» Chương 5009: Xin mời nhìn kỹ cái đủ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Ba cái Mặc tộc lãnh chúa nghĩ vậy, trong lòng không những đối với Bạch Nghệ không có nửa điểm cảm kích, ngược lại càng thêm ghi hận.
Bởi vì cứ như vậy, vực chủ đại nhân sẽ chỉ cảm thấy Bạch Nghệ biết đại thể, ngược lại là ba người bọn hắn vọng làm tiểu nhân.
Bạch Nghệ đương nhiên sẽ không hảo tâm như vậy, nếu là có thể mượn nhờ Trục Phong ra tay cho ba tên lãnh chúa này một chút nếm mùi đau khổ, nàng cũng vui vẻ đến cực điểm. Chẳng qua hiện nay, kế hoạch của nàng và Dương Khai mới là khẩn yếu nhất, mà nàng lại thân ở trong bí cảnh này, liên tục bị mặc chi lực ăn mòn Tiểu Càn Khôn, căn bản là không thể kiên trì quá lâu. Cho nên, nàng cũng lười nhác phức tạp.
Bây giờ, hết thảy chỉ vì mau chóng biến kế hoạch kia thành hành động. Nếu đã chậm, vậy thì lại không có cơ hội.
Ẩn mình trong Mặc Sào, Trục Phong nghe vậy, trầm mặc chốc lát rồi nói:
“Nếu đã như thế, vậy thì đều lui ra đi. Các ngươi nhìn kỹ thủ nơi đây, không cần thiết lại để cho người bên ngoài quấy rầy ta chữa thương.”
Ba tên lãnh chúa kia vội vàng khúm núm lên tiếng.
Bạch Nghệ mở miệng nói:
“Chủ nhân, ta muốn hiến tù binh Nhân tộc này cho chủ nhân.”
Trục Phong trả lời:
“Ngươi có lòng. Tạm thời cầm tù lấy đi, chờ ta thương thế khỏi hẳn rồi nói.”
“Chủ nhân!” Bạch Nghệ lại lên tiếng:
“Người này thực lực không tầm thường, tại Nhân tộc bên kia địa vị không thấp, hẳn phải biết năm gần đây, Nhân tộc đã dùng thủ đoạn nào ngăn cản mặc chi lực ăn mòn. Chủ nhân nếu rảnh rỗi, còn xin trước đem hắn chuyển hóa, hỏi ra nguyên do. Kể từ đó, cũng tránh cho bị vực chủ khác chiếm được tiên cơ, chiếm công lao.”
Trục Phong bị thương nặng, nóng lòng chữa thương. Thấy Bạch Nghệ không tuân theo hiệu lệnh, bản còn có chút nổi nóng, nhưng nghe lời giải thích này xong, hắn lập tức rơi vào trầm tư.
Bạch Nghệ nói không sai. Mặc tộc bên kia xác thực rất ngạc nhiên những năm gần đây, Nhân tộc rốt cuộc có thêm thủ đoạn thần kỳ nào, ngăn cản mặc chi lực ăn mòn. Môn Tà vương chủ càng là tự mình hạ lệnh, để các vực chủ dưới trướng làm rõ nguyên do.
Chỉ có điều cho đến nay, Mặc tộc vẫn không thể bắt được bất kỳ một kẻ Nhân tộc nào, cho nên vẫn luôn không thể dò xét minh bạch.
Từ sau đại chiến Nhân Mặc lần trước, Nhân tộc bị Bạch Nghệ bắt được này, có thể nói là tù binh đầu tiên, hơn nữa còn là một vị Thất phẩm Khai Thiên.
Thất phẩm tại Nhân tộc bên kia địa vị xác thực không thấp, đủ để đảm nhiệm đội trưởng một đội, thậm chí một vệ tổng vệ. Người như vậy vô cùng có khả năng biết một chút gì đó.
Nếu là có thể từ trong miệng người này hỏi ra huyền bí trong đó, đúng là một công lao. Trục Phong bị thương nặng, mặc dù bây giờ mượn nhờ Mặc Sào, bất kể tiêu hao, ít nhất cũng phải một năm rưỡi mới có thể khỏi hẳn. Đến lúc đó, vực chủ khác nói không chừng đã xác minh tình huống.
Công lao đặt ở trước mắt không lấy, ngược lại thành toàn vực chủ khác, Trục Phong tất nhiên là có chút không cam lòng.
Là thế, chỉ suy nghĩ một chút, Trục Phong liền có quyết định:
“Ngươi dẫn hắn vào đi.”
“Vâng!” Bạch Nghệ cung kính lên tiếng, dưới cái nhìn vừa ghen tỵ vừa không cam lòng của ba tên lãnh chúa kia, trực tiếp hướng Mặc Sào bay đi.
Càng hướng Mặc Sào tới gần, mặc chi lực kia càng nồng đậm. Bị Bạch Nghệ xách ở trên tay, Dương Khai lặng lẽ quan sát tình huống của Bạch Nghệ, trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Hắn không biết Bạch Nghệ còn có thể kiên trì bao lâu, nhưng nghĩ đến đã không kiên trì được bao nhiêu thời gian. Cho nên, trận chiến này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, như vậy mới có thể giải quyết mọi chuyện trước khi Bạch Nghệ lần nữa chuyển hóa thành mặc đồ.
Cũng may, kế hoạch tuy có khó khăn trắc trở, nhưng tổng thể mà nói, tiến triển vẫn thuận lợi.
Cái Mặc Sào giống như nụ hoa khổng lồ kia, phía dưới có một con đường giống như rễ cây, nối liền với đại địa. Cái gốc rễ kia giống như thịt không phải thịt, tản ra khí tức cực kỳ tà ác.
Bạch Nghệ dẫn theo Dương Khai đi vào lối vào phía dưới Mặc Sào, men theo con đường giống như rễ cây kia thẳng hướng bay lên.
Chốc lát, đã đến trong một không gian rộng lớn.
Dương Khai tuy đã nhiều lần nhìn thấy Mặc Sào từ xa, nhưng đây là lần đầu tiên tiến vào nội bộ Mặc Sào. Lập tức hắn dụng tâm bắt đầu đánh giá.
Trong không gian này, mặc chi lực nồng như thực chất, quay cuồng dũng động. Ở một chỗ nào đó, dường như có một cỗ lực hút vô hình, đang điên cuồng thôn phệ mặc chi lực.
Đầu nguồn của lực hút kia, thình lình có một tôn thân ảnh khổng lồ đang ngồi xếp bằng.
Thân ảnh nguy nga, khí thế hùng kỳ, nhưng lại có sự suy yếu khó có thể che giấu bao trùm hắn. Thân ảnh này, không phải vực chủ Trục Phong bị trọng thương chạy trốn thì là ai?
Khi hai người bước vào, mặc chi lực vô biên trong đại điện đều tràn vào thân hình khổng lồ của Trục Phong.
“Chủ nhân.” Bạch Nghệ đi đến trước mặt Trục Phong, một chân quỳ xuống, đầu cúi thấp.
Dương Khai bị đặt ở trước mặt nàng, nằm yên tĩnh. Bốn mắt đối mặt, Dương Khai trong lòng siết chặt, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt Bạch Nghệ, một sợi hắc ám như ẩn như hiện.
Từ khi tiến vào bí cảnh này cho đến bây giờ, chỉ sau nửa khắc trà, Bạch Nghệ đã sắp không chịu nổi. Một khi mặc chi lực hoàn toàn ăn mòn Tiểu Càn Khôn, vậy nàng nhất định phải lần nữa chuyển hóa thành mặc đồ.
“Đây chính là Nhân tộc ngươi bắt được?” Trục Phong hơi cúi đầu, quan sát. Thân ảnh khổng lồ mang đến áp lực vô biên.
“Vâng!” Bạch Nghệ run lẩy bẩy, thoạt nhìn như bị uy thế của Trục Phong chấn nhiếp. Nhưng Dương Khai lại biết, đây là nàng đang khổ cực duy trì thần thức của mình thanh minh.
“Người này có thất phẩm?” Trục Phong lại hỏi.
Dương Khai suýt nữa chửi thề. Tên gia hỏa này không trực tiếp ra tay chuyển hóa hắn, ngược lại dong dài không ngừng, thật đáng giận.
“Xác định không thể nghi ngờ.” Bạch Nghệ trả lời.
Trục Phong không nghi ngờ gì. Bạch Nghệ thân là mặc đồ của hắn, đối với hắn không có bất kỳ giấu giếm nào. Cho nên lời nói của Bạch Nghệ hắn vẫn nguyện ý tin tưởng. Dù có nghi ngờ những lãnh chúa dưới trướng mình, cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ mặc đồ của mình.
Loại tồn tại như mặc đồ, tuy địa vị thấp trong Mặc tộc, nhưng ít nhất sự trung thành không cần lo lắng.
“Ngươi làm không tệ.” Trục Phong khen Bạch Nghệ một câu, sắc mặt ôn hòa. Trước đó, hắn sở dĩ thoát chết dưới tay Từ Bá Lương, cũng là nhờ Bạch Nghệ vào thời khắc mấu chốt một mũi tên bắn bị thương Từ Bá Lương, tạo cơ hội cho hắn bỏ chạy.
“Việc nằm trong phận sự.” Bạch Nghệ đầu vẫn cúi thấp, tóc mái trên trán đổ bóng đậm đặc, che khuất ánh sáng trước mắt.
Trục Phong khẽ gật đầu, không nói thêm lời. Hắn phun ra một ngụm mặc chi lực nồng đậm về phía Dương Khai. Mặc chi lực kia liên miên bất tuyệt, giống như vật sống, theo thất khiếu và lỗ chân lông toàn thân Dương Khai chui vào cơ thể hắn.
Dương Khai ra sức giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì. Tuy nhiên, rất nhanh, hắn đã yên tĩnh trở lại.
Chốc lát, Trục Phong dừng tay. Nhưng sau khi phun ra luồng mặc chi lực kia, khí tức của hắn rõ ràng lại suy yếu thêm một chút. Xem ra chuyển hóa một Thất phẩm Khai Thiên đối với hắn bây giờ cũng có chút gánh vác.
Trục Phong hơi giơ tay lên, phân phó:
“Thả hắn đi.”
Đã chuyển hóa thành mặc đồ, đó chính là người của mình.
Bạch Nghệ tuân lệnh, thi pháp giải trừ bí thuật cấm chế trên người Dương Khai. Trên thực tế, dù Trục Phong không phân phó như vậy, nàng cũng chuẩn bị giải khai.
“Chủ nhân!” Dương Khai đã quen với việc ngụy trang thành mặc đồ, đương nhiên biết giờ phút này mình nên có thái độ như thế nào.
“Nói một chút đi, Nhân tộc bên kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì ngăn cản mặc chi lực ăn mòn, vì sao lâu như vậy rồi mà Mặc tộc ta ngay cả một cái mặc đồ cũng không thu hoạch được.” Trục Phong nhàn nhạt nhìn Dương Khai hỏi.
Dương Khai cung kính nói:
“Thủ đoạn này là bí thuật mới nhất mà Nhân tộc bên kia nghiên cứu ra. Ti chức cũng có tu hành. Nếu tiện, ti chức nguyện biểu thị cho chủ nhân xem!”
Trục Phong kinh ngạc:
“Ồ? Ngươi cũng có tu hành?”
“Đúng vậy!” Dương Khai đáp.
Trục Phong gật đầu nói:
“Vậy thì biểu thị xem sao.”
“Tuân mệnh!” Dương Khai liền ôm quyền, hai tay mở ra. Dấu ấn trên mu bàn tay hai tay hiện lên. Tiếp theo một khắc, tay trái sáng lên hoàng quang chói mắt, tay phải thì lam mang đại thịnh.
Khi chấp tay hành lễ, hai màu quang mang giao hội dung hợp, hóa thành bạch quang tinh khiết. Chỉ thoáng chốc, trong toàn bộ Mặc Sào, dường như xuất hiện thêm một vầng mặt trời.
Trục Phong trong lòng nhảy dựng.
Trên thực tế, khi Dương Khai thôi động dấu ấn ở tay trái tay phải, hắn đã bản năng cảm giác được một tia bất an. Khi bạch quang kia xuất hiện, loại bất an này càng mãnh liệt.
Dưới sự bao phủ của bạch quang, mặc chi lực hóa thành hư vô. Bức thịt bốn phía Mặc Sào càng là co vào kịch liệt, dường như bị một lực lượng cực kỳ kinh khủng ăn mòn, phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Toàn bộ Mặc Sào cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.
“Đây là…” Trục Phong kinh hãi. Bạch quang kia đối với hắn lại có uy hiếp cực lớn. Thân thể bị bạch quang bao phủ lại truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Một thân mặc chi lực lại như bông tuyết dưới ánh mặt trời đang tan rã nhanh chóng.
Không đợi hắn hiểu rõ, bạch quang như mặt trời nhỏ kia liền ở trước mắt nhanh chóng phóng đại.
“Còn xin chủ nhân nhìn kỹ cho đủ!” Kèm theo tiếng gầm nhẹ của Dương Khai, tịnh hóa chi quang ầm vang nổ tung.
Chỉ thoáng chốc, tiếng rống giận dữ của Trục Phong vang vọng càn khôn.
Cùng lúc đó, Bạch Nghệ vẫn luôn quỳ một chân trên đất đột nhiên đứng dậy. Trường cung trong tay kéo ra, một luồng kim quang hóa thành quang trụ, thẳng hướng Trục Phong bắn tới.
Dương Khai bên kia sau khi thôi động tịnh hóa chi quang xong, đã tế ra Thương Long Thương, đồng thời thôi động Kim Ô Chú Nhật thần thông pháp tướng, thương chọn đại nhật, không chút lưu tình đâm về phía Trục Phong.
Hợp lực của hắn và Bạch Nghệ, trong khoảnh khắc này bùng phát ra thần thông uy năng, sát thương cực kỳ khủng bố.
Khí tức tử vong ập xuống đầu. Trục Phong đâu còn không biết mình đã bị tính kế! Mặc dù không rõ Nhân tộc kia làm sao ngăn cản được mặc chi lực của mình ăn mòn, càng không rõ Bạch Nghệ đã theo mình nhiều năm vì sao cũng phản bội. Nhưng trước tình thế sinh tử tồn vong này, hắn vẫn bùng phát ra uy năng của cường giả cấp Vực Chủ.
Thân thể khổng lồ cưỡng ép chệch đi, đồng thời đấm ra một quyền. Lực lượng kinh khủng bùng phát, chỉ thoáng chốc hư không run rẩy, Tứ Cực vỡ tan.
Bên ngoài Mặc Sào, ba vị lãnh chúa kia đứng chung một chỗ, sắc mặt khó coi. Lần này, ba người bọn hắn không chiếm được tiện nghi gì từ tay Bạch Nghệ, ngược lại còn nhận nàng một cái nhân tình. Điều này khiến ba tên lãnh chúa cực kỳ khó chịu.
Chẳng qua hiện nay, Bạch Nghệ đã được vực chủ đại nhân triệu vào Mặc Sào, dù trong lòng khó chịu cũng vô kế khả thi. Bạch Nghệ vốn được vực chủ cực kỳ coi trọng, bây giờ lại bắt về một Thất phẩm Nhân tộc, ngày sau địa vị e rằng càng thăng tiến nhanh. Không chừng sau này còn trèo lên đầu bọn hắn.
Để một Nhân tộc ti tiện bò lên đầu, điều này khiến ba tên lãnh chúa làm sao có thể nhịn?
Nhưng bây giờ, bọn hắn cũng không có biện pháp nào tốt. Đang không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn từ phía Mặc Sào truyền đến.
Ba tên lãnh chúa đều giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Những gì lọt vào tầm mắt khiến bọn hắn trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, lạnh cả người.