» Chương 5054: Tiểu nữ hài
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Quay người thời điểm, trước mắt lại không có một ai.
Dương Khai nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mình đứng trước mặt một tiểu nữ hài, đôi mắt to sáng rỡ, trông mong nhìn chằm chằm vào mứt quả trên tay mình.
Tiểu nữ hài? Dương Khai không khỏi khẽ giật mình.
Cẩn thận quan sát, trước mắt đúng là một tiểu nữ hài, nhìn chỉ có bảy, tám tuổi, sinh phấn điêu ngọc trác, trông cực kỳ đáng yêu, mặc quần áo phổ thông, một đôi mắt sáng ngời có thần, tóc đen rủ xuống đến thắt lưng.
Trong Âm Dương quan, tại sao có thể có một tiểu nữ hài như thế? Dương Khai vô ý thức cho rằng đây là vị Khai Thiên cảnh nào đó tu hành công pháp đặc thù. Trên đời này không phải là không có loại công pháp này, hoặc là nàng tu hành có sơ suất, dẫn đến thân hình không lớn, vĩnh viễn giữ dáng vẻ hài đồng.
Nhưng cẩn thận cảm giác, lại phát hiện tiểu nữ hài này xác thực có vết tích tu hành, tu vi không cao, nhiều lắm cũng chỉ Hư Vương cảnh cấp độ. Bảy, tám tuổi Hư Vương cảnh, quả thực khủng bố. Dương Khai bảy, tám tuổi còn chưa bắt đầu chính thức tu hành, có thể thấy được tiểu nữ hài này tư chất bất phàm, ngày sau tất thành đại khí.
Mà ở trên Mặc chi chiến trường, một nơi toàn Khai Thiên cảnh, một cái Hư Vương cảnh thật sự quá yếu ớt. Động thiên phúc địa hướng Mặc chi chiến trường chuyển vận nhân lực thấp nhất là Lục phẩm Khai Thiên, dưới Lục phẩm căn bản không được đưa tới. Một cái Hư Vương cảnh ở nơi này có thể làm gì? E rằng chỉ cần bị mặc chi lực nhiễm, liền biến thành mặc đồ.
Nhất là điều khiến Dương Khai không hiểu là, tiểu nữ hài này từ đâu ra? Xem tuổi nàng, chỉ bảy, tám tuổi, nghĩ không phải động thiên phúc địa từ 3000 thế giới chuyển tới. Vậy chỉ có một khả năng, nàng sinh ra ở trong Âm Dương quan.
Nhân tộc trong các đại quan ải, không phải không có vợ chồng bạn lữ. Quanh năm chiến đấu với Mặc tộc, lo từng bữa ăn, áp lực lớn dễ sinh ra tình cảm. Thực tế, bất kể Nhân tộc ở đâu, vợ chồng bạn lữ không phải số ít.
Nhưng bất kể là cặp vợ chồng, bạn lữ nào, cũng sẽ không tùy tiện ở môi trường này kéo dài dòng dõi. Vì ai cũng không dám đảm bảo trong trận chiến tiếp theo mình còn sống sót. Làm vậy chỉ là vô trách nhiệm với hậu bối.
Dương Khai cũng không nghĩ tới, tại khu phố Âm Dương quan này, mình có thể nhìn thấy một tiểu cô nương Hư Vương cảnh như thế.
Mà xem võ giả đi trong khu phố, đối với tiểu cô nương này không tỏ chút hiếu kỳ, chứng tỏ sự tồn tại của nàng mọi người đều biết.
Gặp người theo mình chỉ là tiểu cô nương, Dương Khai cũng mất hứng chất vấn, nhíu mày, dịu dàng nói: “Tiểu nha đầu, cha mẹ ngươi đâu?”
“Ầm” một tiếng động vang lên. Lại là một võ giả đi ngang qua không cẩn thận đụng ngã một cái kệ hàng. Hàng hóa bày trên đó lập tức rơi đầy đất, khiến chủ hàng chửi ầm lên. Võ giả đụng ngã kệ hàng liên mồm xin lỗi, cùng giúp đỡ thu thập.
Đứng trước Dương Khai, tiểu nữ hài một đôi mắt nhìn chằm chằm mứt quả trên tay Dương Khai, không trả lời câu hỏi của hắn, nuốt nước miếng hỏi: “Ngươi ăn sao?”
Dương Khai quay đầu nhìn đồ trong tay, lúc này mới hiểu tại sao nàng theo mình. Bật cười, đưa bốn xâu kẹo hồ lô còn lại: “Muốn ăn thì cho ngươi hết.”
Tiểu nữ hài lập tức cười mắt cong như vầng trăng khuyết, đưa tay nhận lấy, nói cám ơn, miệng lớn ăn, nói hàm hồ: “Ngươi thật là người tốt. Lão đầu bán mứt quả hôm nay không biết sao không thấy, ta tìm nửa ngày cũng không tìm được.”
Dương Khai trong lòng hừ lạnh. Lão đầu đó rõ ràng là ép bán mình năm xâu kẹo hồ lô, sợ mình tìm hắn tính sổ nên chuồn mất.
Gặp nàng ăn vui vẻ, điểm bất mãn của Dương Khai cũng tan biến. Cảm thấy cục hoàng tinh Lục phẩm cuối cùng cũng đáng giá. Đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ăn xong thì về nhà đi, đừng để cha mẹ lo lắng.”
“Ầm” một tiếng.
Cách đó không xa, kệ hàng vừa thu dọn xong lại bị đụng ngã. Chủ hàng luống cuống tay chân dọn dẹp.
Đồng thời, Dương Khai chau mày, không hiểu sao, vừa rồi trong nháy mắt đó hắn có ảo giác thời gian ngưng kết. Cả khu chợ dường như im lặng trong một sát na. Khi hắn cẩn thận cảm giác lại, mọi thứ đều bình thường.
Tiểu nữ hài bị hắn xoa đầu híp mắt, cười rất vui vẻ.
Dương Khai gật đầu với nàng, quay người đi. Nhưng đi được một đoạn, không khỏi quay đầu nhìn tiểu nữ hài vẫn theo sau: “Sao còn theo ta? Kẹo hồ lô ta cho ngươi hết rồi, không còn nữa.”
Mất một lúc, tiểu nữ hài đã ăn hết bốn xâu kẹo hồ lô. Không biết nàng từ đâu có khẩu vị tốt thế. Vứt que trúc, tiểu nữ hài cười duyên: “Ngươi mời ta ăn kẹo hồ lô, ta mời ngươi ăn bánh bao nhé?”
Dương Khai bật cười: “Không cần…”
Sau chuyện kẹo hồ lô và đồ trang sức, Dương Khai xác định đồ bán trong khu phố này đều là đồ bình thường, không có gì đáng chú ý. Lúc này, hắn thà quay về luyện hóa tài nguyên tu hành, nâng cao nội tình Tiểu Càn Khôn.
Chưa nói hết câu, Dương Khai đã im lặng: “Sao thế?”
Tiểu nữ hài có vẻ sắp khóc, như chịu uất ức lớn lao. Nàng nhẹ nhàng thút thít: “Nhưng ta muốn đi ăn bánh bao! Bánh bao tiệm Lâm gia ngon lắm.” Vừa nói, còn thử nuốt nước miếng.
Dương Khai cảm thấy bất đắc dĩ, lau trán nói: “Nếu muốn ăn vậy thì đi ăn.”
Tiểu nữ hài cúi đầu, tiếng như ruồi muỗi: “Không có tiền…”
Dương Khai bật cười: “Vậy ngươi nói mời ta?”
“Ta mời ngươi ăn, ngươi trả tiền…” Tiểu nữ hài hơi nhăn nhó biểu cảm.
“Đây là đạo lý gì…” Dương Khai không phản bác được, rất muốn nói mình cũng không có tiền, số tiền đổi từ hoàng tinh Lục phẩm đã dùng hết.
Tiểu nữ hài lại đi đến trước mặt hắn, bắt lấy đại thủ hắn nhẹ nhàng lay: “Được không vậy? Bánh bao ngon lắm, thử nuốt nước miếng…”
Dương Khai chịu không nổi nàng nũng nịu như thế. Trong lòng mắng thầm cha mẹ đứa nhỏ này quá vô trách nhiệm. Tham nhất thời sảng khoái sinh con ra, lại không cho chút tiền tiêu vặt. Đúng là không như đồn đại.
“Được không vậy, được không vậy…” Tiểu nữ hài không buông tha.
Dương Khai bị làm cho không có cách, chỉ đáp ứng: “Được được được, ngươi đừng lay nữa, lay đầu ta chóng mặt!”
“Ngươi đồng ý?” Tiểu nữ hài kinh hỉ hỏi.
“Ừm, mời ngươi ăn một bữa ngon nhất.” Dương Khai gật đầu. Dù sao tài nguyên trong tay có thể đổi tiền ở đây, hắn không sợ không có tiền trả.
“Ngươi quả nhiên là người tốt!” Tiểu nữ hài vui vẻ ủng hộ.
Dương Khai bất đắc dĩ thở dài. Khi nào tiêu chuẩn người tốt là mời người ăn cái gì? Nhưng thế giới tiểu nữ hài đại khái đơn thuần như vậy. Ở trên Mặc chi chiến trường từng bước khó đi này, được cảm nhận chút hồn nhiên trẻ thơ cũng không tệ.
