» Chương 4958: Có một chút ý nghĩ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
“Phùng sư thúc, ngươi biết tịnh hóa chi quang này là làm sao sinh ra không?” Dương Khai đột nhiên hỏi.
Phùng Anh đáp: “Không rõ lắm.”
Nàng trong khoảng thời gian này tuy vẫn luôn ở bên cạnh Dương Khai, mỗi lần hắn thôi động tịnh hóa chi quang nàng đều thấy rõ, nhưng chỉ là bề ngoài, bên trong thì hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc trước Dương Khai ở trong đại điện trần tình việc này với rất nhiều Bát phẩm Thái Thượng, Phùng Anh ở ngoài điện nên cũng không nghe được.
Dương Khai bỗng nhiên đưa tay lấy ra hai khối tinh thể, một màu vàng, một màu lam, cả hai đều to cỡ nắm tay, góc cạnh rõ ràng.
Có lực lượng ba động thuộc Âm Dương chúc hành cực kỳ rõ ràng truyền ra từ hai khối tinh thể vàng xanh ấy. Phùng Anh nhíu mày, đương nhiên nhận ra đây là hai phần ngũ phẩm Âm Dương tài nguyên.
Hơn nữa, hai phần tài nguyên này cho nàng cảm giác cực kỳ thuần khiết, dường như còn tốt hơn tài nguyên Âm Dương thông thường một chút.
“Đây là hoàng tinh và lam tinh.” Dương Khai nhìn chằm chằm vật trong tay, dường như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang giải thích cho Phùng Anh, “Xuất từ Hỗn Loạn Tử Vực!”
Phùng Anh giật mình, chợt thấp giọng hô: “Hỗn Loạn Tử Vực? Cái nào Hỗn Loạn Tử Vực?”
Dương Khai bật cười: “Trên đời này chẳng lẽ còn có cái Hỗn Loạn Tử Vực thứ hai? Sư thúc nghĩ không sai, là Hỗn Loạn Tử Vực nơi Chước Chiếu U Oánh trú ngụ.”
Phùng Anh sắc mặt rung động.
Dương Khai khoát tay nói: “Thế nhân đồn rằng Chước Chiếu U Oánh hung tàn ngang ngược, vô cùng nguy hiểm. Nói vậy cũng không sai, bất quá lời đồn dù sao cũng hơi khuếch đại. Ta từng ở Hỗn Loạn Tử Vực một thời gian, đã gặp hai vị tồn tại kia.”
Từng gặp gỡ… Phùng Anh có chút lộn xộn, gần như không dám tin lời Dương Khai.
“Trong 3000 thế giới từng có Mặc tộc làm loạn. Tinh nhuệ của động thiên phúc địa đều xuất hiện, lúc này mới tạm dẹp yên loạn sự. Bất quá cũng vì vậy không ít người bị mặc chi lực ăn mòn, chuyển hóa thành mặc đồ. Ta đã đến Hỗn Loạn Tử Vực tìm kiếm trợ giúp, hai vị Chước Chiếu U Oánh đã ban cho ta hai đạo ấn ký!”
Phùng Anh nói: “Hai đạo trên mu bàn tay ngươi đó ư?”
Thời gian này mỗi lần Dương Khai thôi động tịnh hóa chi quang, trên mu bàn tay hắn đều hiện lên hai loại ấn ký khác nhau. Nàng đương nhiên đã thấy, trước đó không rõ ấn ký kia rốt cuộc ẩn chứa huyền diệu gì, bây giờ nghe Dương Khai nói vậy, lập tức kịp phản ứng.
“Đúng vậy.” Dương Khai gật đầu, “Lấy hai đạo ấn ký này làm căn bản, thôi động lực lượng nguyên bản của hai vị kia, hoàng tinh và lam tinh. Khi Âm Dương giao hội, tịnh hóa chi quang liền xuất hiện!”
Phùng Anh bừng tỉnh đại ngộ: “Nói cách khác, ngươi thôi động tịnh hóa chi quang kia, cần tiêu hao hoàng tinh và lam tinh này?”
