» Chương 5006: Muốn giết vực chủ sao
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Bất quá tên này rất giảo hoạt, khó bảo đảm nàng không phải cố ý bày ra yếu điểm, Dương Khai không có ý định buông nàng ra, chỉ là yên lặng thôi động Tịnh Hóa Chi Quang.
Chốc lát, tay trái và tay phải sáng lên hai màu quang mang khác nhau, hai màu quang mang giao thoa dung hợp, hóa thành bạch quang chói mắt, bao phủ hoàn toàn hai người đang dính chặt lấy nhau.
Mặc Đồ gần như hôn mê bỗng nhiên lộ vẻ đau đớn, cổ họng phát ra tiếng rên ỉ ôi, bản năng giãy giụa, bất quá bị Dương Khai giữ chặt thân hình, nàng giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Tiếng xẹt xẹt vang lên, từng luồng hắc khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường tiêu tán từ trên người nàng, biến mất vô hình, mà vẻ đau đớn trên mặt Mặc Đồ kia cũng dần dần biến mất, thần sắc chuyển sang nhu hòa.
Qua một lát, không còn bất kỳ hắc khí nào xuất hiện, Dương Khai mới buông nàng ra, cũng coi như có thể xác định, nàng này thật sự không còn sức phản kháng.
Tình trạng kiệt sức, Dương Khai cả người té lăn trên đất, nằm dang tay chân hình chữ đại, miệng lớn thở hổn hển. Nữ tử bên cạnh hắn dù đang trong hôn mê, vẫn nhíu mày, dường như đang gặp ác mộng.
Một lúc sau, Dương Khai mới giãy giụa bò dậy, lấp vào miệng một ít linh đan khôi phục, yên lặng luyện hóa.
Nữ tử vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mấy ngày trước nàng liên tục bị Dương Khai truy đuổi, nhiều lần bị thương, sau đó lại nấp trong bóng tối đánh lén Bát Phẩm Khai Thiên kia, vận dụng bí thuật uy năng cường đại, càng thêm bị thương chồng chất. Cuối cùng lại bị Dương Khai một trận mãnh liệt đánh, bây giờ dù đã khôi phục ý thức, nhưng cả tiêu hao lẫn vết thương đều không nhẹ.
Dương Khai đi đến bên cạnh nàng, khoanh chân ngồi xuống, lấp vào miệng nàng một ít linh đan, giúp nàng nuốt xuống, lại thôi động Ngụy Ngụy Trường Thanh bí thuật, sinh cơ nồng đậm bao phủ nàng.
May mắn là nơi đây vẫn không có bóng dáng Mặc tộc ẩn hiện, nếu không không tránh khỏi lại là một trận đại chiến.
Nữ tử hôn mê này suốt một ngày, một khắc nào đó, lông mi dài của nàng bỗng nhiên run rẩy một chút, ngay sau đó bỗng nhiên mở mắt, thân thể nhỏ nhắn trong nháy tức bắn lên khỏi chỗ, đưa tay vồ một cái trong hư không, cây trường cung cao hơn cả người nàng liền nắm gọn trong lòng bàn tay.
Cực kỳ thành thạo kéo dây cung, một vòng kim quang chỉ thẳng vào Dương Khai, sẵn sàng phát động.
Dương Khai vẫn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, thậm chí ngay cả ý định phòng bị cũng không có, chỉ là thương hại nhìn nàng, ôn nhu nói: “Không cần khẩn trương.”
Nữ tử yên lặng nhìn hắn một lát, thần sắc có chút biến hóa, cuối cùng nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, nàng không khỏi nhíu mày, chậm rãi buông cây trường cung trong tay, hơi có chút kinh ngạc nói: “Sư huynh đã cứu ta?”
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
Tuy là tự mình trải qua, mà lại nhớ kỹ nhất thanh nhị sở, nữ tử vẫn không thể tin được: “Sư huynh làm sao có thể cứu được ta? Đó là thủ đoạn cỡ nào?”
Từ xưa đến nay, sau khi bị Mặc Chi Lực nhuộm dần, chuyển hóa thành Mặc Đồ, Nhân tộc liền không còn thủ đoạn bình định lại. Một khi bị chuyển hóa thành Mặc Đồ, vậy từ đây liền đứng ở mặt đối lập với Nhân tộc, chỉ có trên chiến trường quyết đấu sinh tử.
Rất nhiều tộc nhân không phải chết dưới tay Mặc Đồ, mà là bị Mặc tộc biến thành vũ khí sắc bén, ngược lại đối phó Nhân tộc, đây là nỗi thống khổ vạn cổ của Nhân tộc.
Mà bây giờ, chuyện xảy ra trên người nàng, không nghi ngờ nói rõ tộc nhân bên kia nắm giữ một loại thủ đoạn thần kỳ, có thể cứu vớt Mặc Đồ!
Dù nàng tâm tính không tầm thường, cũng khó nén vẻ khiếp sợ.
Dương Khai mỉm cười nói: “Ta có một bí thuật, có thể tịnh hóa xua tan Mặc Chi Lực.”
Nữ tử suy nghĩ một chút: “Bạch quang kia?”
“Đúng vậy!”
Nữ tử bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được!”
“Cái gì?” Dương Khai khó hiểu nhìn nàng.
Nữ tử nói: “Chiến sự 10 năm trước, có chuyện khiến Mặc tộc bên này cảm thấy rất kỳ lạ, lần đó số lượng Mặc Đồ được Mặc tộc chuyển hóa quá ít, mà lại dường như từ một thời điểm nào đó trở đi, không còn bất kỳ Mặc Đồ nào được sinh ra. Mặc tộc bên kia vẫn luôn nghi ngờ tộc nhân bên này có phải nắm giữ thủ đoạn khắc chế Mặc Chi Lực hay không, nhưng thủy chung không hiểu rõ. Bây giờ nghĩ đến, chính là sư huynh thi triển bí thuật.”
Dương Khai gật đầu nói: “Không tệ.”
Nữ tử thần sắc nghiêm lại, thu trường cung, ôm quyền nói: “Bạch Nghệ cám ơn sư huynh ân cứu mạng.”
Dương Khai lúc này mới biết tục danh của người ta, đứng dậy đáp lễ lại: “Nghiêm trọng, ân, ta gọi Dương Khai, ngoài ra ta cũng không phải sư huynh gì, ta mới tấn thăng Thất Phẩm không bao lâu. Nếu nói về bối phận, có lẽ ngươi vẫn là sư thúc của ta.”
Bạch Nghệ lắc đầu nói: “Ngươi đã là Thất Phẩm, thực lực lại mạnh hơn ta, vậy nên xưng hô sư huynh muội tương xứng.” Nói đến đây, Bạch Nghệ lại nghĩ đến chuyện dây dưa với Dương Khai những ngày này, nghi hoặc nói: “Sư huynh mới tấn thăng Thất Phẩm?”
Dương Khai gật gật đầu: “Lần trước sau đại chiến hai tộc tấn thăng.”
Bạch Nghệ không khỏi động dung. Mới tấn thăng Thất Phẩm, liền đuổi nàng gần như lên trời không đường, xuống đất không cửa, đây là nội tình mạnh mẽ cỡ nào. Nếu để Dương Khai tu hành thêm một chút tuế nguyệt, vậy nàng há là đối thủ? Nàng cũng là nhân vật kiêu tử như trời, tự giác không kém gì Thất Phẩm Khai Thiên khác. Hơn nữa một khi để nàng kéo dài khoảng cách, phát huy ưu thế của mình, Thất Phẩm bình thường căn bản không thể tiếp cận thân thể nàng.
Nhưng dây dưa với Dương Khai một trận, mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
“Bạch… Sư muội thân thể không việc gì chứ?” Dương Khai lo lắng hỏi một tiếng, người ta kiên trì xưng hô sư huynh muội, Dương Khai cũng theo nàng.
