» Chương 206: Mang theo hầu tử trở về
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Luyện tạng sau khi cường đại, sức mạnh bộc phát là khí huyết chi lực, không đơn thuần là huyết mạch chi lực!
Khí trong khí huyết chi lực, chính là yêu khí. Mà giờ đây, Tô Tử Mặc thân là Nhân tộc, nếu bộc phát khí huyết chi lực, toàn thân yêu khí tràn ngập, e rằng sẽ bị trấn áp ngay lập tức!
Đương nhiên, chỉ riêng huyết mạch chi lực cũng đủ để đối kháng đại đa số tu sĩ Trúc Cơ. Một khi bị Tô Tử Mặc cận thân, cho dù là Trúc Cơ viên mãn đã đả thông mấy đầu linh mạch, e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Lần này rời tông môn thời gian không ngắn, may mắn tu vi không bị ảnh hưởng, hơn nữa trên đường đi thu hoạch cực lớn. Tô Tử Mặc dự định về tông môn, triệt để tiêu hóa những gì đã học. Một mặt, phải nhanh chóng nâng cao tu vi cảnh giới, chuẩn bị cho tông môn đại tỉ thí ba năm sau. Mặt khác, còn phải sớm nắm vững thuật rèn luyện, luyện chế trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm phi kiếm. Như vậy mới có thể bắt tay tu luyện Chúc Chiếu kiếm trận.
Đối với Chúc Chiếu kiếm trận, Tô Tử Mặc rất mong chờ. Nhị giai Chúc Chiếu kiếm trận cần tới mười tám thanh phi kiếm mới có thể tế luyện ra. Không nói đến uy lực bản thân kiếm trận, chỉ riêng việc mười tám thanh phi kiếm phô thiên cái địa đánh tới, e rằng cũng đủ để một vị tu sĩ Trúc Cơ phải chịu đựng.
Đương nhiên, còn một việc nữa là thai nghén quả trứng yêu thú kia. Đến từ di tích, rất có thể bách độc bất xâm, lại còn hấp thu nhiều máu của hắn… Tô Tử Mặc cũng hơi tò mò, quả trứng yêu thú này rốt cuộc sẽ nở ra linh thú gì. Nếu là thượng cổ di chủng, vậy thì đã kiếm được!
Cái gọi là di chủng là hậu duệ của hung thú thuần huyết và yêu thú bình thường, tuy có huyết mạch hung thú nhưng không thuần, cũng rất cường đại. Giống như Thương Lang, Linh Hổ chỉ được coi là yêu thú bình thường nhất, căn bản không sánh được với hung thú.
Về phần Tiểu Hạc… Tô Tử Mặc mơ hồ cảm thấy, huyết mạch của Tiểu Hạc dường như không đơn giản, rất có thể là thượng cổ di chủng. Giống như Linh Hầu, vốn chỉ là linh thú huyết mạch bình thường, nhưng Điệp Nguyệt hình như đã truyền thụ cho Linh Hầu một bộ công pháp. Bây giờ, Linh Hầu cũng trở nên bất thường.
Tô Tử Mặc suy nghĩ, trở về có nên truyền thụ Thái Hư Lôi Quyết cho Linh Hổ không. Con Linh Hổ này nhìn thì lanh lợi, kỳ thực vụng về muốn chết, nếu thực lực vẫn yếu như vậy, sau này e rằng rất khó sống sót.
“Nếu như quả trứng yêu thú này, có thể ấp ra một đầu hung thú thuần huyết…” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, nhịp tim của Tô Tử Mặc cũng tăng nhanh.
Hung thú thuần huyết, không gian phát triển quá lớn! Cho dù ở giai đoạn con non, còn mơ mơ màng màng, chưa hiểu tu luyện, hung thú thuần huyết cũng có thể sánh vai với tu sĩ Ngưng Khí. Một khi tu luyện, hung thú thuần huyết con non thậm chí có thể chém giết tu sĩ Trúc Cơ!
Đây vẫn chỉ là con non. Nếu trưởng thành đến thiếu niên, thanh niên, trưởng thành, sự cường đại của hung thú thuần huyết là không thể tưởng tượng được!
Không chỉ vậy, trong ký ức của hung thú thuần huyết còn có sự truyền thừa ký ức từ chủng tộc, cổ xưa xa xăm, thần bí cường đại, đều là những công pháp, bí thuật phù hợp nhất cho chúng tu luyện, không ai đoạt đi được.
Đương nhiên, tốc độ phát triển của hung thú thuần huyết cực kỳ chậm chạp. Dù không tu luyện, tuổi thọ của hung thú thuần huyết phần lớn cũng đều trên vạn năm.
Nếu có tu sĩ nào ấp ra một đầu hung thú thuần huyết, e rằng chưa đợi hung thú trưởng thành, bản thân đã hoặc là hết thọ nguyên, hoặc bỏ mình đạo tiêu, gục ngã trước trên con đường tu tiên.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc theo bản năng tìm kiếm quả trứng yêu thú kia. Tìm quanh một vòng, không thấy đâu!
“Quái lạ.” Tô Tử Mặc hơi nhíu mày.
Hang động này không lớn, tầm mắt nhìn tới chỗ nào cũng thấy rõ, nhưng không có dấu vết của trứng yêu thú.
“Rõ ràng thấy con khỉ chết tiệt kia lấy đi vào.” Tô Tử Mặc lẩm bẩm một câu, ánh mắt lại trở lại trên người Linh Hầu, khẽ di một tiếng.
Tư thế của Linh Hầu khá quái dị. Giống như đang tiện, nhưng ngồi xổm quá lâu. Hơn nữa, Linh Hầu treo lơ lửng chứ không ngồi, dưới mông hình như có vật gì đó. Tô Tử Mặc mơ hồ đoán ra điều gì đó, không khỏi liếc mắt.
“Con khỉ chết tiệt, ngươi không mệt à?”
Nghe Tô Tử Mặc hỏi, Linh Hầu lắc đầu, nhìn ra cửa hang, giả vờ như không có chuyện gì.
Tô Tử Mặc không nhịn được cười nói: “Đừng giả vờ nữa, mau dậy đi, ngươi không phải là muốn dùng cái mông khỉ của ngươi để ấp trứng yêu thú ra đấy chứ?”
Thấy bị Tô Tử Mặc nhìn thấu, mặt Linh Hầu hiếm khi đỏ lên một chút, bất đắc dĩ đứng dậy.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Linh Hầu da mặt rất dày, ngang ngược bất tuần, Tô Tử Mặc lần đầu tiên thấy nó nhăn nhó như vậy.
“Ngao ngao!”
Dừng lại một chút, Linh Hầu lộ nguyên hình, nhe răng nhếch mép, vừa khoa tay vừa gào thét về phía Tô Tử Mặc. Dù hai năm không gặp, nhưng Tô Tử Mặc vẫn lập tức hiểu ý Linh Hầu.
Linh Hầu nói Tô Tử Mặc cái gì cũng không hiểu, đừng có mù quáng xen vào…
Tô Tử Mặc cười mắng: “Ta không hiểu, ngươi hiểu cái đồ chơi này cũng không phải do ngươi sinh ra, ngươi với nó không có chút quan hệ máu mủ nào, ấp trứng cái rắm à!”
Linh Hầu bị Tô Tử Mặc mắng sững sờ.
“Ác ác!”
Ngay sau đó, Linh Hầu vẻ đầy khinh bỉ, liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc, kêu mấy tiếng. Linh Hầu nói, ngươi hiểu cái gì, ta với nó đều là Yêu tộc, khí tức gần gũi, cũng có thể ấp ra được!
Tô Tử Mặc che mũi, ghét bỏ nói: “Các ngươi cũng không phải khí tức gần gũi, trên người ngươi toàn mùi phân và nước tiểu, cho dù nó có ấp ra được, e rằng cũng bị ngươi hun chết.”
Tô Tử Mặc vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Linh Hầu lại căng thẳng lên, vội vàng chạy đến hàn đàm, triệt để tắm rửa sạch sẽ, hết lần này đến lần khác…
Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm. Trước đó, vì chuyện này, bọn hắn cũng đã đánh nhau không ít. Cho dù bị Tô Tử Mặc đánh cho mặt mũi bầm dập, con khỉ này cũng không chịu thỏa hiệp. Vẫn như cũ mỗi ngày sát bản thân phân và nước tiểu, làm cho Tô Tử Mặc buồn nôn đồng thời cũng vui vẻ trong đó.
Bây giờ, con khỉ này lại vì một quả trứng yêu thú, đi tắm? Cái này thật đúng là… vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Một lát sau, Linh Hầu mới nhảy ra khỏi hàn đàm, chạy đến trước mặt Tô Tử Mặc, khẽ gọi xuống.
“Không có.” Tô Tử Mặc nói: “Trên người ngươi da đều sắp rửa đi một lớp, còn có thể có mùi gì.”
“Ác ác?”
Linh Hầu khoa tay múa chân, hỏi trứng yêu thú ở đâu.
Tô Tử Mặc ngáp một cái, chỉ vào lồng ngực mình, nói: “Đây là trứng của ta, ngươi không cần nhớ thương nữa.”
Linh Hầu bĩu môi, lẩm bẩm mấy tiếng, khoát tay, biểu thị bản thân căn bản không quan tâm. Chỉ có điều, mắt Linh Hầu lại gian xảo nhìn chằm chằm vào quả trứng yêu thú trong ngực Tô Tử Mặc.
“Hầu tử, hỏi ngươi chuyện gì?”
Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc đột nhiên nói: “Ta trở về tông môn, ngươi theo ta cùng đi nhé?” Lần này Linh Hầu gặp nạn, Tô Tử Mặc nghĩ lại, có chút sợ hãi. Dù Linh Hầu tính tình ngang ngược, không thích hợp sinh tồn trong giới tu chân, nhưng ở bên cạnh hắn, ít nhất có thể có cái trông nom.
“Ngao ngao.” Linh Hầu kêu một tiếng.
Tô Tử Mặc cười nói: “Ta biết ngươi muốn làm sơn đại vương, nhưng cái chức Đại vương Thương Lang sơn mạch này có ý nghĩa gì? Ngươi phải đi ra ngoài một chút, đi đỉnh núi khác làm Đại vương.”
“Úc?” Linh Hầu nghĩ một hồi, chỉ vào trứng yêu thú trong ngực Tô Tử Mặc, kêu mấy tiếng.
Tô Tử Mặc buồn cười nói: “Được, ngươi theo ta trở về, quả trứng yêu thú này liền cho ngươi ấp trứng.”
Đồng thời, Tô Tử Mặc thầm nghĩ: “Cho ngươi ấp trứng, không phải cho ngươi… Hơn nữa, tiểu gia hỏa này đã nuốt nhiều máu của ta như vậy, không thể nào chạy theo người khác được.”
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end.