» Chương 240: Sơn băng địa liệt

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Huyết Nha cung cung chủ theo lực dẫn của huyết chú, đi tới trước cửa một sơn động giữa sườn núi.

“Cửa động này…”

Ngẩng đầu nhìn qua cửa hang lớn này, trong đáy mắt Huyết Nha cung cung chủ lướt qua một tia kiêng kỵ, thần sắc do dự.

“Kẻ này sẽ không thật chạy vào bên trong chứ?”

Huyết Nha cung cung chủ khẽ nhíu mày, ánh mắt lấp lánh, nhất thời không quyết định chắc chắn được.

Với thân phận của hắn, cưỡng ép xuyên qua Thái Cổ Tùng Lâm và cốt hải, chưa chắc đã chọc giận những sinh linh khủng bố ở đây, cùng lắm thì cuối cùng quang minh thân phận.

Nhưng nếu đặt chân vào hang động này, tuyệt đối sẽ dẫn tới họa sát thân!

Ngay lúc Huyết Nha cung cung chủ đang do dự, phía sau tòa Thần Sơn này đột nhiên truyền đến một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, sát cơ thấu xương ầm vang ập tới!

Cảm nhận được luồng khí tức này, thần sắc Huyết Nha cung cung chủ biến đổi.

***

Sâu nhất trong sơn động.

Tu sĩ áo bào xám liếm lấy từng mảnh vỏ trứng, mỗi mảnh không dưới ba lần.

Bên trong vỏ trứng sạch sẽ, thậm chí có thể phản chiếu ra bóng người, hoàn toàn có thể dùng làm gương.

Tô Tử Mặc nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Tô Tử Mặc cúi đầu nhìn Dạ Linh một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Cho dù để Dạ Linh liếm, chỉ sợ cũng không liếm sạch sẽ như vậy, người này là chó à?”

Hắn làm sao biết, chỉ dính trên vỏ trứng chút chất lỏng đã đủ khiến tu sĩ áo bào xám cảm thấy điên cuồng!

Luồng năng lượng này quá thuần túy và đậm đặc, không một chút tạp chất, nếu được cơ thể hấp thu hoàn toàn, sự thay đổi về thể chất sẽ rất rõ ràng.

Tu sĩ áo bào xám nghiến răng, oán hận nhìn Tô Tử Mặc và Dạ Linh bên cạnh, trong lòng càng nghĩ càng giận.

Một người một thú này ăn nhiều như vậy, cơ thể không chứa hết, há miệng ra liền tuôn trào hào quang, thật lãng phí!

Cho người ăn thì thôi đi, thế mà còn cho chó ăn!!!

Đứng một bên Tô Tử Mặc cau mày, bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn đã sớm muốn rời đi nơi này, nhưng tu sĩ áo bào xám căn bản không có ý định để hắn rời đi.

Đành chịu, Tô Tử Mặc chỉ có thể chờ ở đây, nhìn tu sĩ áo bào xám điên cuồng liếm vỏ trứng.

Thấy tu sĩ áo bào xám còn muốn liếm thêm lần nữa, Tô Tử Mặc thực sự nhịn không nổi, dò hỏi: “Đạo hữu, hay là ngươi mang theo những vỏ trứng này, về rồi liếm?”

Động tác của tu sĩ áo bào xám khựng lại, khóe miệng giật giật, trong mắt bốc hỏa.

Xác!!!

Ta mẹ nó vì sao xác?

Chẳng phải vì ngươi và con chó đen của ngươi sao!!!

Chưa đợi tu sĩ áo bào xám tức giận, Tô Tử Mặc liền nhắc nhở: “Ta thực sự không biết sinh linh được ấp trong quả trứng này là gì, nhưng ta biết, hiện tại chúng ta nếu không đi, chắc chắn phải chết!”

Tu sĩ áo bào xám bĩu môi, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi.

Tu sĩ áo bào xám liếc nhìn Tô Tử Mặc, mặt lộ vẻ khinh thường, phất tay nói: “Chỉnh lại chút, là ngươi chắc chắn phải chết, ta sẽ không chết.”

Tô Tử Mặc nhíu mày.

Tu sĩ áo bào xám dường như lại nghĩ tới điều gì, nói: “Đúng rồi, còn phải chỉnh lại chút, cho dù ngươi bây giờ chạy trốn cũng không kịp. Quả trứng này đã bị ngươi ăn, tất nhiên đã kinh động sinh linh ở đây, cho dù ngươi lên trời xuống đất cũng khó thoát khỏi cái chết!”

“Đừng quên, ngươi cũng ăn.”

Tô Tử Mặc chỉ vào vỏ trứng trong tay tu sĩ áo bào xám, cười lạnh nói: “Ta không tin, sinh linh ở đây sẽ tha cho ngươi một mạng.”

“Ha ha.”

Tu sĩ áo bào xám cười cười, lắc đầu nói: “Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, ta tự có thủ đoạn rời đi nơi này, ngươi ở đây thành thật chờ chết đi.”

Nghe câu này, Tô Tử Mặc ngoài mặt bất động thanh sắc, tâm tư lại hoạt bát.

Hô!

Đúng lúc này, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố đột nhiên giáng lâm, bao phủ quanh tòa Thần Sơn này, từ ngoài cửa hang cuồn cuộn ập tới!

Ngang! Ngang! Ngang!

Ngay sau đó, một trận tiếng rống cao vút vang vọng từ chân trời phía sau Thần Sơn cuồn cuộn mà đến, tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã tới gần!

Tô Tử Mặc đã sống sót ở Thương Lang sơn mạch trọn một năm, thấy vô số yêu thú.

Nhưng hắn chưa từng nghe qua tiếng gầm gừ như vậy.

Mênh mông, hùng vĩ, quét ngang Cửu Thiên, cuồn cuộn thập phương!

Trong tiếng hô này, ẩn chứa lực lượng vô tận và lửa giận!

Ầm ầm!

Cả tòa Thần Sơn cũng bắt đầu rung chuyển, trong sơn động bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, vô số đá vụn lăn xuống, bụi bay mù mịt.

Đây mới thực sự là sơn băng địa liệt!

Chỉ dựa vào tiếng gầm gừ đã khiến tòa Thần Sơn này nứt ra, thậm chí có nguy cơ sụp đổ!

Dưới tiếng rống kinh khủng này, cơ thể Tô Tử Mặc đột nhiên bắn ra một đám mưa máu, bề mặt cơ thể nứt toác, xuất hiện từng vết máu, nhìn thấy mà giật mình.

Tô Tử Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, đầu đau như muốn nứt, sắc mặt trắng bệch.

Lực chấn động của âm thanh này quá kinh khủng!

Cơ thể Tô Tử Mặc này, so với nhục thân của đa số Kim Đan chân nhân, còn cường đại và rắn chắc hơn.

Mà bây giờ, trong tiếng gầm gừ này, nhục thân Tô Tử Mặc vậy mà suýt nữa sụp đổ!

Trong cơ thể gân cốt đứt lìa, trong xương cốt xuất hiện từng vết nứt, ngũ tạng lục phủ đều bị chấn động sai vị trí.

Nếu là Tô Tử Mặc trước khi tu luyện Luyện Tạng thiên, trong tiếng gầm gừ này, trong nháy mắt sẽ hóa thành một đám mưa máu, thi hài không còn!

Nhưng khi cơ thể Tô Tử Mặc chịu trọng thương này, năng lượng tinh nguyên xông ngang đánh thẳng trong cơ thể hắn lại dung nhập vào huyết nhục, gân cốt, xương cốt, ngũ tạng lục phủ.

Ban đầu, cơ thể Tô Tử Mặc căn bản không chứa được nhiều tinh nguyên sinh mệnh như vậy.

Nhưng trải qua lần trọng thương này, ngược lại gián tiếp thu nạp nhiều năng lượng tinh nguyên hơn, toàn bộ phong tồn trong huyết nhục Tô Tử Mặc.

Chỉ chờ ngày sau, từ từ luyện hóa những năng lượng này.

Tình trạng của Dạ Linh cũng không khá hơn bao nhiêu.

Bị tiếng rống này chấn động đến toàn thân đẫm máu, thoi thóp.

Nhưng dù vậy, Dạ Linh cũng không hề tỏ ra nửa điểm sợ hãi.

Nếu lúc này Tô Tử Mặc cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ánh mắt Dạ Linh lúc này cực kỳ đáng sợ, thâm sâu đen kịt, tản ra sát cơ u ám!

Đồng thời, quanh tu sĩ áo bào xám đột nhiên dâng lên một đoàn sương mù tối tăm.

Trong sương mù lộ ra một luồng khí tức cổ phác mênh mông, như thể trở về thời kỳ thiên địa bắt đầu, hỗn độn chưa mở, tu sĩ áo bào xám đặt mình vào đó, chính là vị thần duy nhất!

“Kim Đan dị tượng!”

Tô Tử Mặc dù không phải Kim Đan chân nhân, nhưng cảm nhận được luồng khí tức này, lập tức nhận ra lai lịch của đám sương mù này.

Tô Tử Mặc từng nhìn thấy hai loại Kim Đan dị tượng.

Một loại là Phiêu Miểu Kiếm Vũ của Linh phong thủ tọa Văn Hiên, loại khác là Thực Cốt Hắc Phong của một vị Kim Đan chân nhân trong thế lực thần bí kia.

Loại dị tượng sương mù này là loại thứ ba Tô Tử Mặc nhìn thấy.

Trong cảm nhận của Tô Tử Mặc, dị tượng Kim Đan của tu sĩ áo bào xám phát ra sóng sức mạnh rõ ràng mạnh hơn nhiều lần so với hai loại trước!

Thậm chí Tô Tử Mặc có cảm giác, cho dù hai loại dị tượng Kim Đan trước liên thủ cũng chưa chắc địch lại dị tượng Kim Đan của tu sĩ áo bào xám.

Khoảng cách giữa chúng, có thể hình dung.

“Thì ra người này đúng là Kim Đan chân nhân.”

Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một ý nghĩ.

Dùng Khuy Linh thuật điều tra cảnh giới tu vi của tu sĩ áo bào xám, kết quả hiển thị là Trúc Cơ sơ kỳ, điều này hoàn toàn không chính xác.

Trong tiếng gầm gừ mạnh mẽ của sinh linh này, tu sĩ áo bào xám cau chặt mày, bị ép phóng thích Kim Đan dị tượng để ngăn cản.

***

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5824: Căn nguyên

Chương 635: Huyền Cơ tam bảng

Chương 5823: Rốt cục trở về