» Chương 5122: Mật chỉ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
“Thể nghiệm và quan sát nhân gian muôn màu, duyệt khắp thế gian phồn hoa…” Dương Khai không khỏi nhớ tới những dòng chữ trên hai tấm bia đá ở lối vào chợ búa.
Lão tổ khẽ vuốt cằm: “Cuồn cuộn hồng trần tẩy luyện có thể làm cho thương thế của ta cấp tốc khôi phục. Cho nên trong Âm Dương Quan mới có nơi chợ búa như vậy.”
Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ.
Phương pháp chữa thương này của lão tổ lại có chút tương đồng với cách tu hành của Đoạn Hồng Trần. Đoạn Hồng Trần có phong hào Hồng Trần, cả đời tu hành chính là cần trải qua hồng trần thế tục tẩy luyện.
Trong đó có ảo diệu gì, Dương Khai cũng không thể nói rõ, dù sao hắn chưa từng tu hành qua công pháp tương tự. Bất quá, lão tổ đã nói như vậy, vậy khẳng định là không sai.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao lão tổ lại triệu kiến mình vào lúc này.
“Lão tổ muốn đệ tử hỗ trợ chữa thương?”
Lão tổ vuốt cằm nói: “Nghe nói ngươi trong Tiểu Càn Khôn nuôi nhốt rất nhiều sinh linh, xem như cả một thế giới hoàn chỉnh. Nếu là có thể giúp ta chữa thương, đó là không còn gì tốt hơn. Cũng không cần đợi đến khi ta thương thế khỏi hẳn, chỉ cần để ta tu dưỡng đến có một kích chi lực là được.”
Đường Thu lúc này cũng xen vào nói: “Lần này Mặc tộc vây quan, mặc dù không có quá nhiều viện quân đến, nhưng muốn triệt để đánh tan bọn chúng, e rằng cũng phải ba năm năm công phu.”
So với dĩ vãng Mặc tộc vây quan, mỗi lần đều phải tốn vài chục năm, thậm chí mấy chục, trên trăm năm mới có thể đánh tan, ba năm năm đã là rất ngắn. Đây coi như là công lao của Dương Khai. Nếu không có hắn tại hậu phương Mặc tộc trắng trợn phá hư Mặc Sào, khiến toàn bộ Mộ Quang vương lĩnh Mặc tộc sứt đầu mẻ trán, binh lực Mặc tộc cũng không trở nên giật gấu vá vai như vậy.
“Ba năm năm mặc dù không dài, nhưng cứ kéo dài như vậy, Âm Dương Quan bên này nhất định cũng sẽ xuất hiện tổn thất. Nếu là có thể để lão tổ có xuất thủ chi lực, nhất định có thể một lần là xong.”
Dương Khai ôm quyền nói: “Lão tổ có cần, đệ tử nghĩa bất dung từ.”
“Tốt, vất vả ngươi.” Đường Thu vui mừng vỗ vai Dương Khai.
Muốn để lão tổ tại trong hồng trần cuồn cuộn tẩy luyện chữa thương cũng đơn giản. Chỉ cần Dương Khai đem Tiểu Càn Khôn của mình trải ra, sau đó để lão tổ tiến vào bên trong sinh hoạt là được.
Dù sao lão tổ là Cửu Phẩm Khai Thiên, Dương Khai cũng không có cách nào đưa nàng thu vào trong Tiểu Càn Khôn của mình, chỉ có thể làm như vậy.
Bất quá, như vậy thì Dương Khai không có cách nào tiếp tục ra trận giết địch, chỉ có thể cố thủ một chỗ. Trước khi lão tổ khôi phục đến có một kích chi lực, hắn tuyệt đối không thể động đậy.
Cũng may Đường Thu đã nói, đã quyết định do lão tổ xuất thủ đánh tan đại quân Mặc tộc, như vậy đối sách tiếp theo của Âm Dương Quan là chỉ thủ không công, mặc cho Mặc tộc khiêu khích thế nào, cũng chỉ coi như không nghe thấy. Bên Nhân tộc chỉ dựa vào trận pháp và bí bảo ngoài vi Âm Dương Quan để giết địch, tuyệt sẽ không điều động bất kỳ ai tiến vào chiến trường.
Rất nhanh, Dương Khai liền tại trong phố xá trải rộng Tiểu Càn Khôn của mình ra, để lão tổ tiến vào. Không chỉ thế, còn chọn cho nàng một tòa thành trì phồn hoa nhất.
Lão tổ tại trong Tiểu Càn Khôn của hắn lịch luyện hồng trần, Dương Khai cũng không nhàn rỗi. Mặc dù Tiểu Càn Khôn trải ra thì không thể di chuyển tùy ý, nhưng tu hành bình thường không bị ảnh hưởng gì. Hắn liền lấy ra một bộ tài nguyên thất phẩm để yên lặng luyện hóa.
Thế giới Hư Không, Miêu Phi Bình xuất thân từ Thất Tinh Phường sớm đã từ một mao đầu tiểu tử năm đó phát triển đến Đế Tôn cảnh, cũng đảm nhiệm vị trí trưởng lão Thất Tinh Phường.
Tư chất của hắn không tầm thường, lần trước càng là giúp Thái Thượng chém giết một vị cường địch, được Thái Thượng nhìn với con mắt khác.
Mà sau lần đó, Thái Thượng cũng ban cho rất nhiều vật tư, đồng thời truyền xuống pháp môn ngưng tụ đạo ấn. Rất nhiều Đế Tôn của Thất Tinh Phường đã có mấy người bắt đầu ngưng tụ đạo ấn, nghe nói ngày sau có hy vọng thành tựu Khai Thiên.
Miêu Phi Bình tự nhiên cũng không ngoại lệ. Võ giả nào mà không có khao khát với Võ Đạo cao hơn? Mà trong tất cả Đế Tôn cảnh bắt đầu ngưng tụ đạo ấn, Miêu Phi Bình tiến triển là nhanh nhất.
Hắn vốn cho rằng dựa vào tư chất của mình, nhiều lắm chỉ có thể ngưng tụ ngũ phẩm tài nguyên. Đây cũng là vật tư Thái Thượng ban thưởng lúc trước, cho hắn lời đề nghị.
Lời nói của Thái Thượng, hắn tự nhiên không dám không nghe.
Song khi thật sự bắt đầu ngưng tụ đạo ấn, hắn đã thử một việc táo bạo, đó là thử ngưng tụ lục phẩm tài nguyên.
Thế mà thành công, lại không cảm thấy quá nhiều bất ổn và phụ tải. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể ngưng tụ lục phẩm đạo ấn, thử tấn thăng Lục Phẩm Khai Thiên. Điều này khiến hắn cực kỳ hưng phấn, lại không khỏi nghi hoặc. Bởi vì Thái Thượng lúc trước có lời, tư chất hắn mặc dù không tệ, nhưng ngày sau cũng chỉ là thành tựu ngũ phẩm mà thôi. Lời của Thái Thượng là không sai, nhưng hắn vì sao lại có thể thành công ngưng tụ lục phẩm?
Hắn rất muốn tìm Thái Thượng hỏi cho rõ, nhưng lại khổ vì không cách nào liên lạc được với Thái Thượng, chỉ có thể coi như thôi. Đạo ấn vẫn đang tiếp tục cô đọng, hắn vẫn đang luyện hóa lục phẩm tài nguyên. Hắn muốn đạt được thành tựu và điểm xuất phát cao hơn.
Bởi vì hắn biết, hai tiểu đồng bọn cùng mình nhập môn năm đó, có Thái Thượng tự mình chỉ điểm, ngày sau thành tựu chưa chắc đã kém. Hắn không muốn bị hai vị kia bỏ xa quá nhiều, chỉ có thể bằng vào sự cố gắng của bản thân.
Hồi tưởng lại lúc mới vào Thất Tinh Phường, đủ loại chuyện cũ, rõ mồn một trước mắt. Thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy. Thiếu nữ tư chất nghịch thiên thanh lãnh như trăng kia, còn có thiếu niên tư chất kém gần như không thể tu hành kia, lại đang phương nào? Thậm chí sau này trong phường bỗng nhiên xuất hiện một người tên Hứa Ý, cũng biến mất không thấy gì nữa một ngày.
Ba vị này đều là đệ tử thân truyền của Thái Thượng. Bây giờ đại khái đều đang theo bên cạnh Thái Thượng tu hành đi.
Một ngày này, Miêu Phi Bình đang tĩnh tọa tu hành, trong đầu bỗng nhiên truyền tới một thanh âm.
Miêu Phi Bình vừa mừng vừa sợ, vội vàng mở mắt, cung kính quỳ gối: “Thái Thượng.”
Không thấy bóng dáng Thái Thượng, thanh âm trực tiếp vang lên trong đầu. Thần uy của Thái Thượng hắn đã thấy qua nhiều lần, cho nên cũng không kỳ quái.
Thái Thượng lần này truyền tin tới là một đạo mật chỉ. Miêu Phi Bình lúc này tiếp lấy.
Sau đó Miêu Phi Bình lại vội nói: “Thái Thượng, đệ tử có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?” Thanh âm của Thái Thượng lại vang lên.
Miêu Phi Bình hít sâu một hơi, lấy can đảm nói: “Thái Thượng trước đây chỉ điểm, đệ tử nên cô đọng ngũ phẩm đạo ấn. Thế nhưng đệ tử lòng tham, thử luyện hóa lục phẩm tài nguyên. May mắn không gặp phải trở ngại gì, chỉ là đệ tử bây giờ không dám tùy tiện làm bậy nữa. Không biết có nên tiếp tục hay không, còn xin Thái Thượng chỉ điểm. Tiếp tục luyện hóa lục phẩm, hay là trở về con đường ngũ phẩm.”
Dứt lời, Miêu Phi Bình rõ ràng cảm nhận được một đạo ý chí rộng rãi quét qua bản thân. Dưới ý chí này, hắn không khỏi nảy sinh cảm giác nhỏ bé như sâu kiến.
Đây là ý chí của Thái Thượng…
Thân thể Miêu Phi Bình không khỏi hơi run rẩy.
Đế Tôn tam trọng đã là cảnh giới cao nhất của thế giới Hư Không. Thế nhưng trước mặt Thái Thượng, vẫn nhỏ yếu như sâu kiến. Tu vi thật sự của Thái Thượng rốt cuộc cường đại đến mức nào?
Ý chí kia quét qua, rất nhanh trong đầu Miêu Phi Bình vang lên thanh âm của Thái Thượng: “Tiếp tục đi. Lúc này không giống ngày xưa, ngươi có cơ hội trùng kích lục phẩm.”
“Đệ tử tuân mệnh!” Miêu Phi Bình đại hỷ bái tạ. Tâm thần bất an đã lâu cuối cùng tan thành mây khói theo lời nói của Thái Thượng.
Chỉ là hắn hơi không hiểu rõ, vì sao lúc này lại không giống ngày xưa. Gần đây hắn cũng không làm gì cả. Nghe ý trong lời nói của Thái Thượng, dường như có gì đó thay đổi, khiến hắn vốn chỉ có tư chất ngũ phẩm, bây giờ lại có thể trùng kích lục phẩm.
Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi?
Nói đi cũng phải nói lại, đệ tử mới chiêu mộ gần đây trong phường, dường như có rất nhiều hạt giống tốt với tư chất xuất chúng hơn những năm trước. Mà lại không chỉ riêng Thất Tinh Phường, các đại tông môn khác đều như vậy. Giống như toàn bộ thế giới Hư Không đột nhiên trở nên thích hợp tu hành hơn, cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều thiên tài, khiến cao tầng các đại tông môn đều cực kỳ vui mừng.
Nghĩ như vậy, Miêu Phi Bình bỗng nhiên hiểu ra, thay đổi không phải bản thân hắn, mà là toàn bộ thế giới Hư Không!
Hắn không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa, mà vội vàng thu dọn một chút đồ vật, tiến đến tìm phường chủ Thất Tinh Phường Thượng Quan Tích, chỉ nói muốn ra ngoài du lịch một phen, xin nghỉ một thời gian.
Thượng Quan Tích đều đồng ý. Miêu Phi Bình rất nhanh xuống núi.
Tử Hoàng Thành, một trong những thành trì phồn hoa nhất thế giới Hư Không, lệ thuộc Tử Hoàng Cung. Tử Hoàng Cung là một trong những đại tông môn của thế giới Hư Không. Quan trọng nhất là đệ tử xuất thân từ tông môn này rất giỏi kinh doanh, cho nên dẫn tới vô số võ giả từ trời nam biển bắc đi vào Tử Hoàng Thành. Một tòa thành trì to lớn như vậy, ít nhất cũng có hơn ngàn vạn người tụ tập.
Miêu Phi Bình có tu vi Đế Tôn tam trọng, từ Thất Tinh Phường đến đây chỉ mất vài ngày công phu. Đến nơi này cũng đã nửa tháng. Dựa theo chỉ dẫn của Thái Thượng, hắn rất nhanh tìm tới mục tiêu của mình lần này.
Một tiểu nha đầu trông chỉ khoảng bảy, tám tuổi!
Cô độc một mình lang thang trong Tử Hoàng Thành rộng lớn này. Miêu Phi Bình có thể khẳng định, tiểu nha đầu này chưa từng tu hành, là một người bình thường có thể thấy ở khắp nơi.
Miêu Phi Bình nhận được mật chỉ, chính là cẩn thận chiếu cố tốt tiểu nha đầu này, đừng để nàng bị ủy khuất gì, cố gắng không bại lộ hành tung của mình.
Hắn ban đầu còn không hiểu rõ, tại sao nhân vật như Thái Thượng lại để ý đến một tiểu nha đầu như vậy, càng để chính mình tự mình âm thầm theo dõi.
Cho đến khi nhìn thấy cái trống lắc trong tay tiểu nha đầu kia, Miêu Phi Bình mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cái trống lắc này hắn nhận biết. Chính là do một vị trưởng lão Đế Tôn cảnh trong môn tự mình làm. Lúc vị trưởng lão kia làm cái trống lắc này, hắn đang ở bên cạnh.
Tiểu nha đầu này… là hậu duệ của Thái Thượng!
Lúc trước Thái Thượng truyền xuống từng đạo pháp chỉ, lại cần bánh bao lại cần mứt quả, chính là để dỗ dành nàng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Miêu Phi Bình lập tức cảm thấy vai trĩu nặng. Thái Thượng thế mà lại giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn, đây là vinh hạnh cỡ nào.
Vì thế trong khoảng thời gian gần đây, Miêu Phi Bình vẫn luôn âm thầm đi theo tiểu nha đầu, tùy thời bảo vệ an toàn của nàng.
Và trải qua một thời gian quan sát, Miêu Phi Bình phát hiện nàng đặc biệt thích một số món quà vặt lung tung. Chỉ là nàng dường như không có vật dư thừa, mỗi lần đều mắt tròn nhìn người khác ăn, nước bọt chảy ròng. Bộ dáng kia đáng thương biết bao.
Nhiều lần Miêu Phi Bình đều nhìn không đành lòng, suýt chút nữa không nhịn được mở hầu bao giúp đỡ. Hơi không hiểu rõ, nàng đã là hậu duệ của Thái Thượng, vì sao Thái Thượng không cho nàng chút tiền tài, để nàng tùy ý mua sắm? Tiền bạc phàm tục đối với Thái Thượng hẳn là dễ dàng có được.
Bất quá, Thái Thượng đã không làm như thế, vậy dĩ nhiên có đạo lý của ngài. Miêu Phi Bình cũng không tiện tùy ý nhúng tay.