“Đúng thế.” Dương Khai nhìn vật trong tay, “Tịnh hóa chi quang tiêu hao chính là hai loại đồ vật này.”
Phùng Anh lập tức có chút lo lắng: “Thứ này trên tay ngươi có bao nhiêu?”
Dương Khai cười: “Sư thúc lo lắng hoàng tinh và lam tinh này sẽ dùng hết ư?”
“Ngươi không lo lắng sao?” Nếu dùng hết, coi như không bột đố gột nên hồ, đến lúc đó sẽ không ai có thể tịnh hóa xua tan mặc chi lực nữa.
“Lo lắng cũng vô dụng. Hơn nữa… tài nguyên trên tay ta không ít, trong thời gian ngắn không dùng hết được.” Lúc đầu ở Hỗn Loạn Tử Vực hắn đã phát tài lớn, không biết thu được bao nhiêu hoàng tinh và lam tinh, đơn giản có chút khó thống kê. Quặng tinh to bằng ngọn núi nhỏ chất đống rất nhiều trong Tiểu Càn Khôn của hắn, sao có thể dùng hết nhanh như vậy.
Tuy nói trước khi đi, hắn đã để lại một nửa cho Lăng Tiêu Cung, nhưng số lượng trên tay mình vẫn khổng lồ.
Hoàng tinh và lam tinh tiêu hao trong thời gian này, đối với hắn mà nói chẳng qua là chín trâu mất sợi lông.
Nghe hắn nói vậy, Phùng Anh ngược lại yên tâm không ít, bất quá vẫn nói: “Việc này vẫn phải sớm tính toán. Ngươi đã thử qua tài nguyên Âm Dương chúc hành khác chưa, có thể thay thế hoàng tinh và lam tinh này không?”
“Đã thử rồi, nhưng không dùng được. Tịnh hóa chi quang không phải xuất từ hoàng tinh và lam tinh của hai vị Chước Chiếu U Oánh thì không thể.” Dương Khai nói chuyện, khoát tay nói: “Ta nói với sư thúc điều này, không phải muốn cùng ngươi nghiên cứu thảo luận việc này, chỉ là ta vẫn cảm thấy, mỗi lần giúp tộc nhân tịnh hóa mặc chi lực xong, tịnh hóa chi quang còn lại không có tác dụng, phí phạm hết.”
Phùng Anh khẽ gật đầu, tình huống này nàng cũng đã thấy rõ, quả thật là như vậy. Mỗi lần có tộc nhân đến, sau khi bị Dương Khai thi triển thủ đoạn xua tan mặc chi lực, luồng bạch quang còn lại vẫn kéo dài không tiêu tan, rất lâu mới biến mất.
Trước đó nàng còn tưởng rằng thủ đoạn này là Dương Khai tự thân có được, bây giờ biết được lại phải tiêu hao hoàng tinh và lam tinh kia, lập tức có chút xót ruột.
Tịnh hóa chi quang bị lãng phí hết, nhưng lại là bảo bối có thể xua tan mặc chi lực.
“Ngươi muốn làm gì?” Phùng Anh hỏi, “Có cách nào tránh khỏi loại lãng phí này không?”
“Có một chút ý nghĩ, lại không biết có thể thực hiện được không.” Dương Khai cất hoàng tinh và lam tinh đi, “Tịnh hóa chi quang này nghiêm chỉnh mà nói, là một loại năng lượng hiển hiện. Nếu là năng lượng, phải chăng có thể phong tồn?”
“Phong tồn?” Phùng Anh khẽ nhíu mày.
“Chẳng hạn như mượn nhờ lực lượng đại trận. Nếu có thể thực hiện điểm này, về sau không cần lo lắng vấn đề lãng phí nữa.” Dương Khai từ từ nói: “Hoàng tinh và lam tinh trên tay ta quả thật không ít, nhưng thân ở Mặc chi chiến trường này, đương nhiên là phải tính toán lâu dài, có thể bớt thì bớt. Như vậy, sau này có thể cứu chữa càng nhiều tộc nhân hơn.”
