» Chương 5072: Con đường phát tài

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên nói: “Việc này mọi người đều biết rồi ư?”

Vị lãnh chúa kia cười ha hả: “Việc của Vực chủ đại nhân, chúng ta tự nhiên chú ý rất nhiều.”

Dương Khai giật mình: “Thì ra là thế.”

Biết Dương Khai là Mặc đồ dưới trướng Hắc Uyên, thần thái vị lãnh chúa này ôn hòa hơn hẳn. Hắn mở miệng nói: “Ngươi muốn tìm Trát Cổ à? Hắn ở hướng này, theo cách nói của các ngươi Nhân tộc, hắn ở cách đây chừng ba ngàn dặm.”

Dương Khai thuận theo hướng hắn chỉ dẫn nhìn lại, ôm quyền nói: “Đa tạ.”

Từ biệt vị lãnh chúa này, Dương Khai thẳng hướng phương kia lao đi. Ba ngàn dặm, chỉ một lát đã tới.

Từ xa, Dương Khai đã thấy một tòa kiến trúc tương tự cổ bảo Hắc Uyên, sừng sững trên một ngọn núi hoang. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, phương viên trăm dặm không có dấu vết Mặc tộc nào khác cư ngụ. Nếu không lầm, đây hẳn là nơi ở của Trát Cổ.

Thân hình Dương Khai bay xuống trước cổ bảo, thần niệm cảm giác. Trong cổ bảo này có không ít Mặc tộc sinh tồn, nhưng về cơ bản đều là hạ vị Mặc tộc kém cỏi, thượng vị Mặc tộc rất hiếm thấy.

Trong sâu nhất cổ bảo, còn có một đạo khí tức quen thuộc của Dương Khai, hẳn là Trát Cổ.

Xác định đối phương ở tại nơi đây, Dương Khai liền mở miệng gọi: “Trát Cổ huynh!”

Một tiếng gọi làm cổ bảo chấn động, đông đảo Mặc tộc nghe tiếng nhìn lại. Trát Cổ đang trong lúc chữa thương cũng bị kinh động, chậm rãi mở hai mắt, xuyên thấu hư không nhìn lại.

Chốc lát, cửa lớn cổ bảo mở rộng, Trát Cổ từ bên trong bước ra, ngạc nhiên nhìn Dương Khai nói: “Ngươi sao lại tới đây?”

Dương Khai chắp tay cười nói: “Cố ý đến đây đón Trát Cổ huynh, vạn mong không quấy rầy mới tốt.”

Trát Cổ khẽ vuốt cằm: “Vào trong nói chuyện đi.”

Theo Trát Cổ tiến vào cổ bảo, đến một gian đình phòng, chủ khách ngồi xuống.

“Thế nhưng Vực chủ đại nhân có gì phân phó?” Trát Cổ mở miệng hỏi. Hắn nghĩ, Dương Khai thân là Mặc đồ, lại một mình chạy đến đây, có lẽ là nhận được mật lệnh gì từ Vực chủ đại nhân.

Ai ngờ Dương Khai lắc đầu nói: “Vực chủ đại nhân từ hôm đó nhập Mặc Sào chữa thương, vẫn chưa lộ diện, nghe nói phải mất mấy năm mới tốt.”

Nguyên lai không phải Vực chủ đại nhân có việc gì tìm mình, Trát Cổ không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

“Hôm nay là ta tự mình tới tìm Trát Cổ huynh, có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Dương Khai nói rõ ý đồ đến.

Trát Cổ khẽ nhíu mày: “Ta có thể giúp ngươi cái gì?”

Tuy nói Dương Khai là Mặc đồ dưới trướng Hắc Uyên, được Hắc Uyên coi trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là Mặc đồ. Trát Cổ bằng lòng kết giao hắn, nhưng không đến mức làm hắn vui lòng. Do đó, trước tiên cần tìm hiểu rõ ràng muốn giúp gì mới có thể đưa ra quyết định.

Dương Khai thở dài, lo lắng nói: “Ta muốn thỉnh giáo Trát Cổ huynh, Mặc tộc bên này có con đường phát tài nào không?”

“Con đường phát tài?” Trát Cổ một mặt ngoài ý muốn.

“Chính là cách kiếm tiền.” Dương Khai ho nhẹ một tiếng, “Ngươi cũng biết, tướng sĩ Nhân tộc chúng ta xuất chiến thường không mang theo vật tư gì. Mấy ngày trước bị Vực chủ đại nhân thu phục, nay Tiểu Càn Khôn của ta bị hao tổn, cần Huyền Tẫn Linh Quả để tu bổ. Bản thân ta lại cần tu hành, nhu cầu vật tư rất lớn. Có thể Vực chủ đại nhân đã tiến vào Mặc Sào bế quan chữa thương, bên ta không có vật dư thừa. Dù là tu bổ Tiểu Càn Khôn hay tu hành, đều không thể thỏa mãn.”

Trát Cổ khó hiểu nói: “Nếu là Huyền Tẫn Linh Quả, trước khi bế quan Vực chủ đại nhân không phải đã nói muốn Quỷ Liêu đại nhân tìm cho ngươi một viên sao? Với địa vị Quỷ Liêu đại nhân, tìm một viên Huyền Tẫn Linh Quả đến hẳn không phải là việc khó.”

“Có lẽ vậy.” Dương Khai gật gật đầu: “Bất quá ta hình như đắc tội Quỷ Liêu đại nhân, bên hắn chưa chắc nguyện ý tìm cho ta.”

Trát Cổ nghe vậy giật mình: “Ngươi đắc tội Quỷ Liêu đại nhân? Chuyện gì xảy ra?”

Dương Khai bất đắc dĩ, kể lại chuyện xung đột với Lưu Tử An và nguyên nhân lúc trước.

Trát Cổ biểu lộ cổ quái nhìn hắn: “Cũng chỉ vì cái này, ngươi liền đắc tội Quỷ Liêu đại nhân?” Nghe giọng hắn, dường như đáp ứng Quỷ Liêu cũng không có gì lớn, không hiểu Dương Khai tại sao lại cự tuyệt.

Dương Khai hai tay mở ra: “Trát Cổ huynh cũng biết, trước đó hai ta lần dứt bỏ tự thân Tiểu Càn Khôn, vốn căn cơ đã bị hao tổn, thực lực hạ thấp lớn. Nếu để Quỷ Liêu đại nhân thôn phệ lực lượng Tiểu Càn Khôn của ta nữa, không chừng sẽ bị rớt phẩm giai. Nếu thật xuất hiện tình huống này, ta đối với Vực chủ đại nhân còn có ích lợi gì? Đến lúc đó chẳng phải biến thành phế vật?”

“Điều này cũng đúng.” Trát Cổ gật gật đầu.

“Cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể để Quỷ Liêu đại nhân thất vọng. Nhưng thế thì, Huyền Tẫn Linh Quả e là không trông cậy được nữa.”

Trát Cổ cau mày nói: “Không đến mức, chuyện Vực chủ đại nhân phân phó, hắn không dám không tuân theo. Chỉ là có thể cần chờ một thời gian.”

Dương Khai trong lòng tự nhủ: Ta chỗ nào chờ được? Tử Thụ lúc nào cũng tu bổ tự thân Tiểu Càn Khôn, không tranh thủ thời gian tìm một viên Huyền Tẫn Linh Quả che giấu một chút, bí mật Tiểu Càn Khôn đều sắp bại lộ.

Lại nghe Trát Cổ trấn an nói: “Yên tâm, trước khi Vực chủ đại nhân xuất quan, hắn khẳng định sẽ tìm cho ngươi Huyền Tẫn Linh Quả.”

Dương Khai lắc đầu nói: “Cầu người không bằng cầu mình. Huyền Tẫn Linh Quả ta tự tìm cách. Trong thành hẳn là có bán mới đúng.”

Trát Cổ nói: “Đúng là có bán, nhưng thứ này luôn rất đắt, cần không ít Mặc tệ.”

“Cho nên ta mới tìm đến Trát Cổ huynh thỉnh giáo con đường phát tài. Không biết Trát Cổ huynh có gì chỉ giáo!” Dương Khai một mặt khiêm tốn nhìn hắn.

Trát Cổ mặt lộ vẻ khó xử.

Quỷ Liêu bên kia đã lên tiếng, lúc này hắn giúp Dương Khai chẳng khác nào đắc tội Quỷ Liêu. Vì một Mặc đồ rõ ràng là không lời. Chưa nói đến hắn vốn không có cách nào, dù có cũng chưa chắc nguyện ý nói.

Dương Khai nhìn mặt mà nói chuyện, liền nói ngay: “Trát Cổ huynh yên tâm, nếu thật có phương pháp thích hợp, để ta kiếm Mặc tệ, ta tất có thâm tạ.”

Sắc mặt Trát Cổ khẽ nhúc nhích, suy nghĩ lát mới nói: “Đối với tình huống của ngươi, cũng thực là có một cách.”

Dương Khai hai mắt tỏa sáng: “Ồ? Không biết là cách gì?”

Trát Cổ nói: “Thiên Địa Cầu biết không? Ta có thể bỏ vốn mua cho ngươi một ít nguyên thủy Thiên Địa Cầu, ngươi xuất thủ rót lực lượng vào đó, rồi bán ra. Cứ như vậy, một viên Thiên Địa Cầu có thể kiếm không ít Mặc tệ. Ngươi chỉ cần làm mười viên Thiên Địa Cầu, hẳn có thể mua một viên Huyền Tẫn Linh Quả.”

Khóe mặt Dương Khai giật một cái, không ngờ hắn nói lại là cách này. Liền lắc đầu nói: “Trát Cổ huynh chớ đùa, ta bây giờ ngay cả tự thân tu hành cũng không đảm bảo, nào có dư lực đi quán chú Thiên Địa Cầu? Thật như vậy làm, tất nhiên rớt phẩm giai, đến lúc đó được không bù mất.”

“Điều này cũng đúng, theo cách nói của Nhân tộc các ngươi, đây gọi mổ gà lấy trứng.”

Dương Khai trong lòng tự nhủ: Mổ gà lấy trứng có thể dùng ở chỗ này ư? Bất quá cũng lười uốn nắn, chuyển đề tài nói: “Ta nghe nói trong thành có Huyết Đấu Tràng?”

“Ngươi muốn đi huyết đấu với người?” Trát Cổ lập tức minh bạch ý đồ Dương Khai.

Dương Khai gật đầu: “Bất quá như vậy, cần một vị chân chính Mặc tộc dẫn dắt mới được. Ta càng nghĩ, chỉ có Trát Cổ huynh là thích hợp nhất. Nếu Trát Cổ huynh có thể ra mặt đánh cược với người khác, ta cũng sẽ không để ngươi thất vọng. Đến lúc đó cả hai cùng có lợi, ta và Trát Cổ huynh chia đôi.”

Trát Cổ lắc đầu nói: “Đây đúng là cách hay, nhưng đối với ngươi là không thành.”

“Chỉ giáo cho?” Dương Khai không hiểu.

Trát Cổ giải thích nói: “Đã là huyết đấu, đương nhiên cần thực lực tương đương. Ngươi là thất phẩm, ở trong Huyết Đấu Tràng không có đối thủ thích hợp. Mặc đồ tham dự huyết đấu bên đó đều dưới thất phẩm.”

Dương Khai suy nghĩ kỹ lại, lúc trước đi theo Nộ Diễm huyết đấu khắp nơi, hình như quả thực không thấy tranh đấu giữa thất phẩm Khai Thiên. Nay xem ra, một là uy lực thất phẩm Khai Thiên xuất thủ quá lớn, hai là số lượng Mặc đồ thất phẩm không nhiều. Mặc tộc cực kỳ trân quý, đương nhiên sẽ không để họ tùy tiện lên Huyết Đấu Tràng chịu rủi ro vẫn lạc.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. May mà Dương Khai có chuẩn bị khác, liền ung dung thở dài: “Xem ra chỉ có thể vất vả chút, bán tay nghề.”

Trát Cổ hiếu kỳ nói: “Tay nghề? Tay nghề gì?”

Dương Khai nói: “Trước kia trên chiến trường ta đã phát hiện, Mặc tộc bên này hình như rất ít vận dụng bí bảo tác chiến. Chưa nói đến những thượng vị Mặc tộc và hạ vị Mặc tộc, ngay cả Mặc tộc cấp Lãnh Chúa cũng hiếm khi dùng bí bảo. Mặc tộc bên này hình như càng quen dùng mặc chi lực và đủ loại bí thuật đấu với Nhân tộc.”

Trát Cổ vuốt cằm nói: “Mặc chi lực là căn nguyên lực lượng của Mặc tộc ta, giống như thiên địa vĩ lực Tiểu Càn Khôn của Nhân tộc. Bản thân Mặc tộc chúng ta cũng mạnh mẽ hơn Nhân tộc, lại không rành đường luyện khí. Bí bảo của Mặc tộc bên này, cơ bản đều là cướp từ tay Nhân tộc hoặc do Mặc đồ Nhân tộc luyện chế, cho nên cực kỳ hiếm hoi. Hơn nữa, bí bảo giành được từ tay Nhân tộc phần lớn cũng không thích hợp Mặc tộc sử dụng.”

Dương Khai nói: “Trát Cổ huynh có bí bảo của mình không?”

Trát Cổ lắc đầu nói: “Trước kia từng giành được một thanh Nhân tộc trường kiếm, nhưng thứ đó phẩm giai hình như không cao lắm, lại không quá thích hợp ta dùng, dùng một lần liền ném đi.”

Dương Khai suy nghĩ một chút, thân hình Trát Cổ to lớn thế này cầm một thanh Nhân tộc trường kiếm, đơn giản như nắm một thanh chủy thủ nhỏ, trên chiến trường quả thực khó mà phát huy uy lực.

Hơi nhíu mày nói: “Nếu ta giúp Trát Cổ huynh lượng thân luyện chế một kiện bí bảo thì sao?”

Trát Cổ nao nao: “Ngươi biết luyện chế bí bảo?”

“Hiểu sơ một hai.”

“Ngươi thực sự biết luyện chế bí bảo?” Sắc mặt Trát Cổ kinh ngạc, “Vậy ngươi không phải Luyện Khí sư trong Nhân tộc ư?”

Dương Khai thận trọng mỉm cười: “Coi như thế đi.”

Trát Cổ trên dưới dò xét hắn, vẻ hơi kinh nghi bất định: “Ngươi vừa nói bán tay nghề, chính là cái này ư?”

“Tự nhiên.” Dương Khai cau mày nói: “Trát Cổ huynh không tin ta ư?”

Trát Cổ lắc đầu nói: “Cũng không phải không tin ngươi, chỉ là… hơi ngoài ý muốn. Ngươi lại là Luyện Khí sư. Bên Nhân tộc đối với Luyện Khí sư từ trước đến nay bảo hộ tận lực. Ngươi sao lại xuất hiện trên chiến trường?”

Dương Khai nói: “Luyện khí chỉ là sở thích lúc nhàn rỗi, cũng không dùng quá nhiều tâm tư. Chuyện ta là Luyện Khí sư bên Nhân tộc cũng rất ít người biết. Từ khi tấn thăng Khai Thiên, ta chưa từng luyện khí. Bất quá dù bỏ xuống rất nhiều năm, tay nghề hẳn vẫn còn.” Thân thể hơi nghiêng về phía trước, ngữ khí mê hoặc: “Trát Cổ huynh có muốn thử một chút không? Nếu có một kiện bí bảo tiện tay, trên chiến trường có lẽ như hổ thêm cánh.”

Trát Cổ nào chịu nổi dụ hoặc như vậy, liền đứng dậy: “Đi theo ta.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5160: Có người tấn thăng?

Chương 303: tông môn thi đấu

Chương 5159: Ruồi trâu cùng lão quy