» Chương 285: Linh khí nhiều lắm
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Thanh Sương luyện đan các.
Mấy vị nữ tu tụ lại bên người Tô Tiểu Ngưng, thần sắc có chút phấn khởi, hai mắt thiêu đốt lên hừng hực bát quái chi hỏa, líu ríu không ngừng:
“Tiểu Ngưng, người kia thật là ca ngươi sao? Trước kia sao chưa từng nghe ngươi đề cập qua?”
“Hắn tên gì, bao nhiêu tuổi, đến từ môn phái nào, đã có đạo lữ chưa?”
“Sao hắn không cùng ngươi cùng bái nhập Thanh Sương môn chúng ta?”
“Tiểu Ngưng, thấy hai người thân mật như vậy, ngươi không phải là đạo lữ của hắn đấy chứ?”
Tô Tiểu Ngưng khẽ chau mày ngài, trong mắt đầy vẻ lo lắng, hé miệng không nói.
Có người thấy Tô Tiểu Ngưng cảm xúc sa sút, liền mở lời an ủi: “Tiểu Ngưng, ngươi cũng đừng quá gấp, này mới qua có một canh giờ, còn sớm mà.”
“Ta khuyên ngươi là hết hy vọng đi!”
Đúng lúc này, từ hậu đường đi tới một nữ tu, giữa lông mày mang sát khí, chính là sư tỷ Dương Ngọc trong số đông nữ tu.
Dương Ngọc cười lạnh liên tục: “Ở trong Vương thành liên sát bốn người, còn trông cậy vào người này có thể sống đi ra? Nằm mơ đi thôi!”
Tô Tiểu Ngưng hít sâu một hơi, kiên định nói: “Ca ta hắn đã đáp ứng ta, nhất định sẽ tới đón ta!”
“Thật là ngây thơ quá đi.”
Dương Ngọc không che giấu chút nào sự mỉa mai trong mắt, nói: “Bốn người bị giết kia, hai là đệ tử Chân Hỏa luyện đan các, hai là Xích Thứu vệ. Ngươi nghĩ Chân Hỏa môn và Xích Thứu vệ là ngồi không đấy à?”
“Ngươi nghĩ ca của ngươi là ai, có thể chống lại hai thế lực lớn này sao?”
Mỗi câu nói của Dương Ngọc khiến sắc mặt Tô Tiểu Ngưng tái nhợt thêm một chút.
Trong lòng nàng cũng biết, tỷ lệ Tô Tử Mặc có thể sống ra khỏi Vương thành rất thấp, nhưng nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Tô Tử Mặc.
Dương Ngọc chuyển giọng, nói: “Nhưng mà, lời cũng không thể nói tuyệt. Ở trong vương thành này, người có thực lực đối đầu với Chân Hỏa môn cùng Xích Thứu vệ cũng không phải là không có. Ví dụ như…”
Dương Ngọc cố ý làm ra vẻ úp mở, kéo dài giọng điệu, chờ mấy người Tô Tiểu Ngưng lộ vẻ mong chờ mới chậm rãi nói: “Ví dụ như, ca của ngươi là người trong hoàng tộc, ha ha!”
Chưa nói xong, Dương Ngọc đã bật cười, trong mắt đầy vẻ trêu tức.
Nàng hoàn toàn đang trêu chọc Tô Tiểu Ngưng. Nếu Tô Tử Mặc là hoàng tộc, thân là Xích Thứu vệ Đại thống lĩnh lẽ nào không nhận ra?
Dương Ngọc lại nói: “Đương nhiên, ngoài hoàng tộc ra, còn một người nữa, năng lượng ở trong vương thành này cũng đủ để đối kháng Chân Hỏa môn cộng thêm Xích Thứu vệ. Đó là…”
Tô Tiểu Ngưng biết rõ Dương Ngọc đang trêu chọc nàng, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng, nhìn Dương Ngọc, chờ đợi đối phương đưa ra một đáp án.
“Đó là… Đại Chu đệ nhất luyện khí sư Mặc tiên sinh!” Dương Ngọc nói.
Tô Tiểu Ngưng trước mắt ảm đạm.
Dương Ngọc khẽ cười: “Để ta suy nghĩ một chút, Tô sư muội, ca của ngươi không phải là Mặc tiên sinh đấy chứ? À không đúng, ngươi họ Tô, Mặc tiên sinh họ Mặc, có vẻ hơi xa… Ừm, hơn nữa ta nghe nói Mặc tiên sinh là Kim Đan chân nhân, ca của ngươi hình như là Trúc Cơ hậu kỳ, ha ha.”
Tô Tiểu Ngưng nói: “Dương sư tỷ, ngươi không cần ở đây âm dương quái khí, châm chọc khiêu khích. Ta tin ca ta, hắn nhất định có thể sống trở về!”
“Cáp!”
Dương Ngọc cười nhạo: “Nếu ca của ngươi có thể sống trở về, ta Dương Ngọc…”
Lời Dương Ngọc chưa dứt, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn thấy một bóng người đang dạo bước tiến đến, thân mặc thanh sam, mặt mày thanh tú, chậm rãi đi vào đại sảnh.
Các tu sĩ trong đại sảnh đều sững sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt chấn kinh.
“Sao, sao có thể? Ngươi, ngươi…”
Dương Ngọc nhìn người tới, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.
Người mà trong lòng nàng đã coi là chết, lại sống sờ sờ đứng trước mặt nàng!
Tô Tử Mặc lạnh lùng nhìn Dương Ngọc: “Nói tiếp đi, nếu ta còn sống trở về, ngươi muốn thế nào, ân?”
Bị ánh mắt sắc bén của Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm, Dương Ngọc cảm thấy lòng hoảng loạn, theo bản năng quay đầu, không dám đối mặt, không khỏi một trận tim đập nhanh.
“Ca!”
Tô Tiểu Ngưng kinh hô một tiếng, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ, như chim yến về tổ lao vào lòng Tô Tử Mặc, thấp giọng sụt sùi khóc.
Tô Tử Mặc trong mắt lộ vẻ dịu dàng, vỗ nhẹ lưng Tiểu Ngưng.
Tô Tử Mặc đỡ Tiểu Ngưng sang một bên.
Chậm rãi đi về phía Dương Ngọc, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như đao, ẩn ẩn tản ra một luồng sát ý lạnh lẽo.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nơi này là Thanh Sương luyện đan các, không cho phép ngươi làm càn!”
Dương Ngọc có chút bối rối, ngoài mạnh trong yếu quát lớn, nhưng người đang theo bản năng lùi lại.
“Trong Vương thành, ta còn dám giết người! Ngươi nghĩ ở Thanh Sương luyện đan các, ta liền không dám giết người?”
Tô Tử Mặc tiếp tục đến gần, ánh mắt băng lãnh.
Dương Ngọc nuốt nước bọt, lòng càng bối rối, vạn phần hoảng sợ.
Mặc dù nàng là Trúc Cơ viên mãn, cảnh giới cao hơn Tô Tử Mặc một bậc, nhưng lúc này lại hoàn toàn bị khí thế của Tô Tử Mặc trấn nhiếp!
Một người dám ở trong Vương thành đại khai sát giới, hơn nữa lại bình yên vô sự đi ra từ vương cung, ai mà không sợ?
Đừng nói là nàng Dương Ngọc, ngay cả Kim Đan chân nhân của Thanh Sương môn lúc này cũng có chỗ cố kỵ.
Không nắm rõ thân phận của Tô Tử Mặc, căn bản không ai dám động đến hắn!
Dưới sự trấn áp liên thủ của Chân Hỏa môn và Xích Thứu vệ, còn có thể sống sót, thân phận này e rằng cao không giới hạn, ai dám dây vào?
Rất nhanh, Dương Ngọc đã dựa vào tường, không thể lùi nữa.
“Biết vì sao bốn người kia chết không?”
Tô Tử Mặc đi đến trước mặt Dương Ngọc, híp mắt hỏi.
Dương Ngọc sắc mặt tái nhợt, lắc đầu.
Tô Tử Mặc chậm rãi nói: “Bởi vì bọn hắn bắt nạt Tiểu Ngưng. Hơn nữa, ngươi cũng bắt nạt.”
“Ta không có… không có.”
Dương Ngọc giải thích thật vô lực.
Tô Tử Mặc chuyển lời, lại nói: “Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Nghe câu này, Dương Ngọc như được đại xá, thở ra một hơi thật dài, không hay biết rằng, lưng đã ướt đẫm một mảng lớn.
Tô Tử Mặc trong mắt lóe lên một vòng vẻ suy nghĩ, cười nói: “Ta không giết ngươi, chỉ vì, sẽ có người thu thập ngươi.”
Dương Ngọc vừa mới buông xuống lòng, lại nhấc lên.
Đúng lúc này, Tô Tiểu Ngưng chạy tới, kéo Tô Tử Mặc ra, nhìn Dương Ngọc nói: “Dương sư tỷ, giao dịch chúng ta nói lúc trước còn giữ lời chứ? Ta bán lò luyện đan này cho ngươi, ngươi cho ta năm ngàn khối linh thạch thượng phẩm hoặc một kiện thượng phẩm Linh khí.”
Vừa nói, Tô Tiểu Ngưng lấy ra một tôn lò luyện đan từ túi trữ vật.
Chính là tôn lò luyện đan này đã dẫn đến sự thèm muốn của Hạ Hưng môn Chân Hỏa, gây nên những xung đột liên tiếp sau đó.
Tôn lò luyện đan này bị máu tươi của Tiểu Ngưng nhuộm thấm, đã hiện ra vẻ phi thường.
Hơn nữa Tô Tử Mặc nhận ra, Tiểu Ngưng cực kỳ yêu thích tôn lò này, không hiểu sao, giờ lại muốn lấy ra bán?
“Tiểu Ngưng, ngươi bán lò này làm gì?” Tô Tử Mặc trong lòng không hiểu, hỏi.
Tô Tiểu Ngưng nghiêm túc nói: “Ca, ta thấy ngươi luôn tay không, chắc hẳn không có Linh khí tiện tay. Ta bán lò này, có tiền sẽ giúp ngươi đi định chế một kiện thượng phẩm Linh khí.”
Tô Tử Mặc trong lòng ấm áp, cưng chiều vuốt đầu Tiểu Ngưng, cười nói: “Mau cất lò đi.”
Tô Tử Mặc vẻ nghiêm túc nói: “Tiểu Ngưng, ta nói với ngươi rồi mà, ta tay không không phải vì không có Linh khí, mà vì Linh khí nhiều quá…”
“Hừ, lại khoác lác!”
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem chỗ ta ở một chút.”
Tô Tử Mặc không để ý đến Dương Ngọc nữa, dẫn Tiểu Ngưng rời khỏi Chân Hỏa luyện đan các.
***
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt