» Chương 5177: Giết địch 1000 tự tổn 800
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Những năm này, Dương Khai đã từng vì đủ loại nhiệm vụ từ tiền tiêu đại doanh trở về Bích Lạc quan. Tuy nhiên, trên cơ bản mỗi lần hắn đều là độc thân lui tới, Thần Hi tiểu đội vẫn luôn túc trực ở tiền tuyến. Hắn dù là đội trưởng, nhưng đội hình Thần Hi cường đại, mặc dù không có hắn, cũng có thể rất tốt chấp hành các loại nhiệm vụ.
Chuyến này trở về, Thần Hi cũng không cùng theo. Do đó, Dương Khai không hiểu, tại sao Phùng Anh và Bạch Nghệ lại ở đây.
Suy nghĩ một chút, Dương Khai đi đến trước sương phòng bên trái, đưa tay sờ nhẹ cấm chế. Rất nhanh, Phùng Anh liền xuất hiện trước mặt Dương Khai.
“Đội trưởng, ngươi trở về rồi?” Phùng Anh chào hỏi.
Dương Khai gật đầu: “Các ngươi sao cũng quay về rồi?”
Phùng Anh nói: “Trong quan truyền đi điều lệnh, chúng ta liền trở về.”
“Điều lệnh?” Dương Khai hơi kinh ngạc. Hắn vốn tưởng Phùng Anh và Bạch Nghệ trở về có chuyện gì, giờ biết là điều lệnh trong quan thì không có gì phải hỏi.
Phùng Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Không chỉ chúng ta Thần Hi bị triệu hồi tới, còn có đội ngũ của Sài sư đệ cũng bị triệu hồi tới, cùng một chỗ triệu hồi tới còn có một số đội ngũ khác.”
“Sài sư huynh cũng quay về rồi?” Khóe mắt Dương Khai giật một cái. Cái gọi là Sài sư huynh, chính là đội trưởng đội Dã Trư, Sài Phương.
Phùng Anh hé miệng cười nói: “Sài sư đệ lúc trước tới tìm ngươi.”
“Hắn tìm ta làm gì?” Dương Khai mặt đầy cảnh giác.
Phùng Anh nói: “Dương sư đệ ở trên chiến trường đối với Sài mỗ người rất là chiếu cố, Sài mỗ đương nhiên nên khoản đãi Dương sư đệ cho thật tốt, coi như tỏ lòng biết ơn. Ừm, đây là nguyên văn lời của Sài sư đệ.”
Đây rõ ràng là uy hiếp! Đội Dã Trư vì tính năng chiến hạm, nên hành động khá chậm chạp, trên chiến trường rất dễ bị người đoạt chiến công. Trong đó, Thần Hi là đội làm nhiều nhất, Sài Phương đều ghi tạc trong lòng.
Biệt hiệu của đội Ngưu Manh không phải chỉ là hư danh.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, không phải Thần Hi thích cướp chiến công của người khác. Chỉ là trên chiến trường, thấy đội khác dây dưa với Mặc tộc, tiện tay giải quyết được thì giải quyết. Dưới tình huống đó, ai còn cân nhắc chuyện có cướp hay không, tự nhiên là ưu tiên đánh giết Mặc tộc quan trọng hơn.
Nhưng Sài Phương rõ ràng không nghĩ vậy. Trước kia ở tiền tuyến tác chiến không tiện dây dưa với Thần Hi, giờ triệu hồi về quan thì có thể tính sổ.
Đương nhiên, cũng không phải thật sự muốn làm gì Dương Khai và Thần Hi. Hắn cũng biết, nhiều khi Thần Hi cướp đoạt chiến công là đang giúp đỡ, nhưng mọi người đều là tiểu đội tinh nhuệ, dù sao vẫn có chút ganh đua so sánh. Giết địch không bằng Thần Hi, tự nhiên muốn tìm lại thể diện ở chỗ khác.
Dương Khai lập tức khịt mũi: “Để hắn đi chết!”
