» Chương 5100: Nổi giận Hắc Uyên
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Có dạng này một phen cân nhắc, trước mắt cơ hội khó được, Dương Khai há lại sẽ buông tha Quỷ Liêu?
Mênh mông phun trào thiên địa vĩ lực phía dưới, Quỷ Liêu liên tục bại lui, đối mặt Dương Khai một thương nhanh như một thương điên cuồng tấn công, hắn chỉ có chiêu đỡ, không hề có lực hoàn thủ!
Quỷ Liêu vừa kinh vừa sợ. Trên đời này lại có thất phẩm như thế! Qua nhiều năm như vậy, hắn cũng nhiều lần theo Hắc Uyên xuất chinh Nhân tộc, trên chiến trường cùng không ít Nhân tộc thất phẩm giao thủ, nhưng chưa từng ai khiến hắn sinh ra cảm giác không thể địch lại đến vậy. Đối mặt Dương Khai thất phẩm này, hắn từ đáy lòng sinh ra một loại tuyệt vọng.
Hắn đã dùng hết thủ đoạn, nhưng Dương Khai mỗi một thương đều thế đại lực trầm, hơi tiếp xúc, mặc chi lực của hắn đều bị chấn tan rã khó tụ, mà Dương Khai thân ảnh phiêu hốt, đông đảo Mặc tộc vây công tuy có công hiệu, nhưng đều khó trọng thương hắn, chỉ để lại chút vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đại cục.
Sẽ chết! Quỷ Liêu trong lòng nảy ra ý nghĩ này, cảm giác khủng hoảng không thể ức chế lan tràn, chưa từng nghĩ, trước mặt một kẻ Nhân tộc, hắn lại sinh ra tâm trạng như vậy, khiến hắn cảm thấy xấu hổ, không cam lòng. Hắn còn có tương lai rộng lớn, sắp nếm thử tấn thăng vực chủ, sao cam chịu chết ở đây?
Hắc Uyên khi đưa Dương Khai đến vương thành đã nói với Quỷ Liêu, đợi sau khi hắn về sẽ cho Quỷ Liêu tiến Mặc Sào tấn thăng vực chủ, Quỷ Liêu hết sức mong chờ. Chỉ bởi mấy vị vực chủ trước đó ở trong Mặc Sào chữa thương, làm Mặc Sào tiêu hao lực lượng lớn, nên Hắc Uyên sau khi về không cho Quỷ Liêu vào tấn thăng ngay, mà hao phí đại lượng tài nguyên đền bù Mặc Sào. Qua thời gian dài như vậy, Mặc Sào về cơ bản gần như hoàn toàn khôi phục, nhiều nhất nửa năm sau, Quỷ Liêu có thể tiến vào Mặc Sào tấn thăng, nếu thành công, hắn chắc chắn thành một vực chủ mới, cùng đẳng cấp với Hắc Uyên.
Nhưng tương lai tốt đẹp ấy chưa kịp có được, đã bị Thương Long Thương của Dương Khai khuấy phá thành mảnh nhỏ. Dưới Thương Long Thương, Quỷ Liêu toàn thân phun huyết, khí thế liên tiếp suy yếu. Hắn cố gắng ngăn cản, sao chống đỡ được công kích điên cuồng của Dương Khai? Từng thương xuất quỷ nhập thần, đâm tới từ những góc độ bất khả tư nghị nhất, khiến Quỷ Liêu khó chống đỡ, mỗi thương đều kéo theo hư không chi lực, phong tỏa mọi không gian trốn tránh của hắn. Chỉ lát sau, Quỷ Liêu toàn thân trên dưới có hơn mười vết thương, nơi bụng nghiêm trọng nhất, có một lỗ thủng lớn bằng nắm đấm.
Mắt thấy Quỷ Liêu sắp vẫn lạc, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên từ xa cấp tốc lướt đến. Trong giao chiến, Dương Khai và Quỷ Liêu đồng thời nhận ra khí tức quen thuộc này, người trước biến sắc, người sau lại vui mừng khôn xiết. Không khác, người đến chính là Hắc Uyên.
Nơi đây là lãnh địa của Hắc Uyên, dưới trướng lãnh chúa phân tán các nơi bố trí chặn đường Dương Khai. Quỷ Liêu và các Mặc tộc khác đại chiến, Hắc Uyên liền có phát giác, lập tức chạy tới. Hắc Uyên tốc độ cực nhanh, Dương Khai vừa phát giác khí tức của hắn, khắc sau khóe mắt đã thấy hắn lướt đến.
Quỷ Liêu lúc này hô to: “Vực chủ đại nhân cứu ta!”
Dương Khai mặt lộ vẻ do dự, giữa bỏ chạy và tru sát Quỷ Liêu, hắn chỉ do dự một thoáng, Thương Long Thương lập tức bộc phát thế công mãnh liệt hơn, đâm ra một thương. Cùng lúc đó, mắt phải đột nhiên in bóng Quỷ Liêu, cái bóng nhỏ bé ấy vặn vẹo. Quỷ Liêu đang toàn lực ngăn cản công kích của Dương Khai, giờ khắc này như gặp trọng thương, dường như có lực lượng vô danh vặn vẹo thân hình hắn, đau đớn dữ dội truyền đến đồng thời thân thể hơi chậm lại.
Sơ hở trong chớp nhoáng đủ để phân sinh tử, Thương Long Thương thế không thể đỡ chạm vào lồng ngực Quỷ Liêu, lực lượng cuồng bạo bắn ra, trực tiếp nổ thân thể hắn thành hai đoạn, mặc huyết và mặc chi lực bắn tung tóe hư không. Trong hai con ngươi của Quỷ Liêu hiện lên thần sắc khó tin, dù chưa chết ngay, nhưng thương thế như vậy đã gần kề cái chết.
Mắt phải Dương Khai nheo lại, một đường tơ máu chảy xuống từ tầm mắt. Vạn Ma Thiên bí mật bất truyền dù cao minh, nhưng hắn tu hành chưa đến nơi đến chốn, nhất là lúc này tiêu hao lớn, cưỡng ép thôi động đồng thuật cũng là gánh nặng không nhỏ. May mắn nhờ đồng thuật giết Quỷ Liêu, diệt trừ tương lai một mầm họa lớn cho Nhân tộc, cũng không tính không có thu hoạch.
Hắc Uyên sắp đuổi đến, Dương Khai tự nhiên không muốn ở lâu, lập tức thôi động Không Gian Pháp Tắc muốn trốn. Nhưng Mặc tộc bốn phía điên cuồng công kích khiến hư không bất ổn, hắn không thể rời đi ngay. Quỷ Liêu thân thể bị đánh thành hai đoạn, biết mình gần chết, giờ phút này hung tính đại phát, nửa thân thể không tránh né lao về phía Dương Khai, hai tay mở ra muốn giam cầm, miệng gào thét: “Mơ tưởng trốn!”
Dương Khai không ngờ kẻ này lại dũng mãnh vậy, nhất thời không chú ý suýt bị hắn kéo theo, vội vàng ra thương, phá tan nửa thân thể hắn. Khoảnh khắc trì hoãn ngắn ngủi này, Hắc Uyên đã đuổi tới. Mặc chi lực cuộn trào, Hắc Uyên mặt đầy giận dữ, một chưởng mạnh mẽ vỗ xuống Dương Khai.
Thời khắc nguy cấp, Dương Khai không dám lơ là, một cây đại thụ che trời đột nhiên hiện ra sau lưng, tán cây che phủ trời đất, cành rủ xuống hóa thành phòng hộ kiên cố, bao trùm Dương Khai. Hắc Uyên một kích ngang nhiên đánh thẳng vào tán cây. Cành cây rung động dữ dội, huỳnh quang xanh biếc bay khắp trời, Nguy Nguy Trường Thanh bí thuật bị phá tức khắc, Dương Khai cả người như bị búa lớn đánh trúng, lộn ra ngoài, giữa không trung máu chảy không ngừng.
Cường giả cấp Vực Chủ dốc toàn lực một kích, Dương Khai thực sự khó chống cự, nếu không có Nguy Nguy Trường Thanh bí thuật phòng hộ mạnh mẽ, một kích này e là lấy mạng hắn. Hắc Uyên có thể nói là nén giận đến.
Dù sao, Dương Khai là mặc đồ do hắn bắt được, tiến hiến cho vương chủ tham dự đại kế kia. Kết quả, vì Dương Khai mà đại kế liên quan đến tương lai Mặc tộc bị chết yểu, ngay cả Nhiếp An chủ trì chế tạo chiến hạm cũng chết. Trách nhiệm này quá lớn, dù thân là vực chủ cũng không gánh nổi. Có thể tưởng tượng vương chủ đại nhân tức giận thế nào, lửa giận này chắc chắn đổ lên người hắn, mà tất cả là do Dương Khai. Hắc Uyên sao không giận?
Thật lòng, khi nhận được tin từ vương thành, hắn gần như không tin, nghi ngờ có sai sót. Ngày đó bắt Dương Khai, hắn tận mắt thấy Dương Khai huyết chiến, liên tục vứt bỏ hai lần Tiểu Càn Khôn, suýt rớt phẩm giai, lực chiến không địch rồi tự vẫn, hắn mới ra tay mặc hóa. Chẳng lẽ tất cả hắn thấy ngày đó chỉ là giả tượng? Là thủ đoạn Nhân tộc trăm phương ngàn kế trà trộn vào Mặc tộc? Nếu thật vậy, cũng quá tâm cơ.
Dù sớm biết Nhân tộc gian trá, lại không ngờ gian trá đến mức này. Hắc Uyên giờ chỉ hối hận, sau khi bắt Dương Khai, đã không cẩn thận kiểm tra Tiểu Càn Khôn hắn, nếu kiểm tra ngày đó, hẳn sẽ không có nhiều chuyện. Lúc đó, hắn đinh ninh Dương Khai đã bị hắn mặc hóa thành công, Càn Khôn Tứ Trụ Nhân tộc xưa nay chỉ do bát phẩm Khai Thiên khống chế, sao hắn nghĩ một thất phẩm Khai Thiên có thể ngăn cản mặc chi lực xâm thực của mình, còn cả gan ngụy trang mặc đồ theo mình về lãnh địa.
Ba phen bảy bận dò hỏi, cuối cùng xác định tin tức từ vương thành là thật. Hắc Uyên giờ mới hiểu, từ đầu đến cuối mình bị Nhân tộc tính kế, Dương Khai trong lúc mình chữa thương, vừa vặn thể hiện thiên phú luyện khí, cũng là một phần kế hoạch của Nhân tộc.
Tất cả khiến Hắc Uyên có cảm giác bị trêu đùa, sỉ nhục, kèm theo đó là lửa giận vô biên. Trong cơn thịnh nộ, một kích của hắn không chút lưu thủ. Nhưng ra tay xong lại hối hận, chỉ vì vương chủ từ vương thành ra lệnh: Bắt sống Dương Khai! Vương chủ dường như muốn hắn thay thế Nhiếp An đã chết, tiếp tục chủ trì kế hoạch chế tạo chiến hạm. May Dương Khai bản lĩnh không tầm thường, thúc giục bí thuật bảo toàn tính mạng. Thấy Dương Khai chưa chết, Hắc Uyên mới thở phào.
Nếu sơ sẩy đánh chết Dương Khai, hắn thật không biết bàn giao với vương chủ sao. Giờ còn chút cơ hội lấy công chuộc tội. Giờ khắc này, Dương Khai cực kỳ khó chịu. Vốn đã chịu thiệt nhẹ dưới tay Mộ Quang vương chủ, đường trốn chạy mình đầy thương tích, tiêu hao lớn, lại cứng rắn chịu một kích của Hắc Uyên, sao có thể tốt hơn?
Phải biết, trong tất cả vực chủ dưới trướng Mộ Quang vương chủ, Hắc Uyên thực lực xếp top 5, tuyệt không phải vực chủ bình thường sánh được. Nếu không có Nguy Nguy Trường Thanh bí thuật phòng hộ mạnh mẽ, bản thân lại mang long mạch, da dày thịt béo, căn bản không ngăn được một kích kia. Dù vậy, cũng choáng váng, mắt nổi đom đóm, xương cốt không biết gãy bao nhiêu.
Cố gắng đứng dậy, Dương Khai định thần nhìn về phía trước, chỉ thấy Hắc Uyên đứng cách đó không xa, đông đảo Mặc tộc vây quanh. Bốn mắt nhìn nhau, Hắc Uyên đè nén lửa giận trong lòng, giọng trầm: “Ngươi rất tốt!”
Dương Khai phun máu trong miệng, nhếch miệng cười: “Đại nhân quá khen, chỉ không ngờ, cuối cùng vẫn rơi vào tay đại nhân. Đúng là sơn thủy hữu tương phùng, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!”
Hắc Uyên thản nhiên nói: “Việc này nguyên nhân từ ta, nếu có thể do ta mà kết thúc, vương chủ chắc hẳn cũng sẽ rất vui. Thúc thủ chịu trói đi, ngươi rất quan trọng với vương chủ, ta không muốn tiếp tục làm thương ngươi.”
Dương Khai nhíu mày, có vẻ hiểu ý: “Vương chủ muốn ngươi bắt sống?”
“Luyện Khí sư sống mới có giá trị lợi dụng.”
Dương Khai hiểu rõ: “Xem ra Mộ Quang vương chủ bên kia vẫn muốn tiếp tục chế tạo chiến hạm.”
Hắc Uyên thương hại nhìn hắn: “Kéo dài thời gian vô nghĩa, lão tổ các ngươi còn giao thủ với vương chủ, đại quân Nhân tộc cách đây cũng rất xa, ngươi không có hy vọng trốn thoát. Theo cách nói của Nhân tộc các ngươi, không uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt. Phản kháng chỉ làm ngươi càng thống khổ.”
“Ai nói ta muốn trốn?” Dương Khai nâng Thương Long Thương, thương chỉ Hắc Uyên, mũi hếch lên trời, vẻ kiệt ngạo: “Vực chủ ta cũng không phải chưa từng giết, giết thêm một cái cũng không nhiều!”
Hắc Uyên hơi ngạc nhiên: “Ngươi giết qua vực chủ?” Nhưng nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, từng bước lại gần Dương Khai: “Thôi được, chỉ cần không đánh chết ngươi, vương chủ bên kia đều có thể bàn giao.” Theo hắn từng bước lại gần, uy áp cấp Vực Chủ mạnh mẽ ập tới.