» Chương 5049: Có gì thượng sách

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

Mặc chi chiến trường bí cảnh nhiều khi đều là tụ tập mà hiện, bởi vì căn nguyên hình thành những bí cảnh này là Tiểu Càn Khôn lưu lại sau khi võ giả Nhân tộc thời kỳ Viễn Cổ vẫn lạc.

Trên chiến trường, số lượng Nhân tộc vẫn lạc càng nhiều thì bí cảnh lưu lại càng nhiều.

Trong hư không này, ngàn năm trước Bích Lạc quan từng phát hiện một chỗ bí cảnh, mặc dù phỏng đoán phụ cận hẳn là còn ẩn nấp nhiều bí cảnh hơn, nhưng không tìm ra cách thức thăm dò, mở ra nên đành nhịn đau từ bỏ.

Mà Không Gian Pháp Tắc mà Dương Khai tinh thông lại là con đường duy nhất để tìm kiếm những bí cảnh này, mở ra cánh cửa.

Lực lượng không gian gợn sóng lay động, phàm là chỗ ẩn giấu bí cảnh môn hộ đều sẽ hiển lộ ra manh mối. Chỉ cần bị Dương Khai tìm thấy những dấu vết này, việc cưỡng ép mở ra môn hộ chắc chắn không khó.

Một phen điều tra, trong phạm vi mấy trăm dặm, tổng cộng có ba khu bí cảnh ẩn nấp!

Con số này không coi là nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít.

Trong bí cảnh thường xuyên sẽ tìm được một chút đồ tốt, không cần phải nói, Thế Giới Thụ tử thụ chính là được tìm thấy trong bí cảnh. Có thể nói đây là thu hoạch lớn nhất từ trước đến nay của tướng sĩ Bích Lạc quan khi thăm dò bí cảnh.

Chốc lát, Dương Khai liền cưỡng ép mở ra cánh cửa thứ nhất. Từ trong cánh cửa đó, lập tức truyền ra khí tức càn khôn.

Phá Hiểu ngự sử đến, dừng lại trước môn hộ.

Dương Khai phân phó một tiếng:
– Các ngươi đề phòng, ta đi vào trước điều tra một phen.

Nói rồi liền đâm đầu vào trong môn hộ, Phùng Anh còn chưa kịp ngăn cản.

May mắn trong bí cảnh cũng không có nguy hiểm gì. Chỉ sau mười mấy hơi thở, Dương Khai liền trở ra, chào hỏi đội viên Thần Hi:
– Đều đi vào đi.

Phùng Anh nói:
– Có cần lưu lại một số người ở ngoài không?
Tuy nói Mặc tộc còn đang nghỉ ngơi lấy sức, nhưng không ai dám cam đoan lúc này sẽ có quân lính tản mác chạy tới. Để lại một số người ở ngoài cũng tiện giám sát động tĩnh bốn phương, tránh bị Mặc tộc thừa cơ.

Dương Khai lắc đầu nói:
– Không cần, chúng ta chỉ có bấy nhiêu người, không nên phân tán, vẫn là hành động cùng nhau tốt hơn.

Hắn đã nói như vậy, Phùng Anh tự nhiên không có dị nghị.

Từng bóng người thoát ra từ trong Phá Hiểu, lao vào trong cánh cửa biến mất. Đợi tất cả mọi người tiến vào bí cảnh, Dương Khai mới thu Phá Hiểu vào trong Tiểu Càn Khôn của mình, là người cuối cùng bước vào, lại dùng thủ đoạn che giấu môn hộ.

Hơn 30 người trong Thần Hi, mỗi người đều là Ngũ Phẩm Khai Thiên trở lên, trong đó Thất Phẩm có hơn sáu người. Thăm dò một chỗ bí cảnh đương nhiên không mất bao lâu, chỉ là việc thu thập những dược liệu hữu dụng tốn không ít thời gian.

Sau nửa tháng vội vàng, toàn bộ bí cảnh đã được thăm dò xong, tất cả vật có giá trị đều được thu thập. Dưới sự dẫn dắt của Dương Khai, tiểu đội Thần Hi rời khỏi chỗ bí cảnh này, lại chuyển hướng đến một chỗ bí cảnh khác gần đó.

Hai tháng sau, ba khu bí cảnh ở đây toàn bộ được thăm dò xong, thu hoạch không ít dược liệu trân quý. Huyền Tẫn Linh Quả cũng tìm được một ít, có thể nói là thu hoạch khá tốt.

Các thành viên Thần Hi ai nấy đều vui mừng hớn hở, chỉ cảm thấy nhiệm vụ lần này quả thực quá nhẹ nhàng. Họ mong nhiệm vụ như vậy càng nhiều càng tốt.

Tuy nhiên, mọi người đều biết nhiệm vụ này sở dĩ nhẹ nhàng là nhờ lực lượng một người của Dương Khai. Nếu không phải hắn tìm thấy những môn hộ kia, Thần Hi cũng không thể dễ dàng thu thập được nhiều dược liệu như vậy.

Phá Hiểu được Dương Khai lấy ra, mọi người lên thuyền. Phùng Anh phụ trách điều khiển phương hướng, điều tra vị trí.

Trong hai năm sau đó, tiểu đội Thần Hi liên tục du đãng bên ngoài. Đến mỗi nơi, Dương Khai đều dùng lực lượng không gian dò xét chỗ ẩn nấp môn hộ, lần nào cũng có thu hoạch.

Vô số năm qua, tướng sĩ Bích Lạc quan đã phát hiện không ít bí cảnh trong chiến khu. Tuy nhiên, vì an toàn của Thần Hi, những nơi cần Dương Khai điều tra đều chỉ trong phạm vi mười ngày đường của Bích Lạc quan. Những nơi xa hơn, Chung Lương đã không cung cấp thông tin tương ứng.

Vì vậy, chỉ mất hai năm, Dương Khai đã dẫn Thần Hi đi hết tất cả những nơi cần điều tra. Hai năm này ngược lại rất bình an, không gặp phải Mặc tộc.

Phá Hiểu trở về điểm xuất phát, Thần Hi trở về.

Một đám thành viên tự nhiên tản đi nghỉ ngơi. Thu hoạch chuyến này do Dương Khai và Phùng Anh mang đến Công Tào điện nộp lên, đăng ký chiến công.

Tuy nhiên, trên nửa đường, có một bóng người từ trên trời giáng xuống, ôm quyền thi lễ:
– Dương huynh, quân đoàn trưởng triệu kiến.

Dương Khai liếc mắt nhìn người tới, nhận ra là phó quan của Chung Lương, không khỏi bật cười:
– Quân đoàn trưởng thật sự tin tức tốt linh thông.

Thần Hi vừa về Bích Lạc quan, Chung Lương bên kia liền nhận được tin tức, đồng thời phái người đến triệu kiến hắn. Tốc độ này quả thật có chút nhanh.

Quay đầu dặn Phùng Anh một tiếng, bảo nàng tự đi Công Tào điện. Phùng Anh không có dị nghị.

Đợi nàng rời đi, Dương Khai mới nhìn qua phó quan kia:
– Sư huynh mời!

– Mời!
Phó quan khách khí một tiếng, đi đầu dẫn đường.

Rất nhanh liền đến Tây Quân Quân Phủ Ti. Nơi này Dương Khai đã đến không chỉ một lần, tự nhiên là quen đường. Tuy nhiên, Chung Lương không triệu kiến hắn ở chỗ làm việc. Dưới sự dẫn dắt của phó quan, Dương Khai đi thẳng vào một tòa đại điện trước chỗ sâu của Quân Phủ Ti.

Phó quan dừng chân:
– Quân đoàn trưởng ở bên trong, Dương huynh cứ tự nhiên!

– Đa tạ.
Dương Khai gật gật đầu, bước chân tiến về phía trước, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc, không biết Chung Lương vì sao lại triệu kiến mình ở nơi này.

Đại điện có cấm chế. Dương Khai đưa tay gảy nhẹ, rất nhanh cấm chế mở ra một cánh cửa. Dương Khai bước chân đi vào.

Trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng. Trong đại điện trống trải, một bóng người đứng chắp tay, chính là Chung Lương. Mà ở trước mặt Chung Lương, lại có một quái vật khổng lồ.

Chung Lương đứng trước quái vật khổng lồ này, ngước đầu nhìn lên, suy nghĩ xuất thần.

Dương Khai tiến lên hành lễ.

Chung Lương quay đầu liếc hắn một cái, khẽ vuốt cằm:
– Chuyến này thu hoạch thế nào?

Dương Khai trả lời:
– Coi như phong phú, riêng Huyền Tẫn Linh Quả đã tìm được hơn 30 mai.

Chung Lương gật đầu:
– Có hơn 30 mai linh quả này, tướng sĩ Bích Lạc quan của ta lại có ba mươi người có thể khôi phục thực lực. Làm tốt lắm.

Dương Khai nói:
– Ta chỉ phụ trách mở ra môn hộ mà thôi, cũng không làm gì cả. Đại nhân lần này triệu kiến, có gì phân phó?

Chung Lương lặng yên một lát, lúc này mới lên tiếng:
– Ngươi lại xem vật này.
Hắn chỉ một ngón tay vào quái vật khổng lồ trước mặt.

Khi Dương Khai tiến vào đã phát hiện thứ này, nhưng chỉ tùy ý nhìn qua, không quan sát kỹ. Vốn cho rằng Chung Lương bất quá đang thưởng thức gì đó của tiền bối lưu lại. Giờ phút này nghe hắn nói, mới biết có nội tình khác.

Lập tức thần niệm phun trào, cẩn thận điều tra.

Chốc lát, Dương Khai nhướng mày:
– Đây là hành cung bí bảo?

Vật có hình dáng lâu thuyền trước mắt này không phải đơn thuần phi hành bí bảo, mà là có chút bóng dáng hành cung bí bảo. Dương Khai phát hiện rất nhiều vết tích pháp trận trên bí bảo này. Rất nhiều pháp trận này chính là yếu tố cơ bản nhất cấu thành hành cung bí bảo.

– Là hành cung bí bảo.
Chung Lương gật đầu.

Dương Khai bay người lên, cẩn thận điều tra trên thuyền này. Chốc lát lại bay xuống, lắc đầu nói:
– Hành cung bí bảo này hình như chẳng ra sao cả. Rất nhiều pháp trận khảm liên không hoàn mỹ. Nếu thật đầu nhập chiến trường, e rằng không phát huy được tác dụng gì. Số lần thôi động những pháp trận đó một khi quá nhiều, có thể tự hành vỡ vụn. Đến lúc đó đừng nói ngăn địch, trước hết phải đề phòng những pháp trận này hủy diệt làm thương người nhà. Đây là ai luyện chế?

Dương Khai mặc dù không tinh thông Luyện Khí chi đạo, nhưng ít nhiều cũng biết một chút, nếu không Hư Không Âm Dương Kính cũng luyện chế không ra.

Chỉ là trên Luyện Khí chi đạo, hắn chưa bao giờ có nghiên cứu quá sâu.

Tuy nhiên, cho dù lấy tiêu chuẩn của hắn, cũng thoáng nhìn ra đủ loại tai hại của hành cung bí bảo này. Luyện Khí sư luyện chế ra thứ này không thể nói tạo nghệ không cao, chỉ có thể nói còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn luyện chế hành cung bí bảo.

– Còn có đồ chơi này cũng quá lớn một chút, không quá thích hợp Nhân tộc ta ngự sử.

Chung Lương lo lắng nói:
– Không thích hợp Nhân tộc ta, ngươi cảm thấy thích hợp cái gì?

Dương Khai cười nói:
– Nếu để Mặc tộc ngự sử vật này, lấy hình thể của Mặc tộc mà nói, ngược lại rất xứng.

Chung Lương sắc mặt lạnh lùng.

Nụ cười của Dương Khai dần cứng lại, một luồng ý lạnh từ đầu đến chân. Hắn cau mày nói:
– Đại nhân, vật này từ đâu mà đến?

Chung Lương nói:
– Đây là Đinh sư thúc của ngươi tịch thu được từ trên chiến trường.

Dương Khai quá sợ hãi:
– Thứ này thật sự là Mặc tộc làm ra?

– Không tệ!

Dương Khai nghe vậy, cả người có chút không ổn, sắc mặt khó coi nói:
– Không phải nói Mặc tộc luyện chế không ra hành cung bí bảo sao? Thứ này là chuyện gì xảy ra?

Chung Lương thở dài:
– Hai tộc ở Mặc chi chiến trường này tranh đấu vô số năm, Nhân tộc ta đang thay đổi, Mặc tộc tự nhiên cũng sẽ không bảo thủ không chịu thay đổi. Trong Mặc tộc bên kia có người bị chuyển hóa, có thể có người vẫn luôn nghiên cứu phương pháp luyện chế hành cung bí bảo, mà vừa lúc người này trên thuật luyện khí tạo nghệ không thấp, liền giày vò ra thứ này.

Dương Khai tâm tình nặng nề:
– Nếu thật như vậy, đợi người này dần dần hoàn thiện phương pháp luyện chế hành cung bí bảo, ưu thế của Nhân tộc ta chẳng phải là không còn sót lại chút gì?

Chung Lương vuốt cằm nói:
– Đây cũng là chuyện chúng ta vẫn luôn lo lắng.

– Thế nhưng trước đó khi cùng Mặc tộc tranh đấu, sao không phát hiện bọn hắn có ngự sử hành cung bí bảo?

– Thứ này không phải đến từ Bích Lạc chiến khu, mà là do Âm Dương chiến khu bên kia làm ra.

– Âm Dương chiến khu…
Dương Khai lẩm bẩm một tiếng, Âm Dương chiến khu không nghi ngờ gì là chỉ chiến khu do Âm Dương quan quản lý. Suy nghĩ một lúc, Dương Khai lại hỏi:
– Đinh sư thúc khi nào tịch thu được vật này?

– Chuyện nửa năm trước.
Chung Lương trả lời, bổ sung một câu:
– Âm Dương chiến khu bên kia phát hiện hành cung bí bảo này thời gian cũng không dài, lần đầu tiên phát hiện là hơn hai năm trước.

– Hơn hai năm…
Dương Khai như có điều suy nghĩ:
– Nói như vậy, Mặc tộc ở Âm Dương chiến khu bên kia cũng là gần đây mới nghiên cứu ra hành cung bí bảo này, còn chưa có thời gian để hoàn thiện. Đã là hành cung bí bảo không hoàn thiện, khẳng định cũng chưa khuếch tán ra trong Mặc tộc. Trách không được Bích Lạc chiến khu bên này không nhìn thấy.

Chung Lương gật đầu nói:
– Tạm thời chưa khuếch tán ra, không có nghĩa là về sau sẽ không. Một khi đợi người kia hoàn thiện phương pháp luyện chế, đến lúc đó đại quân Mặc tộc sẽ phân phối số lượng lớn hành cung bí bảo. Đối với Nhân tộc mà nói, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt gì.

– Âm Dương quan bên kia không có đối sách gì sao?

Chung Lương quay đầu nhìn hắn:
– Nếu là ngươi mà nói, có thượng sách gì?

Dương Khai suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
– Trảm thảo trừ căn! Nghĩ cách tìm ra mặc đồ luyện chế hành cung bí bảo kia. Nếu có thể thì mang hắn về, nếu không thể… Cũng chỉ có thể thống hạ sát thủ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5295: Tu chỉnh

Chương 5294: Ngày cầu bái

Chương 370: Mưa gió đánh tới