Bạch Nghệ lúc này mới rảnh xem kỹ bản thân, lát sau nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là trước đó tiêu hao không nhỏ, cần khôi phục. Sư huynh giúp ta chữa thương?”
Thương thế của nàng chính nàng nhớ kỹ, trong hôn mê dù cũng sẽ khôi phục, nhưng không đến mức khôi phục nhanh như vậy. Bây giờ đã không còn đáng ngại, nói rõ lúc nàng hôn mê có người trợ giúp chữa thương, người này tự nhiên chỉ có thể là Dương Khai.
Đang khi nói chuyện, sờ lên trán của mình, giống như còn có từng đợt cảm giác hôn mê đánh tới. Dương Khai từng nhát đầu chùy đủ sức hủy diệt càn khôn kia nàng vẫn còn ký ức mới mẻ, sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu bị người ta đối đãi như thế, mới lạ vô cùng.
Dương Khai ha ha cười khan hai tiếng: “Trước đó làm ra, có chút bất đắc dĩ, sư muội chớ trách.”
Bạch Nghệ gật gật đầu: “Ta minh bạch, sư huynh là muốn cứu ta trong biển lửa, cũng không phải muốn giết ta, nếu không không đến mức hành động như vậy. Chỉ là lúc đó ta… Tóm lại đã làm phiền sư huynh, thật xin lỗi!”
Nói như vậy, trên mặt một mảnh hổ thẹn.
Dương Khai thở dài: “Bị Mặc Chi Lực chuyển hóa ăn mòn, duy Mặc chí thượng, không thể trách ngươi. Ân, sư muội đã không có gì đáng ngại, vậy chúng ta trở về đi. Trong quan ải gần đây có một chỗ căn cứ, sư muội hẳn là biết.”
“Biết…” Bạch Nghệ gật gật đầu, nhưng không có ý định khởi hành, mà sắc mặt ẩn ẩn có chút giãy giụa do dự.
Dương Khai khó hiểu nhìn nàng: “Sư muội còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bạch Nghệ lắc đầu, bỗng nhiên yên lặng nhìn hắn, mở miệng nói: “Sư huynh, có muốn giết vực chủ không?”
Dương Khai nhíu mày: “Sư muội lời này ý gì?”
Bạch Nghệ nói: “Thời điểm bình thường, ngươi ta chỉ có Thất Phẩm, tuyệt không phải đối thủ của vực chủ. Nhưng mà dưới mắt lại có một cơ hội tốt đẹp, nếu là vận trù thỏa đáng, có rất lớn cơ hội có thể đắc thủ!”
Dương Khai nghe huyền ca mà biết nhã ý: “Sư muội chỉ, chẳng lẽ là vực chủ đào tẩu trước đó?”
Bạch Nghệ gật gật đầu: “Đó là Trục Phong vực chủ, một trong những vực chủ dưới trướng Môn Tà Vương Chủ. Ta trước đó đúng là Mặc Đồ của hắn. Hắn cùng Từ Bá Lương Từ tổng trấn một trận đại chiến, tuy được ta tương trợ trốn qua một kiếp, nhưng đã nguyên khí đại thương, giờ phút này hẳn là đang chữa thương trong sào huyệt của hắn. Nếu là ngươi ta giờ phút này tiến đến đánh lén, có rất lớn tỷ lệ có thể đắc thủ.”
Dương Khai hơi híp mắt lại, nhưng trong khóe mắt lại là tinh quang bốn phía: “Sư muội xác định? Cái kia Trục Phong vực chủ đã đang chữa thương, xung quanh nhất định có cường giả thủ hộ đi. Ngươi ta chỉ hai người, dù thực lực không tầm thường, cơ hội đắc thủ lại có bao nhiêu lớn?”