Phùng Anh nghe con ngươi sáng lên: “Quả thật như lời ngươi nói, bất quá ta đối với trận pháp chi đạo không hiểu biết gì, việc này còn phải thỉnh giáo người khác.”
“Phiền sư thúc.” Dương Khai ôm quyền thi lễ.
Phùng Anh nói: “Ngươi chờ một lát, ta gọi mấy người tới.” Nói vậy, lấy ra vật đưa tin truyền tin tức ra ngoài.
Bên Chung Lương vì Phùng Anh có thể bảo vệ Dương Khai tốt hơn, phối hợp hành động của hắn, đã sớm cho hắn quyền điều động nhân thủ trong quan. Cách làm của Phùng Anh như vậy cũng không có vấn đề gì.
Chờ không quá nửa canh giờ, liền có một lão giả choai choai đeo trường kiếm từ trên trời hạ xuống, rơi xuống đất chào Phùng Anh xong, liền hăm hở đánh giá Dương Khai.
Phùng Anh giới thiệu: “Dương Khai, vị này là Phàn Huân sư huynh của Ma Sát Thiên.”
Dương Khai hành lễ nói: “Gặp qua Phàn sư thúc!”
Phàn Huân đưa tay nâng lên một chút, cười to nói: “Không cần đa lễ. Việc của ngươi ta sớm có nghe nói, vẫn muốn đến gặp mặt một lần. Đáng tiếc chiến sự liên miên, không thể tùy tiện rời vị trí. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có người tài.”
Nếu nói hiện giờ người được chú ý nhất ở Bích Lạc quan là ai, vậy không nghi ngờ gì là Dương Khai. Trải qua thời gian dài như vậy, hầu như mỗi nhà động thiên phúc địa trấn thủ ở đây đều có đệ tử được Dương Khai thi triển thủ đoạn cứu về. Không biết bao nhiêu người mang ơn cứu mạng của hắn.
Những người chưa từng bị mặc chi lực ăn mòn kia, đương nhiên cũng đều hiếu kỳ trên đời này sao lại có thủ đoạn thần kỳ như vậy. Vô số năm qua, Nhân tộc thâm thụ mặc chi lực khốn nhiễu, vẫn không có cách giải quyết. Dương Khai đến không nghi ngờ gì đã giải quyết một nan đề thiên cổ.
Đối với người như vậy, ai có thể không hiếu kỳ? Đây cũng là nguyên nhân Phàn Huân khách khí như thế. Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hắn cũng không dám đảm bảo mình một ngày nào đó sẽ không bị mặc chi lực ăn mòn. Vì vậy tuy là Thất phẩm chi thân, đối với Dương Khai cũng không có nửa điểm giá đỡ.
Không chừng một ngày nào đó sẽ phải trông cậy vào hắn đến cứu mạng, lúc này ai dám làm bộ làm tịch làm gì.
“Phàn sư thúc quá khen.” Dương Khai khiêm tốn một tiếng.
Phùng Anh nói: “Trong toàn quan, luận Trận Đạo tinh thông, Phàn sư huynh có thể xếp vào hàng ngũ ba vị trí đầu.”
Phàn Huân mỉm cười khoát tay: “Các nhà đều có nhân tài, lời này của sư muội truyền ra, ta không cách nào làm người.” Thần sắc nghiêm lại nói: “Sư muội gọi ta tới, cần làm chuyện gì?”
Phùng Anh nói: “Là Dương Khai có việc muốn thương nghị với ngươi, bất quá trước không vội, ta còn đưa tin cho mấy vị khác, chờ một chút hãy nói.”
Cũng là để khỏi tốn nhiều lời, chờ người đến đông đủ một lần nói xong càng tốt hơn.
Phàn Huân gật đầu, có ý muốn giữ gìn mối quan hệ với Dương Khai, liền cùng hắn nói chuyện phiếm.
Trong lúc đó vừa vặn có võ giả bị mặc chi lực ăn mòn đến tìm kiếm trợ giúp. Phàn Huân càng tận mắt thấy Dương Khai thi triển thủ đoạn tịnh hóa chi quang, thấy dưới luồng bạch quang tinh khiết kia bao phủ, mặc chi lực tiêu tán xua trừ, ngạc nhiên vạn phần.
