» Chương 4855: Lấy ra được đến

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

“Thành giao!” Lạc Thính Hà vỗ mạnh lên lan can ghế, lực đạo quá lớn khiến lan can vỡ vụn thành bột mịn.

“Sư tỷ!” Dư Hương Điệp dở khóc dở cười. Đây là chuyện cưới gả, đâu phải mua bán mà nói “thành giao” hay không “thành giao”?

Bất quá, số lượng Dương Khai nói ra khiến hắn chấn động sâu sắc: 1000 phần lục phẩm, 100 phần thất phẩm. Nếu quy đổi thành Khai Thiên Đan, đó chính là trọn vẹn bốn năm trăm ức!

Mà đây chỉ là giá trị quy đổi đơn thuần. Trên thực tế, tài nguyên Âm Dương chúc hành lục phẩm, thất phẩm căn bản không phải thứ có thể mua được bằng Khai Thiên Đan. Huống chi trong thời buổi này, đó là một số lượng vật tư chiến lược khổng lồ!

Toàn bộ Âm Dương Thiên cũng không có nhiều dự trữ như vậy.

Có thể nói, số tài phú này đặt ở bất kỳ động thiên phúc địa nào cũng đủ khiến người ta động tâm. Với những vật tư này, ít nhất trong vòng ngàn năm tới, Âm Dương Thiên sẽ không cần lo lắng vấn đề tấn thăng của các đệ tử.

Đột nhiên Dư Hương Điệp sực tỉnh: “Đây chính là điều ngươi nói với chưởng giáo sư huynh, mang đến cho Âm Dương Thiên càng nhiều vốn liếng Bát phẩm Khai Thiên?”

Dương Khai cười cười: “Vâng.”

Có nhiều vật tư làm bảo hộ, lại có Thế Giới Thụ Tinh Giới phản hồi, tương lai Âm Dương Thiên nhất định có thể sản sinh một lượng lớn đệ tử trực tiếp tấn thăng lục phẩm, thất phẩm. Những người này đều có thể từ từ tấn thăng đến Bát phẩm.

Bát phẩm Khai Thiên, Dương Khai không có cách nào tạo ra, bản thân hắn mới chỉ là lục phẩm mà thôi. Nhưng những vật tư hắn nói tới lại là thứ không thể thiếu để tạo nên Bát phẩm Khai Thiên.

So sánh với đó, Khúc Hoa Thường gả cho Dương Khai cũng không phải không thể chấp nhận.

Tiền lệ cũng không phải không thể phá vỡ, chỉ xem có trả giá đủ lớn hay không.

Cao tầng Âm Dương Thiên nếu nghe được tin tức này, chắc hẳn cũng phải suy nghĩ nghiêm túc.

“Ngươi lấy đâu ra nhiều tài nguyên Âm Dương lục phẩm, thất phẩm như vậy?” Dư Hương Điệp vẻ mặt không thể tin được. Tình huống của Hư Không Địa và Lăng Tiêu cung hắn đại khái hiểu rõ, mặc dù đại vực mới bên kia vô cùng thần bí, nhưng tuyệt đối không thể mang lại cho Dương Khai nhiều đồ tốt như vậy.

Sau khi hỏi xong bỗng nhiên hắn kịp phản ứng: “Hỗn Loạn Tử Vực!”

Nếu nói trên đời này nơi nào giàu có nhất về Âm Dương chúc hành, vậy trừ Hỗn Loạn Tử Vực ra không còn nơi nào khác. Nơi đó là nơi Thái Dương Chước Chiếu và Thái Âm U Huỳnh quanh năm chinh chiến, công phạt lẫn nhau. Lực lượng Âm Dương chúc hành va chạm vô số năm đã sản sinh ra tài nguyên Âm Dương chúc hành khó có thể tưởng tượng.

Nhưng Hỗn Loạn Tử Vực hung hiểm vô cùng. Ngay cả Bát phẩm Thái Thượng trấn thủ ở trước vực môn cũng chỉ có thể dừng lại ở biên giới, thời gian quá lâu sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Dư Hương Điệp chưa từng vào Hỗn Loạn Tử Vực. Bây giờ Bát phẩm Thái Thượng trấn thủ Hỗn Loạn Tử Vực xuất thân từ Động Thiên khác. Nhưng đây không phải là trấn thủ vĩnh cửu, các đại động thiên phúc địa đều luân phiên điều động Thái Thượng nhà mình đi trấn thủ. Âm Dương Thiên bên này tự nhiên cũng có Thái Thượng đã từng đi qua.

Theo vị Thái Thượng kia nói, hắn từng thử tiến vào sâu trong Hỗn Loạn Tử Vực, từ xa nhìn thấy rất nhiều tinh thể màu vàng xanh, tản mát ra ba động Âm Dương chúc hành nồng đậm. Có thể xác định những thứ đó đều là tài nguyên Âm Dương mà thế nhân khao khát, chỉ tiếc thực lực hắn không đủ, không thể thu lấy được, vẫn luôn tiếc nuối.

Dương Khai đi theo Cự Thần Linh tiến vào Hỗn Loạn Tử Vực, mọi người đều cho rằng hắn nhất định phải chết ở trong đó.

Hắn có thể an toàn đi ra đã khiến các động thiên phúc địa chấn kinh, càng không ngờ rằng hắn lại nhân họa đắc phúc, ở trong Hỗn Loạn Tử Vực kia đạt được lợi ích to lớn.

Dương Khai có thể lấy ra 1000 phần lục phẩm, 100 phần thất phẩm đã nói lên rằng thu hoạch của hắn ở trong Hỗn Loạn Tử Vực không chỉ dừng lại ở đó.

So với những gì hắn bỏ ra, thu hoạch của hắn có thể là vài lần, mười mấy lần… Dư Hương Điệp thầm nghĩ trong lòng.

Hắn lại không biết, thu hoạch của Dương Khai ở trong Hỗn Loạn Tử Vực đã không thể tưởng tượng nổi, không thể tính toán. 1000 phần lục phẩm, 100 phần thất phẩm đối với hắn mà nói, chẳng qua là chín trâu mất sợi lông.

Không khách khí mà nói, với thân gia của Dương Khai hiện tại, tùy tiện để lọt chút dầu mỡ từ kẽ ngón tay ra cũng đủ khiến thế nhân phát điên.

“Chính là Hỗn Loạn Tử Vực.” Dương Khai cũng không phủ nhận. Lấy ra số lượng vật tư trân quý lớn như vậy, không phải kẻ ngốc đều có thể đoán ra lai lịch, hắn cũng không giấu giếm được.

“Ngươi còn đi qua Hỗn Loạn Tử Vực?” Lạc Thính Hà vẻ mặt kinh ngạc, “Sao lại sống sót?”

“Nói rất dài dòng.” Dương Khai nhớ lại những năm tháng ở trong Hỗn Loạn Tử Vực cùng Hoàng đại ca và Lam đại tỷ đấu trí đấu dũng, cũng có chút nghĩ lại mà kinh.

Không thể nói với người khác rằng mình đã cùng hai vị kia chơi trò nhà chòi rất nhiều năm mới tạm thời giữ được tính mạng, lại có được tài sản khổng lồ.

Hắn nói tránh đi: “Lạc sư thúc vừa nói thành giao, là cảm thấy pháp này của đệ tử có thể thực hiện?”

“Quá được rồi.” Lạc Thính Hà không ngừng gật đầu, “Ta sợ nhịn không được muốn hiện tại liền đồng ý ngươi, bất quá chuyện của Khúc nha đầu đúng là chuyện của tông môn, ta còn phải cùng đám lão già kia thương nghị một chút. Bất quá ngươi yên tâm, tin tưởng trước mặt nhiều đồ tốt như vậy, bọn họ có cổ hủ đến đâu cũng có thể thông tình đạt lý.”

“Vậy làm phiền Lạc sư thúc.” Dương Khai cúi người hành lễ.

“Ừm, ta hiện tại liền đi thuyết phục bọn họ, ngươi chờ tin tức tốt của ta.” Lạc Thính Hà nói xong, đứng dậy liền vọt ra ngoài, sôi nổi.

Dư Hương Điệp lắc đầu cười khổ, nhìn theo bóng Lạc Thính Hà rời đi, quay người nói với Dương Khai: “Không cần quá lo lắng, thành ý của ngươi rất lớn, ta nếu là cao tầng tông môn, cũng sẽ động tâm. Quy củ là chết, lúc thích hợp có thể phá vỡ. Hơn nữa Lạc sư tỷ tự mình đi nói, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn một chút.”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Huống chi, ngươi từ trong Luân Hồi các cứu sư tỷ ra, bản thân đối với Âm Dương Thiên đã là công lao to lớn. Âm Dương Thiên bên này không có gì tốt đáp tạ ngươi thì thôi đi, càng không lý do gì làm khó dễ ngươi.”

“Nếu mọi chuyện thuận lợi, tự nhiên không còn gì tốt hơn.” Dương Khai gật gật đầu.

“Các ngươi chờ tin tức đi, tin tưởng không bao lâu sẽ có kết quả.” Dư Hương Điệp nói một tiếng, cũng không ở lại làm phiền hai người, nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên rất nhanh liền có kết quả, chỉ là ngày hôm sau, Lạc Thính Hà liền lại chạy tới.

Khúc Hoa Thường đã sớm chuẩn bị, mang ra rất nhiều linh quả hôm qua Lạc Thính Hà đã ăn, khéo léo bưng lên.

Lạc Thính Hà lại không ăn, ngược lại nhíu mày, vẻ mặt ưu sầu.

Dương Khai thấy thế, trong lòng lộp bộp một cái, mơ hồ cảm giác sự tình dường như không như mình mong đợi. Hắn nén tính tình, mở miệng hỏi: “Lạc sư thúc, phía trên có trả lời chắc chắn gì sao?”

Lạc Thính Hà ung dung thở dài một tiếng, vẻ mặt áy náy nhìn qua Dương Khai: “Ta đã cố gắng hết sức, đáng tiếc đám lão già này quá ngoan cố, ta không phải đối thủ.”

Sắc mặt Khúc Hoa Thường hơi trắng bệch, Dương Khai nắm chặt tay nàng, ném một ánh mắt an ủi, mở miệng nói: “Thái Thượng bọn họ không đồng ý sao? Là còn có yêu cầu khác? Sư thúc cứ việc nói, có thể làm được, đệ tử tuyệt không từ chối!”

“Lời này ngươi nói đấy nhé!” Lạc Thính Hà lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, “Khúc nha đầu ngươi cũng nghe thấy đấy nhé, ta không có ép hắn gì cả, ngươi làm nhân chứng, hắn lát nữa đừng có đổi ý!”

Dương Khai và Khúc Hoa Thường đều ngây ngẩn cả người.

Vốn cho rằng là kết quả xấu, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lạc Thính Hà, hai người lại có chút không dám khẳng định.

Khúc Hoa Thường liền vội vàng tiến lên, đứng sau lưng Lạc Thính Hà, xoa bả vai cho nàng, nũng nịu nói: “Sư thúc, phía trên rốt cuộc là trả lời chắc chắn gì a, người nói đi.”

Lạc Thính Hà mím môi cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Vội vã muốn gả đi vậy sao? Chuyện còn chưa định, đã khuỷu tay ra ngoài rồi.”

Khúc Hoa Thường thoải mái nói: “Đối với phụ nữ mà nói, quan trọng nhất không phải là gặp được một người đàn ông đúng đắn sao?”

Lạc Thính Hà nghe vậy nghĩ nghĩ, đồng ý nói: “Ngươi nói cũng không sai. Yên tâm đi, ta tự mình ra tay, nào có chuyện đàm phán không xong. Đám lão già này mặc dù có chút khác nhau, bất quá đều bị ta thuyết phục rồi.”

Khúc Hoa Thường vui vẻ nói: “Thật chứ?”

“Chuyện như thế này ta làm sao lừa các ngươi được.” Lạc Thính Hà cầm lấy linh quả bên cạnh nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói mơ hồ không rõ: “Chủ yếu là thành ý của Dương Khai đủ lớn, sính lễ này đủ nặng. Chớ nói cưới ngươi đi, chính là muốn cưới ta, đám lão già này đoán chừng cũng đồng ý.”

Đây đương nhiên là chuyện không thể nào. Lạc Thính Hà trong tương lai có hy vọng đăng đỉnh Cửu phẩm Khai Thiên. Người như vậy là trụ cột của Âm Dương Thiên, bất kể thành ý lớn đến đâu, Âm Dương Thiên cũng sẽ không thả người.

Nàng nói chuyện không có che đậy, Dương Khai lại có chút không chịu nổi, chỉ có thể cảm kích nói: “Để sư thúc phí tâm rồi.”

Lạc Thính Hà khoát khoát tay: “Đừng vội cảm ơn. Đám lão già này đồng ý thì đồng ý, bất quá còn có một yêu cầu. Ngươi nếu không thỏa mãn, sợ là không mang được Khúc nha đầu đi.”

“Xin mời sư thúc nói cho biết!”

Lạc Thính Hà cười cười: “Nói đến việc này hay là ngươi chiếm tiện nghi, tông môn bên này đồng ý ngươi cưới Khúc nha đầu, bất quá còn có một tặng phẩm, mua một tặng một, vụ mua bán này làm, thật sự là lỗ chết rồi.”

Khúc Hoa Thường xoa bả vai nàng thay ngừng lại, hiểu ra ý: “Đào sư tỷ!”

Lạc Thính Hà gật đầu: “Đúng vậy. Ai, nói đến cũng là chuyện xấu của tiểu tử Trần Tu. Làm không tốt sư phụ cũng đừng làm sư phụ người ta. Lần này hại đồ đệ rồi.”

Nếu Dương Khai không giúp Đào Lăng Uyển khi nàng tẩu hỏa nhập ma, không để Tiểu Càn Khôn của nàng nhiễm khí tức của mình, vậy tất cả còn có chỗ trống để cứu vãn. Nhưng giờ đây sinh tử tương lai của Đào Lăng Uyển đều hệ tại thân Dương Khai, dù ai cũng không cách nào thay đổi.

Mà tất cả những điều này, đều là do Trần Tu mưu đồ.

Tuy nói xuất phát điểm của hắn là để phá giải cục diện khó xử của Âm Dương Thiên, bản tâm có thể là tốt, nhưng chung quy là làm hỏng chuyện.

Người chịu tội lại cần đồ đệ của mình gánh chịu.

Dương Khai nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Những ngày này hắn cũng luôn né tránh vấn đề này, nghĩ chờ xử lý xong chuyện của Khúc Hoa Thường rồi nói. Lại không ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, Âm Dương Thiên lại đặt chuyện của Khúc Hoa Thường và Đào Lăng Uyển cùng nhau xử lý.

Lại là Khúc Hoa Thường thay hắn làm chủ: “Đồng ý!”

Dương Khai im lặng nói: “Ngươi không hỏi ý kiến của ta sao?” Mang theo một Khúc Hoa Thường trở về, chờ Tô Nhan bọn người trở về có thể giải thích được, các nàng dù sao cũng biết sự tồn tại của Khúc Hoa Thường, cũng biết chuyện đại hội luận đạo. Lại thêm một Đào Lăng Uyển, mình giải thích thế nào đây?

Ngọc Như Mộng và Phiến Khinh La hai người còn không phải giết chết mình sao?

Khúc Hoa Thường giống như không nghe thấy, tiếp tục xoa bả vai cho Lạc Thính Hà, mỉm cười nói: “Bất quá còn xin sư thúc chuyển cáo chư vị Thái Thượng, Đào sư tỷ không phải cái gì tặng phẩm. Sư đệ đồng dạng sẽ lấy 1000 phần lục phẩm, 100 phần thất phẩm làm sính lễ, cưới Đào sư tỷ, cùng ta cùng nhau nhập môn!”

Nói xong, ngẩng đầu nhìn Dương Khai: “Lấy ra được chứ?”

Dương Khai kiên trì, trầm trầm nói: “Lấy ra được!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5942: Quyết nghị

Chương 694: Chiếm lấy Long mạch

Chương 5941: Dạ tập