Bạch Nghệ lắc đầu nói: “Sư huynh có chỗ không biết, Mặc tộc bên kia cũng không phải là bền chắc như thép, vụng trộm bẩn thỉu không ít. Hạ vị Mặc tộc nếu có cơ hội, thôn phệ lực lượng thượng vị Mặc tộc nói, liền có thể đạt được tăng lên to lớn. Lần này Trục Phong vực chủ bị thương không nhẹ, cho nên tin tức này hắn dù thế nào cũng sẽ không để những vực chủ khác hoặc là các lãnh chúa dưới trướng biết được. Nếu không tin tức một khi tiết ra ngoài, khó bảo đảm những vực chủ khác đối với hắn không có ý nghĩ, cho dù là những lãnh chúa dưới trướng hắn, không chừng cũng sẽ mạo hiểm xuất thủ, một khi thôn phệ lực lượng của hắn, đủ để khiến lãnh chúa tấn thăng vực chủ.”
Dương Khai nghe vậy vuốt cằm nói: “Xác thực nghe nói qua loại chuyện này.”
Bản thân hắn ở trong nội địa Mặc tộc sống qua hai năm, tự nhiên đối với những chuyện này có chỗ nghe thấy. Lúc trước Nộ Diễm liền không chỉ một lần bộc lộ trước mặt hắn ý nghĩ muốn thôn phệ một cái lãnh chúa, chỉ tiếc không có bất kỳ cơ hội nào, cho nên chỉ có thể dẫn theo Dương Khai khắp nơi thi đấu, kiếm Mặc Tệ.
Hơn nữa loại tin tình báo này cũng không phải bí mật gì, các quan ải Nhân tộc đều có nắm giữ.
Bạch Nghệ nói: “Nếu là thương thế bình thường thì thôi đi, những lãnh chúa kia tự nhiên không dám sinh cái dị tâm. Nhưng ta thấy những này Trục Phong vực chủ bị thương thật sự nghiêm trọng, cho nên hắn nhất định phải giấu diếm tin tức. Mà nơi hắn đang chữa thương bây giờ, nhiều lắm chỉ có mấy vị tâm phúc thủ hạ thủ hộ.”
“Ngươi biết hắn sẽ đi đâu chữa thương?”
Bạch Nghệ gật gật đầu: “Biết đại khái, dù sao ta là Mặc Đồ dưới trướng hắn, tiếp xúc qua rất nhiều bí mật của hắn.”
Dương Khai lập tức rối rắm.
Một vị vực chủ trọng thương, đối với hắn sức hấp dẫn cũng không nhỏ. Nếu có thể nhân cơ hội này chém giết, đủ để hung hăng đả kích lực lượng cao cấp của Mặc tộc tại chiến khu này, đối với Nhân tộc bên này cũng có lợi ích rất lớn.
Nhưng thật sự làm như vậy, cần gánh chịu phong hiểm cũng sẽ không quá nhỏ.
Dù sao đó là một vị vực chủ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, trước khi chết phản công không thể khinh thường. Huống chi, bên cạnh vực chủ kia nhất định còn có người thủ hộ trung tâm.
Coi như đắc thủ, muốn thoát thân cũng phải một trận đại chiến.
“Sư huynh, tận dụng thời cơ, chậm thêm nói, thương thế của Trục Phong vực chủ có chỗ khôi phục, thì càng khó hạ thủ.” Gặp Dương Khai do dự, Bạch Nghệ vội vàng khuyên nhủ.
Dương Khai nhìn nàng một chút, cuối cùng quyết định, vuốt cằm nói: “Thành, liền cùng sư muội liên thủ giết địch.”
Gặp hắn cuối cùng đồng ý, Bạch Nghệ mới cười nói: “Cũng sẽ không để sư huynh thất vọng.”
“Bất quá trước đó, chúng ta còn phải trước khôi phục một trận.” Dương Khai nói.
Bản thân hắn ngược lại không có gì, bất quá Bạch Nghệ giờ phút này khí tức rõ ràng có chút suy yếu, xác thực cần hảo hảo khôi phục một phen, nếu không nào có lực lượng đi đánh lén cái kia Trục Phong vực chủ.
Ngay sau đó, hai người liền tại chỗ khôi phục.