Phùng Anh bĩu môi nói: “Lời này ngươi vẫn nên tự mình nói với Sài sư đệ đi.”
“Được rồi, không để ý tới hắn. Ta đi bế quan tu hành, sư tỷ ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Dương Khai quay đầu tiến vào sương phòng của mình.
Nhưng Sài Phương nhất định sẽ không để Dương Khai được như ý. Không biết hắn từ đâu có tin tức, ngày thứ hai sau khi Dương Khai trở về chỗ ở liền chạy tới.
Tiểu viện tuy có cấm chế, nhưng không chịu nổi Sài Phương quấy rối toàn lực. Hắn cũng biết Dương Khai và những người khác sẽ không bế tử quan, nên quấy rối lên không kiêng nể gì cả.
Tiếng cấm chế bị xúc động truyền đến từng đợt, từng đợt. Cho dù là Dương Khai, Phùng Anh hay Bạch Nghệ, đều không thể yên tâm bế quan.
Không làm sao được, Dương Khai chỉ có thể đi ra, mở cấm chế, mặt đầy ghét bỏ nhìn Sài Phương đang ầm ĩ không ngừng ở ngoài viện: “Sài sư huynh, thời gian tốt đẹp không đi tu hành, chạy tới đây làm gì?”
Sài Phương hắc hắc nhe răng cười, một tay xoa một nắm đấm kia: “Phùng sư tỷ không chuyển lời cho ngươi sao? Lão đệ cần gì biết rõ còn cố hỏi?”
Dương Khai lau trán, bất đắc dĩ nói: “Sư huynh đây là muốn cùng ta làm một trận sao?”
Sài Phương quả quyết nói: “Không có khả năng! Chúng ta dù không cùng môn phái, nhưng ít nhiều cũng sánh vai trên chiến trường này bao năm như vậy. Tình đồng đội, há có thể quyền cước đối mặt? Lão Sài ta ra tay không có nặng nhẹ, lỡ làm hỏng sư đệ thì sao?”
Đồ vịt chết mạnh miệng! Chủ yếu là Sài Phương cảm thấy mình chắc chắn không phải đối thủ của Dương Khai. Gia hỏa này ngay cả vực chủ cũng có thể giết. Dù nói có hơi kiếm lợi, nhưng nhìn khắp Nhân tộc thất phẩm, ai đã từng giết vực chủ?
Sài Phương càng là tận mắt thấy Dương Khai ra tay. Lãnh chúa gì đó, trước mặt hắn như con gà con. Thực lực khủng bố như vậy đã vượt qua nền tảng của thất phẩm. Luận sức chiến đấu, Sài Phương tự nhận không bằng Dương Khai, há lại sẽ cùng hắn đi đánh nhau? Đó hoàn toàn là tự mình chuốc lấy khổ.
“Vậy sư huynh ý muốn thế nào?” Dương Khai hỏi.
Sài Phương cười hắc hắc, đưa tay từ giới trữ lấy ra một vò rượu: “Đã là muốn cảm tạ ngươi đối với Sài mỗ chiếu cố, đương nhiên sẽ không làm bộ. Ngươi nhìn, đồ vật ta đều mang đến.”
Dương Khai lập tức hiểu rõ. Trên chiến trường đội Lão Quy thua Thần Hi một bậc, sau đó là muốn tìm lại thể diện trên bàn rượu a.
Nhìn vò rượu Sài Phương đang cầm, Dương Khai lập tức trong lòng phát khổ.
Không khác, trước kia ở tiền tiêu đại doanh, Sài Phương cũng từng liều rượu với hắn. Kết quả Dương Khai hoàn toàn không phải đối thủ, bị rót rối tinh rối mù, vì thế bị mấy đội trưởng khác chế giễu.
