» Chương 198: Bị lừa rồi
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Ngay khi ánh mắt Tô Tử Mặc vừa chạm tới Lang Vương, nó bỗng nhiên động đậy, như thể cảm nhận được điều gì đó.
“Ừ?”
Trong lòng Tô Tử Mặc khẽ run lên. Ánh mắt hắn vốn cực kỳ ẩn mật, trước đó hơn mười con Thương Lang cảnh giới Trúc Cơ hoàn toàn không phát hiện ra. Nếu con Lang Vương này có thể cảm giác được, vậy khả năng nó là Linh Yêu cảnh giới Kim Đan là tám phần trở lên!
Tô Tử Mặc lại quan sát thêm một lúc. Lang Vương chỉ khẽ động, sau đó không có thêm động tác nào khác, mắt cũng không mở, dường như chỉ là tình cờ điều chỉnh tư thế để thoải mái hơn.
Tô Tử Mặc nhẹ nhõm thở phào.
“Rống!”
Đúng lúc này, có năm con Thương Lang cấp độ Linh Yêu gầm nhẹ một tiếng, lộ vẻ hung tợn, chậm rãi tiến về phía cửa hang. Cửa hang chật hẹp, năm con Thương Lang không dám tùy tiện xông vào, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài.
“Ngao ngao!”
Không lâu sau, từ trong cửa hang vọng ra một tiếng gầm quen thuộc, đầy ý vị khiêu khích.
Đôi mắt Tô Tử Mặc sáng lên, trong lòng không còn chút nghi ngờ nào. Đây chính là tiếng của Linh Hầu!
Linh Hầu rất thông minh, chiếm cứ địa thế hiểm trở ở cửa hang, có thể đánh lui từng con Thương Lang. Tuy nhiên, đây chỉ là biện pháp tạm thời. Linh Hầu cần phải đề phòng bầy Thương Lang tấn công bất cứ lúc nào, không thể lơi lỏng dù chỉ một chút. Cứ kéo dài như vậy, cuối cùng Linh Hầu cũng sẽ có lúc không trụ nổi. Dù sao bầy Thương Lang có hơn vạn con, còn Linh Hầu thì đơn độc một mình.
Nghe Linh Hầu khiêu khích, năm con Thương Lang ở cửa hang không mắc lừa, vẫn tiếp tục lảng vảng, trong mắt lóe lên quang mang tàn độc. Ánh mắt Tô Tử Mặc lại lướt qua con Lang Vương đang nằm trên tảng đá. Nếu con Lang Vương này là Linh Yêu Kim Đan, Linh Hầu hẳn đã chết từ lâu, không thể sống sót đến bây giờ.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc không do dự nữa, lấy ra Huyền Kim Ti Giáp mặc vào, từ trên cây cổ thụ nhảy xuống. Thân hình còn lơ lửng giữa không trung, một thanh phi kiếm đã xuất hiện dưới chân.
Bạch!
Một đạo kiếm quang xuyên phá hư không, Tô Tử Mặc vượt qua đám Thương Lang dày đặc, mặc kệ bầy sói gầm rú phía dưới, lao nhanh về phía cửa hang.
Cùng lúc đó, Lang Vương trên tảng đá mở hai mắt ra, híp thành một khe hẹp dài, bên trong toát ra ánh sáng xảo quyệt và tàn độc!
Bạch! Bạch! Bạch!
Tô Tử Mặc ở giữa không trung, thần sắc bình tĩnh, đôi mắt trong sáng, vung tay áo. Trong túi trữ vật bay ra sáu đạo kiếm quang.
“Lục Hợp Kiếm Trận!”
Tô Tử Mặc khẽ quát một tiếng, điều khiển sáu thanh phi kiếm, nhanh chóng xẹt qua giữa không trung. Kiếm khí để lại từng vết, hình thành một Lục Giác Tinh Kiếm Trận khổng lồ.
Ong!
Quang mang trận văn bắn ra, sáng chói mắt.
Coong! Coong! Coong!
Tô Tử Mặc điều khiển kiếm trận khổng lồ, bao trùm lên năm con Thương Lang đang lảng vảng ở cửa hang. Kiếm trận lướt qua, tiếng lưỡi kiếm va chạm vang vọng, kiếm khí như sương, sát ý ngập tràn.
“Rống!”
Một con Thương Lang không biết lợi hại, lộ vẻ hung dữ, gầm lên một tiếng giận dữ, nhảy vọt lên, vươn đôi móng vuốt sắc bén, bổ nhào về phía Lục Hợp Kiếm Trận.
Đương! Đương! Đương!
Kiếm trận và móng vuốt sói va chạm, phát ra một trận âm thanh sắc bén. Ngay sau đó, huyết vụ tràn ngập, chân cụt tay đứt bay tung tóe. Một con Thương Lang cấp Linh Yêu bị Lục Hợp Kiếm Trận nghiền nát trực tiếp, chết ngay tại chỗ!
“Con khỉ chết tiệt, ra đây, ta đưa ngươi rời khỏi nơi này!”
Tô Tử Mặc vừa điều khiển Lục Hợp Kiếm Trận truy sát bốn con Thương Lang khác, vừa cao giọng hô.
Dừng lại trong chốc lát, từ cửa hang đen ngòm đột nhiên lao ra một bóng người cao lớn, mang theo một cây gậy đen kịt, cánh tay rất dài, gần như rũ xuống đất. Linh Hầu nhìn thấy Tô Tử Mặc, trừng đôi mắt khỉ, tràn đầy mừng rỡ. Ngay sau đó, Linh Hầu dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mừng rỡ đều chuyển hóa thành kinh hoảng.