Tiệm bánh bao Lâm gia, trong lồng hấp nghi ngút hơi nóng tỏa ra hương bánh bao. Mấy chiếc bàn đơn giản ngồi đầy người. Một bát trà canh, một lồng bánh bao. Ngồi nhìn đủ loại sắc thái chợ búa, cũng là thản nhiên tự đắc.
Chủ tiệm bánh bao hình như là hai vợ chồng. Một người nhào bột, một người làm bánh bao, tay nghề thuần thục. Lại thuê một tiểu nhị chào hỏi khách.
Khi Dương Khai nắm tay tiểu nữ hài bước vào đây, tiểu nhị phụ trách chào khách như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ. Mắt nhìn chằm chằm chỗ đại thủ và tay nhỏ nắm chặt.
Đang nhào bột và làm bánh bao, hai vợ chồng chủ tiệm cũng run người. Trong tiệm bánh bao, đám khách ăn bánh bao uống trà canh cũng mí mắt run rẩy không thôi.
“Chính là chỗ này, tiệm bánh bao Lâm gia!” Tiểu nha đầu reo hò nói.
Dương Khai đưa mắt dò xét. Dù biết nơi đây đều không phải người thường, nhưng vẫn hơi không quen. Chủ tiệm bánh bao này, rõ ràng là hai vị Bát phẩm. Tiểu nhị đứng cửa chào khách kia cũng là Thất phẩm! Bát phẩm dính bột mì đầy mình vì nhào bột làm bánh bao, chưa từng thấy qua? Chỉ có trong khu phố này mới may mắn được chứng kiến.
“Hôm nay đông người thế!” Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn vào trong, thấy mấy chiếc bàn ngồi đầy người. Quay đầu nói với Dương Khai: “Chúng ta phải đợi một lát.”
Nói vừa xong, đã thấy mấy vị khách nhét bánh bao nóng hổi vào miệng như điên, trà canh cũng uống sạch sẽ.
“Ông chủ tính tiền!”
Tiếng gọi liên tục. Tiểu nhị nghe vậy vội vàng xông vào. Không lâu sau, toàn bộ khách trong tiệm bánh bao đã đi sạch.
“Có chỗ ngồi.” Tiểu nữ hài vui vẻ, kéo Dương Khai xông vào trong, ngồi vào một cái bàn. Cái ghế quá cao, chân nàng lúc lắc.
Tiểu nhị vừa dọn dẹp, vừa cười hỏi: “Hai vị khách muốn gì?”
Dương Khai tiện miệng nói: “Hai lồng bánh bao…” Chưa nói xong, tiểu nữ hài đã lớn tiếng cắt ngang: “Ta muốn mười lồng!”
Dương Khai chớp mắt, nói với tiểu nhị: “Vậy mười lồng bánh bao, hai bát trà canh.”
“Chờ một lát, tới ngay!” Tiểu nhị đáp, lui xuống.
Chốc lát, mười lồng bánh bao được bưng lên, chất cao ngất trên bàn. Tiểu nữ hài lập tức ăn như gió cuốn, hai má phồng lên.
Dương Khai cũng lấy một cái bánh bao nếm thử, thấy dù ngon nhưng chỉ là đồ bình thường, không có chút công hiệu tu hành. Liền yên lặng ngồi một bên, chờ tính tiền.
“Ngươi cũng ăn đi, sao không ăn?” Tiểu nữ hài hiếu kỳ hỏi.
Dương Khai cười: “Để dành cho ngươi ăn.”
Tiểu nữ hài rất hài lòng, ăn càng ăn như hổ đói. Dương Khai đưa tay gạt miếng bánh bao dính ở mép nàng: “Ăn từ từ, không ai giành của ngươi.”
Thực sự tò mò, tình hình cha mẹ đứa nhỏ này thế nào? Chưa cho con ăn no bao giờ sao? Mà thèm đến thế này.
Mười lồng bánh bao, hai bát trà canh, hầu như bị tiểu nữ hài một mình xử lý hết. Dương Khai thực sự bội phục sức ăn của nàng. Cô bé nhỏ như vậy mà ăn nhiều thế, cũng không dễ dàng. Khó hơn là không thấy bụng nàng phình lên. Không biết đồ nàng ăn đi đâu.
“Ăn no rồi?” Dương Khai hỏi.
Tiểu nữ hài gật đầu: “Ừm.”
Dương Khai quay đầu lớn tiếng: “Ông chủ tính tiền!”
Tiểu nhị tiệm đó lập tức đi tới, cười tủm tỉm nói: “Mười lồng bánh bao 100 văn, hai bát trà canh xem như tặng.”
“Vậy xin đa tạ.” Dương Khai gật đầu, “Nhưng trên người ta không có tiền. Ngươi xem thứ này có thể trả tiền ăn không?”