» Chương 210: Dã thú cẩu hùng

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Cứ online liên tục 48h là được 1 Nguyệt Phiếu. Các bạn lâu lâu kiểm tra túi trữ vật rồi đề cử cho mình nhé.

Truyện hay thế này mà không được lên top thì uổng lắm!

***

Mặc dù Tô Tử Mặc đã từng huyễn tưởng rằng nếu có thể dựng dục ra một đầu thuần huyết hung thú thì tốt biết mấy.

Nhưng thật sự khi sinh mệnh này đản sinh, Tô Tử Mặc cảm nhận được từng tia cảm ứng huyết mạch, như có như không, rất vi diệu.

Tô Tử Mặc mỉm cười.

Vô luận đầu yêu thú này có tư chất hay huyết mạch gì, Tô Tử Mặc đều quyết định mang theo bên mình, nuôi lớn.

Khỉ, Linh Hổ, Tiểu Hạc ba con cũng vội vàng nhìn chằm chằm vỏ trứng vỡ nát ở giữa, trợn mắt đầy hiếu kỳ.

Trong lòng Khỉ và Tiểu Hạc, tiểu gia hỏa này là do bọn chúng cùng dựng dục.

Đừng nói không phải thuần huyết hung thú, không phải thượng cổ di chủng, cho dù là một đầu heo mẹ, sau này bọn chúng cũng sẽ cẩn thận che chở, không để tiểu gia hỏa này chịu chút thiệt thòi nào!

Trong lòng Linh Hổ, tiểu gia hỏa này là yêu thú phổ thông thì không còn gì tốt hơn, hơn nữa càng yếu càng tốt.

Cứ như vậy, địa vị của nó tự nhiên sẽ tăng lên, không cần cả ngày chịu khi dễ.

Tiện thể nó còn có thể thu một tên tiểu đệ, hứng chí lên, liền khi dễ một chút tiểu gia hỏa này cho thoải mái…

“Cạc cạc!”

Linh Hổ toe toét miệng rộng, chảy nước dãi, ngốc nghếch cười cười, tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp tương lai, đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Bụp!

Lại một cái móng vuốt nhỏ nhô ra, đen như mực, hướng hai bên dùng sức xé rách.

Vết nứt trên vỏ trứng càng lúc càng lớn.

Thấy cảnh này, đám người trong động phủ càng thất vọng, nhao nhao lắc đầu thở dài.

Không có dị tượng xuất hiện, không phải thuần huyết hung thú thì cũng thôi đi.

Sao vỏ trứng vỡ vụn lại không có một chút hào quang tràn ngập sắc màu nào?

Điều này chứng minh điều gì?

Chứng minh đầu yêu thú này cũng không phải thượng cổ di chủng!

Đám người huy động nhân lực, toàn bộ Phiêu Miểu phong đỉnh tiêm tu sĩ đều chạy tới, kết quả là quan sát một quá trình yêu thú bình thường ra đời.

Chênh lệch tâm lý quá lớn.

Loại yêu thú thông thường như vậy, trong tông môn cũng nuôi không ít.

Phốc!

Vỏ trứng bị gỡ ra một cái khe hở hơi lớn hơn, một cái đầu đen thui ló ra, hơi giống chó, nhắm chặt hai mắt, nhìn qua rất yếu ớt.

Thú nhỏ dường như đói bụng, dò mũi ngửi mấy lần, nắm lấy mảnh vỏ trứng bên cạnh, liền nhét vào miệng mình.

Cọt ca cọt két, lát sau, thú nhỏ liền ăn hết mảnh vỏ trứng lớn bằng nắm đấm.

Lần này, hình dáng thú nhỏ triệt để bại lộ trước mắt mọi người.

Thú nhỏ toàn thân trụi lủi, đen thui, bề ngoài xấu xí, không biết có phải do vừa ăn vỏ trứng không mà thân hình hơi cồng kềnh.

Trong động phủ, lần thứ hai lâm vào yên lặng.

Không khí quái dị.

Đám người nhìn qua con thú nhỏ này, thần sắc cổ quái, dở khóc dở cười.

Mặc dù đám người đã sớm đánh giá ra con thú nhỏ này không phải thuần huyết hung thú, cũng không phải thượng cổ di chủng, nhưng sao nó lại quá bình thường thế này…

Một ông lão lắc đầu nói: “Hậu duệ yêu thú bình thường ra đời, mặc dù không có dị tượng hay hào quang, nhưng bởi vì ở trong mẫu thể thai nghén lâu ngày, cũng sẽ nhiễm yêu khí. Yêu khí càng nặng, tự nhiên chứng minh thực lực của yêu thú này càng mạnh, nhưng con thú nhỏ này, ách…”

Lão giả không nói hết, nhưng mọi người đều thấy rõ.

Từ lúc phá xác đến cuối cùng, trên người thú nhỏ, không hề tản mát ra một chút yêu khí nào.

Điều này có nghĩa là, con thú nhỏ này ngay cả yêu thú cũng không tính, chỉ có thể coi là một đầu dã thú…

“Con thú nhỏ này không có trí khôn gì, mắt còn chưa mở, quá yếu.” Bà lão bên cạnh lắc đầu.

Lời nói của bà lão tuy khó nghe, nhưng là sự thật.

Tất cả mọi người biết, nếu là dã thú, tức là chưa Thông Linh, trí tuệ không cao.

Tô Tử Mặc cau mày, cố gắng nhớ lại những cổ tịch đã từng xem, so sánh hình dạng của tất cả yêu thú, thượng cổ di chủng, thuần huyết hung thú với con thú nhỏ này.

So sánh một vòng, Tô Tử Mặc phát hiện, không có một loại yêu thú nào hoàn toàn giống với con thú nhỏ trước mắt.

Nếu nói tương tự nhất, con thú nhỏ này lại giống một con chó gấu con non…

Hơn năm ngàn năm trước trong di tích, yêu thú trong trứng mà Cực Hỏa Đạo Quân đánh đổi mạng sống mang về, lại nở ra một con chó gấu…

Khóe miệng Tô Tử Mặc khẽ giật giật.

Nếu Cực Hỏa Đạo Quân còn sống, nhìn thấy cảnh này, e rằng cũng tức chết mất.

Đương nhiên, con thú nhỏ trước mắt và chó gấu cũng không hoàn toàn giống nhau.

Thân hình thú nhỏ hơi cồng kềnh, đầu giống chó, móng vuốt dài hơn chó gấu một chút, hơn nữa có thể tự do co duỗi, lòng bàn tay có một cục đệm thịt màu máu đỏ.

“Ê a!”

Thú nhỏ cố gắng mở rộng miệng, phát ra một tiếng kêu, hoàn toàn không giống tiếng gầm gừ mạnh mẽ của yêu thú, mà giống như tiếng ê a học nói của trẻ sơ sinh.

“Ha ha.”

Xung quanh vang lên một trận tiếng cười thiện ý.

Ngay cả tiếng kêu cũng yếu như vậy.

Mặc dù đám người còn chưa thể xác định lai lịch của thú nhỏ, nhưng rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy, con thú nhỏ này, chính là loại dã thú bình thường nhất!

Linh Hổ mừng rỡ trong lòng, mọi chuyện thuận lợi, đều theo dự đoán của nó.

Nó cuối cùng cũng có một tiểu đệ có thể tùy ý giày vò!

Thú nhỏ bước đi vụng về, bắt đầu tập đi, lảo đảo lung lay, dường như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.

“Ê a!”

Thú nhỏ lại kêu một tiếng, ngẩng đầu ngửi không khí, giống như đang tìm thứ gì.

Thú nhỏ nhắm nghiền hai mắt, chỉ có thể dựa vào khí tức để phân biệt phương hướng.

Khỉ, Linh Hổ, Tiểu Hạc lập tức căng thẳng.

Trước đó bọn họ đã có giao ước, sau khi thú nhỏ ra đời, nó chủ động tìm đến ai, người đó sau này sẽ là lão đại của mấy đứa.

Thú nhỏ đứng tại chỗ sững sờ một hồi, chậm rãi quay người, chậm rãi ung dung, vụng về hướng phía Linh Hổ đi tới.

Thần sắc Linh Hổ kích động, suýt chút nữa không khống chế được sự kích động trong lòng, nhảy dựng lên gầm rú một phen.

Hạnh phúc đến quá đột ngột!

Linh Hổ vốn cho rằng thu được một tiểu đệ đã rất tốt, không ngờ nhìn bộ dáng này, nó còn có cơ hội làm lão đại!

“Phong thủy luân chuyển, Hổ Gia cuối cùng cũng hết khổ, không dễ dàng gì!”

Linh Hổ nhìn con thú nhỏ đang cố gắng đi về phía mình, cảm động lệ nóng doanh tròng.

Một bên khác, Khỉ và Tiểu Hạc không cam lòng, khuôn mặt không vui.

Tâm trạng Linh Hổ tốt, hướng về phía Khỉ lắc đầu to, còn tiện thể lè lưỡi lúc ẩn lúc hiện, trong mắt đầy đắc ý.

Khỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm thành quyền, nắm chặt đến khớp xương kêu rắc rắc, trong ánh mắt phảng phất có thể phun ra lửa.

Nhìn thấy bộ dáng này của Khỉ, Linh Hổ sợ đến toàn thân run rẩy, vội vàng thu hồi đầu lưỡi.

Lúc này, thú nhỏ đã đi đến trước mặt Linh Hổ.

Linh Hổ liếm liếm mặt to, đưa tới, lộ ra một nụ cười mà nó cho là thân thiện nhất.

Thú nhỏ hơi dừng lại, vòng qua mặt to của Linh Hổ, tiếp tục đi về phía trước.

“Ây…”

Nụ cười của Linh Hổ cứng lại trên mặt.

“Cái này mẹ nó liền lúng túng…”

Linh Hổ khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm mắng: “Con chó gấu này không thành thật a, muốn hại chết Hổ Gia!”

Linh Hổ lập tức quay đầu, nịnh nọt nhìn Khỉ, vì hành vi khiêu khích đối phương vừa rồi mà cảm thấy hối hận sâu sắc.

Khỉ hoàn toàn không để ý đến Linh Hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm thú nhỏ.

Mặc dù nhắm hai mắt, vừa mới học đi, nhưng thú nhỏ vẫn lảo đảo lung lay xuyên qua đám người, cuối cùng khó khăn đi đến trước mặt Tô Tử Mặc.

***

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

***

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.

Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua *Không Khoa Học Ngự Thú*.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 940: Luyện khí chi tranh

Chương 150: Sơ thí Tọa Sơn Quyết

Chương 939: Vung kiếm giết người