Đàn ông rất kỳ lạ, hầu hết đàn ông đều cho rằng tửu lượng là một tiêu chuẩn đo khí khái của đàn ông. Tửu lượng như biển, vậy tất nhiên hào khí vạn trượng. Ba chén đã gục, vậy đơn giản không phải đàn ông.
Dương Khai bây giờ là thất phẩm Khai Thiên, nền tảng hùng hồn. Chớ nói chỉ một vò rượu, trăm đàn ngàn đàn cũng đừng hòng làm hắn say. Thiên địa vĩ lực thúc giục, bao nhiêu rượu cũng có thể hóa thành hư vô.
Nhưng đã là đụng rượu, đương nhiên sẽ không thôi động bất kỳ lực lượng nào. Thật sự thôi động thiên địa vĩ lực thì không có ý nghĩa.
Khi đụng rượu, mỗi người đều sẽ tự phong ấn lực lượng, liều hoàn toàn là tửu lượng trời sinh của mình.
Về điểm này, Sài Phương lợi hại hơn Dương Khai rất nhiều.
“Sư huynh, ngươi xem ta đây còn phải bế quan tu hành. Hay là thế này, rượu này ta xin nhận…”
Dương Khai chưa dứt lời, đã bị Sài Phương một tay kéo vào viện: “Đỡ nói nhảm, Sài mỗ hôm nay đã tới, liền không chuẩn bị đi.”
Dương Khai bị đẩy một cái lảo đảo, trơ mắt nhìn Sài Phương thẳng thừng từ giới trữ lấy ra cái bàn bày xong, ngồi xuống xong còn ra hiệu Dương Khai mời ngồi, sau đó khí thế hung hăng nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng hôm nay ngươi không chết thì ta vong.
Dương Khai đoán chừng chín phần mười mình sẽ chết!
“Ngồi! Sư đệ sao không ngồi? Không ngồi là coi thường Sài mỗ người!” Sài Phương trợn mắt trừng trừng.
Dương Khai ha ha gượng cười: “Sư huynh làm sao đến mức này.”
Không làm sao được, đành ngồi xuống đối diện Sài Phương.
Vừa mới ngồi xuống, Sài Phương liền không kịp chờ đợi rót cho hắn một vò rượu, sau đó mình lại lấy ra một vò, mở phong ấn rượu, ngửa đầu rót, một thân hào khí vượt mây.
Dương Khai nhìn khóe mắt giật liên tục. Chưa đầy mười mấy hơi thở, vò rượu kia đã bị Sài Phương uống sạch. Hắn lau miệng: “Thoải mái! Sư đệ cứ tự nhiên, Sài mỗ uống trước vài hũ làm trơn cổ họng.”
Nói xong, phất tay. Bên cạnh chất thành núi nhỏ vò rượu, một vò một vò uống, như uống nước.
Không ổn! Dương Khai trong lòng căng thẳng. Làm như vậy, hắn chắc chắn không phải đối thủ. Để kế hoạch hôm nay, chỉ có cầu viện!
Mượn động tác uống rượu, Dương Khai lặng yên truyền ra một tin tức.
Một lát sau, Dương Khai uống xong một vò. Bên kia Sài Phương đã uống xong bốn năm vò. Hai người hoàn toàn không cùng cấp độ.
May mà lúc này, một bóng người từ ngoài cửa lẻn vào. Người tới thấy cảnh trong viện, còn chưa hiểu tình hình, Dương Khai đã nhiệt tình mời: “Phi Bình tới? Tới tới tới, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là đội trưởng đội Lão Quy Sài Phương Sài đội trưởng!”
Sài Phương giận nhìn hắn một chút: “Ngươi giới thiệu cái chùy! Người trong đội ngũ của ngươi ai ta không biết sao?”
Giao đấu bao năm như vậy, ai còn không rõ lai lịch của ai.
Dương Khai cười nói: “Phi Bình đối với Sài huynh thế nhưng kính ngưỡng đã lâu, nhiều lần trước mặt ta nhắc tới đại danh của Sài huynh, nói đội ngũ của Sài huynh mỗi lần đều xông lên đầu, giết địch dũng cảm tiến tới, khiến hắn kính nể vô cùng. Phi Bình à, giờ Sài đội trưởng đang ở trước mặt, tranh thủ kính hắn vài hũ đi.”
Dương Khai đã lên tiếng, Miêu Phi Bình sao dám không tuân theo? Chỉ có thể cầm một vò rượu, cung kính nói: “Sài đội trưởng, đệ tử xin kính ngài.”
Sài Phương không từ chối, chỉ liếc Dương Khai một cái: “Rất gian trá!”
Cạch cạch cạch một trận rót mạnh mẽ, một vò rượu rất nhanh bị uống cạn.
Vừa uống xong bên này, lại có người từ ngoài cửa tiến đến.
Dương Khai nhiệt tình mời: “Kỳ sư huynh tới? Thật đúng dịp, Sài đội trưởng đang ở đây làm khách, đang lo rượu không tri kỷ. Kỳ sư huynh tửu lượng như biển, đến cùng Sài đội trưởng uống vài hũ đi.”
Kỳ Thái Sơ cười ha ha: “Đang có ý này.”
Một lát sau, Dương Khai lại nói: “Thẩm sư huynh tới à…”
Thành viên Thần Hi lần lượt xuất hiện, lần lượt tới bảy tám người xong, Sài Phương không làm nữa, vỗ bàn tức giận nói: “Lấy đông hiếp ít, các ngươi đội Ngưu Manh quá không phải đồ vật! Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn! Họ Dương, ngươi có viện binh, lão tử lại không có sao?”
Nói xong, lấy ra vật truyền tin, một trận thần niệm phun trào.
Không lâu sau, từng bóng người lần lượt từ Bích Lạc quan bốn phương tám hướng bay tới. Bên này Dương Khai cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng triệu tập những thành viên Thần Hi còn lại tới.
Một lát sau, trong tiểu viện tụ tập tám chín mươi người, nhất thời vô cùng náo nhiệt, khiến Phùng Anh và Bạch Nghệ cũng không cách nào bế quan.
Dương Khai và Sài Phương ngồi đối diện bàn, bên cạnh hai người đều vây quanh thành viên tiểu đội của đối phương, bao bọc ba tầng trong ba tầng ngoài.
Sài Phương hung tợn nhìn chằm chằm Dương Khai, vỗ bàn nói: “Chúng tiểu nhân, chúng ta trên chiến trường thế nhưng được Dương Khai Dương đội trưởng chiếu cố nhiều, bao nhiêu lần ân cứu mạng khó báo, hôm nay liền cho ta kính hắn thật tốt!”
Dương Khai cười phát khổ: “Sài đội trưởng thật sự quá khách khí. Khách đến mà không trả lễ thì bất lịch sự. Sài đội trưởng đã có rượu ngon, vậy chúng ta hôm nay liền để hắn uống thật sảng khoái!”
Ban đầu, bất kể là Dương Khai hay Sài Phương, đều ý thức tỉnh táo, có thể tự chủ việc. Nhưng theo thời gian trôi qua, hai người bất kể là ai cũng bắt đầu trợn trắng mắt, trước mắt kim tinh tuôn ra.
Thành viên tiểu đội của mỗi người càng không chịu buông tha bọn họ, liền bóp miệng bọn họ, bê bình rượu rót vào.
“Ục ục…”
“Ục ục…”
Phùng Anh và Bạch Nghệ tụ lại cùng nhau quan sát từ xa. Người trước thở dài một tiếng: “Giết địch 1000, tự tổn 800 a!”
Bạch Nghệ gật đầu như gà mổ thóc.
Cho đến một lúc, Dương Khai thân thể mềm nhũn, trượt xuống dưới bàn.
Đối diện, Sài Phương mắt say lờ đờ mông lung cười ha ha một tiếng: “Lão tử thắng!”
Nói xong, cũng ngã đầu lên bàn.