“Ngao ngao!”
Toàn thân Linh Hầu lông lá dựng đứng, vẫy tay về phía sau lưng Tô Tử Mặc, gầm rú lớn tiếng.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cảm giác được một trận nguy cơ mãnh liệt, thần sắc đại biến, thầm kêu không ổn. Không đợi quay đầu lại, một luồng gió độc từ phía sau đánh tới!
Tô Tử Mặc hiện đang ngự kiếm phi hành. Nếu có Thương Lang có thể đến phía sau hắn, vậy chỉ có một khả năng: con Thương Lang này là Linh Yêu cảnh giới Kim Đan, có thể bay lượn trên không!
“Bị lừa rồi!”
Trong đầu Tô Tử Mặc, hiện lên hình ảnh con Lang Vương lười biếng trên tảng đá. Lúc trước, ánh mắt hắn rơi vào Lang Vương, nó khẽ động đậy. Tô Tử Mặc từng cho rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng bây giờ, Tô Tử Mặc mới bừng tỉnh đại ngộ. Lần động đậy đó của Lang Vương chính là phản ứng theo bản năng khi phát giác ra khí cơ cảm ứng. Nhưng ngay sau đó, Lang Vương bất động thanh sắc, thậm chí không mở mắt, giả vờ không cảm giác gì, tiếp tục chợp mắt, chính là để dẫn hắn hiện thân!
Tâm cơ như vậy, xảo quyệt như vậy, khiến người ta rùng mình, không rét mà run. Linh Yêu cảnh giới Kim Đan, trên thực lực hoàn toàn nghiền ép Tô Tử Mặc, căn bản không cách nào chống lại!
Một luồng khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ bao trùm tới. Tô Tử Mặc cố hết sức lao về phía trước, vận chuyển tâm pháp Huyết Nhục Hóa Thạch, đồng thời quay lại Lục Hợp Kiếm Trận, chặn lại phía sau!
Hô!
Lục Hợp Kiếm Trận không ngừng xoay tròn, kiếm quang sáng chói, giống như một tấm gương khổng lồ, che chắn thân hình Tô Tử Mặc. Lang Vương trong mắt lóe lên một tia chế giễu, đạp không đi tới, tiện tay vươn ra một vuốt sói, nặng nề giáng xuống phía trên. Móng vuốt sắc bén lướt qua bề mặt kiếm trận.
Ầm!
Một tiếng vang lớn. Lục Hợp Kiệp Trận ngừng vận chuyển, đâm mạnh vào lưng Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi lớn, từ giữa không trung cắm đầu rơi xuống. Kiếm trận tan tác, sáu thanh phi kiếm hiện lên từng vết nứt, quang mang ảm đạm, đã phế đi rồi!
Linh Yêu Kim Đan xuất thủ, vậy mà lại trực tiếp đánh nát sáu chuôi phi kiếm hạ phẩm! Lực lượng này thật kinh khủng biết bao!
“Rống!”
Lang Vương đứng giữa không trung, đột nhiên há miệng, lộ ra hàm răng lởm chởm, lưỡi đỏ thắm. Tiếng gầm đinh tai nhức óc bộc phát, cây cổ thụ rung chuyển, đá núi rơi xuống. Uy phong lẫm liệt, hung uy cái thế!
Linh Hầu nhảy vọt lên, cuống quýt đón lấy Tô Tử Mặc đang rơi xuống từ không trung, định quay người chui vào cửa hang. Nhưng lúc này, cửa hang phía sau Linh Hầu đã sớm bị đông đảo Thương Lang phong kín!
Lang Vương từ trên cao nhìn xuống một người một khỉ dưới đất, trong mắt đầy khinh miệt, không tiếp tục ra tay. Đàn sói xung quanh bắt đầu co cụm vào giữa, tầng tầng lớp lớp.
“Ngao!”
Linh Hầu hai tay nâng Tô Tử Mặc, thò đầu ra ngoài, nhe răng trợn mắt, trong mắt lóe lên huyết quang, phát ra tiếng gầm mang tính uy hiếp.
“Con khỉ chết tiệt, đặt ta xuống đi.”
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc nói một câu, giọng suy yếu.
“Cát!”
Linh Hầu sững sờ một chút, sau đó vội vàng đỡ Tô Tử Mặc dậy. Tô Tử Mặc phất tay áo lau vết máu ở khóe miệng, hít sâu một hơi, nuốt vào một viên đan dược, từ từ điều tức. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt.
Lực lượng của Linh Yêu Kim Đan quá mạnh! Cho dù xuyên qua Lục Hợp Kiếm Trận và Huyền Kim Ti Giáp, vẫn khiến nội phủ Tô Tử Mặc bị chấn động kịch liệt, gần như lệch vị trí. Không khó để tưởng tượng, nếu không có Lục Hợp Kiếm Trận và Huyền Kim Ti Giáp, lần này Tô Tử Mặc đã bị đập nát tan tành!
Một người một sói liếc nhìn nhau. Lang Vương kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dường như khinh thường không muốn ra tay nữa, quay người đi về phía tảng đá xanh. Trong mắt Lang Vương, Tô Tử Mặc trúng một chưởng của hắn, dù không chết cũng trọng thương. Lại thêm mất đi phi kiếm, đối mặt với bầy sói tấn công, một người một khỉ này chắc chắn phải chết!
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn sớm đã đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt Quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt