âm Dương Thiên này không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Dương Khai có thực sự có bản lĩnh này không.
Nếu là người bình thường dám nói như vậy trước mặt bọn họ, hai người đã sớm mất kiên nhẫn.
Chỉ là bây giờ Dương Khai vừa lập công lớn trong Luân Hồi các, Tả Khâu Minh dù sao cũng không thể tỏ thái độ gì với Dương Khai, Trần Tu bên kia lại càng không dám. Hắn còn mong đợi đệ tử của mình có một sự an bài thích đáng. Lời nói tuy có thăm dò, nhưng lại có chút khách khí.
Một lúc lâu sau, Dương Khai và Khúc Hoa Thường cáo từ rời đi. Cuộc nói chuyện lần này không có kết quả gì.
Tuy nhiên đối với Dương Khai, lại là một khởi đầu tốt.
Hắn đã thể hiện thái độ của mình, còn lại, cần Âm Dương Thiên bên này từ từ tiếp nhận.
“Sư tỷ có trách ta không?” Khi cùng Khúc Hoa Thường sánh vai phi hành, Dương Khai đột nhiên mở miệng hỏi.
Khúc Hoa Thường quay đầu cười nói: “Trách ngươi cái gì? Không thương nghị với ta trước đó?”
“Ừm.”
Khúc Hoa Thường cười nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, ngươi cũng không có thời gian thương nghị với ta.” Bọn họ vừa từ trong Luân Hồi các ra, chứng kiến Lạc Thính Hà tấn thăng, liền bị chưởng giáo mời qua.
Nói chuyện, nàng tiến đến bên Dương Khai khoác lấy cánh tay hắn, đặt đầu lên vai Dương Khai: “Sư tôn trước kia nói, phụ nữ a, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Với ta mà nói, ngươi ở rể hay cưới, không có khác biệt. Nhưng đối với những người khác, khác biệt lại rất lớn.”
Những người khác trong miệng nàng, đương nhiên là Tô Nhan và những người khác.
Nếu Dương Khai thực sự ở rể Âm Dương Thiên, Tô Nhan và những người khác chắc chắn cũng phải tới. Đến lúc đó sẽ là ăn nhờ ở đậu, Âm Dương Thiên cố nhiên sẽ không hà khắc họ, nhưng chắc chắn sẽ có những tình huống không lường trước được xuất hiện, không chừng ngày nào đó sẽ bị ủy khuất.
“Nhưng ngươi định dùng phương pháp gì để thuyết phục chưởng giáo bọn họ? Sư tôn bây giờ không có ở đây, nếu hắn còn có thể ra một phần sức lực,” Khúc Hoa Thường hiếu kỳ hỏi.
Dương Khai cười cười: “Ta định bỏ ra số tiền lớn, mua ngươi ra ngoài.”
Khúc Hoa Thường quay đầu nhìn hắn, hơi thở như lan: “Muốn mua ta? Vậy ngươi phải bỏ ra cái giá rất lớn đấy, ta đắt lắm.”
“Bất kể giá nào, ta đều có thể chấp nhận, chỉ cần Âm Dương Thiên bên này chịu thả người!”
Khúc Hoa Thường cười duyên một tiếng: “Vậy ngươi chuẩn bị xuất huyết nhiều đi.”
Sau mấy ngày, Dương Khai theo Khúc Hoa Thường du sơn ngoạn thủy trong Âm Dương Thiên, chiêm ngưỡng phong thái khác biệt của hết thảy Linh Châu. Thời gian trôi qua tiêu dao tự tại, nhiều năm tranh chấp và giết chóc bỗng chốc cách xa bên mình, lại khiến Dương Khai sinh ra một cảm giác không chân thực lắm.
Mười ngày sau, hai vị khách nhân đến nơi ở của Khúc Hoa Thường.
Nhìn qua hai người, Dương Khai vừa ngoài ý liệu, lại trong dự liệu, mỉm cười một tiếng: “Hai vị sư thúc đây là tới làm thuyết khách?”
Lạc Thính Hà vẫn như cũ, dù đã tấn thăng bát phẩm, thành Thái Thượng của Âm Dương Thiên, cũng thoải mái vô cùng, trực tiếp khoanh chân ngồi trên ghế, trong tay cầm một linh quả, nhai tóp tép ngon lành, vừa ăn vừa nói: “Sắp bị thằng nhóc họ Tả làm phiền chết rồi, chẳng phải kêu ta tới hỏi xem ý tứ bên ngươi thế nào. Không lay chuyển được hắn, ta liền tới.”