» Chương 277: Hùng hổ dọa người

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Đúng như mọi người xung quanh nói, Hồng Thú Vệ rõ ràng có chỗ thiên vị, đối với tất cả những gì đang xảy ra ở đây, họ tự động làm như không thấy.

Mấy vị tu sĩ của Thanh Sương Luyện Đan Các mặt đầy giận dữ, đang định tiến lên lý luận, lại bị ánh mắt lăng lệ của vị nữ tử váy vàng kia ngăn lại, đành bất đắc dĩ lui về.

Đại đa số đệ tử của Thanh Sương Luyện Đan Các đều tức giận bất bình, nhưng trở ngại uy nghiêm của nữ tử váy vàng, không dám nói lời nào.

Tô Tiểu Ngưng theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nữ tử váy vàng.

Hai phe thế lực đáng lẽ phải đứng ra, vào thời khắc này, đều lựa chọn trầm mặc.

Tô Tiểu Ngưng trong đám người, lộ ra vẻ cô độc bất lực, mờ mịt luống cuống.

“Được!”

Ngay vào lúc này, Hạ Hưng đang đứng bên cạnh khẽ quát một tiếng. Một viên đan dược tản ra mùi thuốc tươi mát từ trong lò luyện đan bay ra, xoay tròn giữa không trung.

Đám người ngưng thần xem xét, ba đạo Đan văn. Thượng phẩm Hồi Linh Đan.

“Ha ha.”

Hạ Hưng khẽ ngoắc một cái, kẹp viên Hồi Linh Đan này giữa đầu ngón tay, nhìn Tô Tiểu Ngưng ở cách đó không xa khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Tô sư muội, ngươi thua rồi.”

“Hạ sư huynh thật lợi hại!”

“Ta đoán, lần này Hạ sư huynh chỉ dùng bảy thành kỹ nghệ.”

“Khẳng định không đến bảy thành, nhiều nhất ba thành!”

Một đám tu sĩ của Chân Hỏa Luyện Đan Các không biết xấu hổ mà thổi phồng, tiếng khen ngợi trong đám người xung quanh thì thưa thớt, lác đác không có mấy.

Tất cả mọi người không phải kẻ mù lòa. Mặc dù thượng phẩm đan dược đã coi như là khó được, nhưng nếu không xảy ra biến cố vừa rồi, Tô Tiểu Ngưng mười phần chắc chắn sẽ ngưng tụ thành viên Linh Đan hoàn mỹ với nửa đạo đan văn.

Rốt cuộc ai thắng ai thua, một chút là có thể phân biệt.

Bây giờ Hạ Hưng còn mặt mũi nói ra những lời này, đám người có chỗ cố kỵ, tuy không can thiệp, nhưng đều thầm mắng trong lòng một tiếng vô sỉ.

“Tô sư muội, đã ngươi thua, cứ theo như ước định ban đầu của chúng ta, lấy tôn lò luyện đan này ra đi.” Hạ Hưng dương dương đắc ý, cười híp mắt nói.

“Ta không có thua.”

Tô Tiểu Ngưng không hề sợ hãi, không hề lùi bước, giọng nói kiên định.

Nụ cười trên mặt Hạ Hưng cứng lại, trong nháy mắt lại khôi phục như thường, tiếp tục cười nói: “Tô sư muội, ngươi yên tâm, mặc dù ngươi thua, nhưng ta vẫn sẽ ra gấp đôi giá tiền mua tôn lò luyện đan này, sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ cần ngươi giao nó ra.”

“Ta không có thua.” Tô Tiểu Ngưng lặp lại ba chữ này.

Sắc mặt của Hạ Hưng trong nháy mắt trầm xuống.

“Tô Tiểu Ngưng, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Chỉ vì một mình ngươi lật lọng, nói không giữ lời, mà ảnh hưởng đến danh tiếng của Thanh Sương Luyện Đan Các!”

Những lời này của Hạ Hưng không chỉ đổi trắng thay đen, mà còn lập tức chụp một cái mũ lên đầu Tô Tiểu Ngưng.

Tô Tiểu Ngưng ngẩng đầu lên, thần sắc quật cường, không có ý khuất phục.

“Tiểu Ngưng.”

Nhưng vào lúc này, nữ tử áo vàng của Thanh Sương Luyện Đan Các đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Đưa tôn lò luyện đan này cho Hạ đạo hữu đi.”

Tô Tiểu Ngưng ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được. Trong đám người cũng truyền tới một trận xao động.

Tô Tử Mặc ánh mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn cảnh này. Trong lòng hắn vẫn còn một nghi hoặc, chính là vì sao nữ tử áo vàng này lại nhằm vào Tiểu Ngưng như vậy. Hắn đang chờ một đáp án.

Nữ tử váy vàng chậm rãi nói: “Đã ngươi lựa chọn đánh cược với người khác, nên có chơi có chịu, đệ tử Thanh Sương môn ta, sao có thể nói không giữ lời.”

“Thế nhưng là, ta căn bản không có thua, nếu không có hắn…”

Tô Tiểu Ngưng vừa định giải thích, lại bị giọng nói của nữ tử váy vàng cắt ngang: “Ta không muốn nghe ngươi tìm lý do gì, ta chỉ thấy kết quả! Kết quả, chính là ngươi thua!”

Giọng nói của nữ tử váy vàng đã lộ ra một tia nghiêm khắc, trong mắt hàn ý ngày càng thịnh.

Thân hình Tô Tiểu Ngưng lay động một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch. Vừa rồi, cho dù là Hạ Hưng hùng hổ dọa người, Tô Tiểu Ngưng cũng không có nửa điểm sợ hãi. Mà bây giờ, khi đồng môn của mình cũng lựa chọn đứng ở phía đối diện với nàng, trụ cột cuối cùng trong lòng Tô Tiểu Ngưng cũng theo đó sụp đổ.

Nữ tử váy vàng lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Ngưng, trầm giọng nói: “Thanh Sương môn ta và Chân Hỏa môn xưa nay giao hảo, tốt nhất đừng vì một mình ngươi mà ảnh hưởng đến tình giao hảo của hai tông. Ngươi lấy ra lò luyện đan, xin lỗi Hạ đạo hữu, chuyện này cứ coi như vậy.”

“Xin lỗi?”

Tô Tiểu Ngưng cười thảm một chút, trong mắt đều là chế giễu, hỏi ngược lại: “Xin hỏi Dương sư tỷ, ta làm sai chỗ nào?”

“Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?”

Nữ tử váy vàng sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Đừng tưởng rằng có Dao Tuyết làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ như vậy làm càn! Ta cho ngươi biết, đừng nói Dao Tuyết nàng còn chưa trở về, cho dù nàng trở về, ở trong Vương thành Đại Chu này, ở trong Thanh Sương Luyện Đan Các này, cũng là ta Dương Ngọc định đoạt!”

Nghe những lời này, người bên ngoài còn không có cảm giác gì, Tô Tử Mặc lại mơ hồ bắt được mấy đầu tin tức.

Thứ nhất, Cơ Dao Tuyết còn chưa tới Vương thành. Cái này rất bình thường, bây giờ cách tông môn đại tỉ còn hơn một tháng, phần lớn tông môn đều còn chưa động thân.

Thứ hai, Dương Ngọc trước mắt này và Cơ Dao Tuyết nhất định có hiềm khích, hơn nữa Dương Ngọc không biết thân phận thật sự của Cơ Dao Tuyết. Nếu như Dương Ngọc biết thân phận thật sự của Cơ Dao Tuyết, còn dám lớn lối như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh nữ tử này là một kẻ ngớ ngẩn. Lúc trước hai người lần đầu tiên gặp mặt, Cơ Dao Tuyết đã che giấu họ và thân phận của mình. Cái này cũng đúng là phong cách hành sự của nàng.

Thứ ba, Dương Ngọc nhằm vào Tiểu Ngưng, hơn phân nửa là bởi vì Cơ Dao Tuyết. Ở trong mắt Dương Ngọc, Tiểu Ngưng và Cơ Dao Tuyết giao hảo, vậy thì nhất định là kẻ địch của nàng, cho nên mới khắp nơi làm khó dễ Tiểu Ngưng.

Tô Tiểu Ngưng mím chặt môi đỏ, trong hốc mắt đọng đầy những giọt nước mắt to bằng hạt đậu, nhưng lại không chịu rơi xuống.

Chậm rãi, Tô Tiểu Ngưng từ trong túi trữ vật lấy ra một tôn lò luyện đan. Cái lò này rất nhỏ, nhìn qua như đã rất lâu rồi, cực kỳ cũ nát, phía trên phủ đầy lớp đồng màu xanh lốm đốm. Chỉ đơn thuần nhìn như vậy, cái lò luyện đan này không chút nào thu hút, cũng không có gì thần dị cả.

Nhưng lúc này, cánh tay bị thương của Tô Tiểu Ngưng chảy máu, giọt máu nhỏ xuống trên tôn lò luyện đan bằng đồng xanh này. Bị máu tươi của Tô Tiểu Ngưng nhiễm, tôn lò luyện đan này đột nhiên tản mát ra một đoàn thần quang chói mắt, chiếu sáng rực rỡ, khiến đám người nhao nhao kinh hãi thán phục!

Ngay sau đó, từ trong lò luyện đan, lập tức bay ra một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt. Lần này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, tôn lò luyện đan này tuyệt đối là một bảo bối!

Mắt Hạ Hưng sáng lên, sắc tham dục lóe lên rồi biến mất, liếm môi một cái. Lúc trước, hắn mơ hồ nhìn ra tôn lò luyện đan này, hơi giống với vật được miêu tả trong một bản cổ tịch của Chân Hỏa môn, mới động tâm tư, nhiều lần dây dưa Tô Tiểu Ngưng, muốn mua tôn lò luyện đan này về.

Đây cũng chính là ở trong Vương thành, nếu là ở ngoài Vương thành, Hạ Hưng đã sớm giết người đoạt bảo! Bây giờ xem xét, tôn lò luyện đan này quả nhiên không phải là vật phàm, rất có khả năng chính là vật được miêu tả trong cổ tịch!

Nghĩ đến chuyện được ghi chép trong cổ tịch, lòng Hạ Hưng càng thêm nóng bỏng, quyết tâm càng kiên định, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đoạt được tôn lò luyện đan này vào tay!

Dương Ngọc nhìn lò luyện đan trong tay Tô Tiểu Ngưng, sững sờ một chút, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Nàng rõ ràng không ngờ rằng, tôn lò luyện đan này lại là một bảo bối!

Trong khoảnh khắc, đáy mắt Dương Ngọc lướt qua một chút hối hận. Nếu không phải để Tô Tiểu Ngưng đưa tôn lò luyện đan này trả lại, với uy nghiêm của nàng ở Thanh Sương Luyện Đan Các, rất có khả năng đã đoạt được tôn lò luyện đan này vào tay!

Dưới vô số ánh mắt tham lam, Tô Tiểu Ngưng cảm giác mình như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, hoảng sợ bất lực, tay chân lạnh buốt. Chẳng biết tại sao, trong đầu Tô Tiểu Ngưng, đột nhiên hiện lên một bóng người.

Thân ảnh kia mặc áo xanh, không cao lớn, cũng không khôi vĩ, nhưng lại có thể vì nàng che gió che mưa. Vào thời khắc này, bên tai Tô Tiểu Ngưng dường như vang lên một giọng nói dịu dàng: “Tiểu Ngưng, đừng sợ.”

✵✵✵✵✵✵✵

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.

Như là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 341: Ta sẽ xuất thủ

Chương 5234: Đánh một vòng liền chạy

Chương 5233: Tả hữu giáp công