Chờ không lâu, liền lục tục có bốn người chạy đến, tất cả đều là những người tinh thông Trận Đạo, tu vi cao có thấp có, bất quá thấp nhất cũng là Lục phẩm.
Những người này ở đâu cũng có thể xưng là tồn tại cấp bậc đại sư. Dựa theo cách chia cấp độ của Dương Khai, trên Trận Đạo, mỗi người trong số họ ít nhất đạt đến cấp độ thứ sáu là siêu quần bạt tụy.
Phải biết Dương Khai trên Thời Gian chi đạo cũng chỉ có trình độ này mà thôi.
Nhân tài như vậy trên chiến trường sẽ không trực diện công kích của Mặc tộc. Bọn họ thường canh giữ bên cạnh đại trận cấm chế của Bích Lạc quan, chuẩn bị tùy thời tu bổ duy trì vận hành của đại trận. Cho nên chỉ cần Bích Lạc quan không vỡ, bình thường họ đều không có nguy hiểm gì.
Phùng Anh giới thiệu lần lượt lai lịch của những người đến cho Dương Khai. Dương Khai ghi tạc trong lòng, lần lượt chào hỏi.
Những người đến cũng giống Phàn Huân, thái độ đối với Dương Khai đều cực kỳ thân thiện.
Cho đến lúc này, Dương Khai mới nói ra dụng ý mời họ tới. Để họ biết cần làm gì, hắn còn cố ý ngay trước mặt họ, phô bày việc thôi động tịnh hóa chi quang.
Chứng kiến xong, Phàn Huân như có điều suy nghĩ nói: “Ý nghĩ này của sư chất không tệ. Nếu thật có thể đạt thành, quả thực có thể tiết kiệm tài nguyên, mưu đồ sử dụng sau này.”
Mấy người bên cạnh đều gật đầu đồng ý.
Phàn Huân nhìn qua mấy người: “Nếu đã vậy, chúng ta cùng nhau thương lượng xem làm thế nào để bắt tay vào việc này?”
Mấy người đương nhiên không có ý kiến, lập tức tụ lại một chỗ, thần niệm phun trào bắt đầu giao lưu. Trong lúc đó càng thi pháp biểu thị, thử xem có thể thực hiện được phương án nào.
Dương Khai và Phùng Anh đứng một bên không có việc gì. Cả hai đối với Trận Đạo đều không hiểu biết gì, căn bản không xen vào được, cũng không biết mấy người rốt cuộc đang làm gì.
Sau đó ba năm ngày, mấy vị Trận Đạo đại sư này mới hành động. Từng kiện trận bàn được đánh ra, từng mai trận kỳ được an trí khắp nơi, thủ pháp thành thạo trôi chảy, khiến người xem nhìn mà than thở.
Chẳng tốn mấy khắc công phu, một tòa đại trận đã bố trí xong.
Phàn Huân nhìn về phía Dương Khai nói: “Sư chất có muốn thử một chút không?”
“Đang có ý này.” Dương Khai gật đầu, hỏi: “Trận này là trận gì?”
Phàn Huân cười: “Chuyên vì việc này nghiên cứu ra được, có hiệu quả phong cấm. Về phần tên, còn chưa kịp đặt.”
Dương Khai lông mày khẽ nhếch. Mấy vị Trận Đạo đại sư cùng nhau thương nghị mấy ngày, liền nghiên cứu ra một bộ trận pháp mới. Có thể thấy tạo nghệ trên Trận Đạo của mấy người kia quả thật không thấp.
Cất bước vào trong đại trận, chờ đứng vững, Phàn Huân một tay bấm niệm pháp quyết, trong tay một cây trận kỳ khẽ lay động, trong miệng quát khẽ: “Lên!”
Một đạo màn sáng trong suốt, trong nháy mắt từ trên quảng trường hiện lên, bao phủ Dương Khai trong đó.