» Chương 5200: Mễ Kinh Luân

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

“Năm mươi ngàn?” Lúc này, một vị tổng trấn bát phẩm khẽ run khóe mắt.

Con số này không hề nhỏ. Nếu mỗi con khôi lỗi đều có thể phát huy khí tức từ Ngũ phẩm Khai Thiên trở lên, hội tụ lại một chỗ thì quả thực khí thế như hồng. Chỉ có điều, việc luyện chế số lượng khôi lỗi khổng lồ như vậy chắc chắn tiêu tốn không ít vật tư. Huống chi, để kích hoạt chúng còn cần nạp vào lượng lớn năng lượng nguyên.

Hạng Sơn đúng là tên phá của!

Không ít bát phẩm ngầm đau lòng. Nhân tộc ở chiến trường Mặc Chi mới sống yên ổn được bao lâu, giờ đã bắt đầu phung phí như vậy. Nếu 50.000 khôi lỗi này phát huy được tác dụng vốn có thì không sao, nhưng nếu không thì quả là lãng phí.

Một vị tổng trấn bát phẩm hỏi: “Khôi lỗi kia đã có thể phát huy khí tức Ngũ phẩm Khai Thiên trở lên, vậy năng lực bản thân của chúng thế nào?”

Nếu chúng cũng có thể phát huy năng lực từ Ngũ phẩm Khai Thiên trở lên, chỉ riêng 50.000 khôi lỗi này đã đủ làm Mặc tộc phải dè chừng.

Dương Khai thành thật đáp: “Đây chính là điểm kỳ lạ của những khôi lỗi đó. Mặc dù phát ra khí thế không yếu, nhưng trên thực tế lại không có tác dụng lớn. Hơn nữa, vì luyện chế vội vàng, chúng có sơ hở rõ ràng. Ở khoảng cách xa sẽ không bị phát hiện nguy hiểm, nhưng nếu ở khoảng cách gần thì Mặc tộc có thể nhìn thấu hư thực ngay lập tức.”

Các bát phẩm im lặng. Xem ra, những khôi lỗi này chỉ có thể nhìn cho oai, nhiều nhất là được Đông Tây quân dùng làm mồi nhử.

Thế nhưng, loại mồi nhử này liệu có tác dụng lớn gì, mà lại khiến Hạng Sơn không tiếc mọi giá luyện chế nhiều đến vậy?

Trong lúc các bát phẩm đang tra hỏi, Mễ Kinh Luân trong tay phe phẩy quạt lông, nét mặt trầm ngâm, trong mắt lấp lánh những tia sáng khác thường. Đây là dấu hiệu ông đang dốc toàn lực suy nghĩ.

Đông Tây quân trên đường hành quân thu thập vật tư, quần áo, vội vàng luyện chế khôi lỗi, rõ ràng là hành động nhất thời nảy ra, nếu không thì ở Phong Vân Quan, thậm chí sớm hơn, khi tổ kiến đại quân đã phải có sự chuẩn bị.

Vậy chuyện gì đã khiến Đông Tây quân đưa ra lựa chọn như vậy? Trên đời này không thể có sự biến đổi vô duyên vô cớ, nhất là việc này liên quan đến việc thu phục Đại Diễn Quan. Hạng Sơn bên kia đương nhiên biết nặng nhẹ.

Huống chi, bên kia còn có cường giả cấp lão tổ đích thân tọa trấn. Nếu Hạng Sơn không thuyết phục được lão tổ thì kế hoạch đã định cũng không thể thay đổi.

Mễ Kinh Luân bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai: “Việc luyện chế khôi lỗi là sau khi gặp phải nhóm viện quân Mặc tộc kia, hay là trước đó?”

“Sau đó.” Dương Khai đáp: “Gần như ngay sau khi đánh tan chi viện quân Mặc tộc đó, Hạng Sơn quân đoàn trưởng mới bắt đầu cho người thu thập vật tư, luyện chế khôi lỗi. Vì thế, đại quân đã dừng lại tu chỉnh mấy ngày.”

Một đám bát phẩm nghe xong đều im lặng.

Đông Tây quân thế mà lại dừng lại tu chỉnh mấy ngày trên đường đi?

Cần biết, Nam Bắc quân từ Thanh Hư Quan xuất phát nhưng lại vội vã chạy tới, sợ nhỡ chiến cơ. So với đó, cách làm của Đông Tây quân quả thực có chút khó tin.

300.000 đại quân Mặc tộc mà thôi, có lão tổ tọa trấn, 60 vị bát phẩm, dễ dàng tiêu diệt hết, còn cần tu chỉnh sao?

Mễ Kinh Luân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Một vị bát phẩm có quan hệ tốt với Mễ Kinh Luân nói: “Mễ huynh, ngươi hiểu cái gì rồi?”

Chỉ nghe Dương Khai nói một chút chuyện của Đông Tây quân trên đường hành quân, khiến những bát phẩm này thực sự khó mà phỏng đoán ý đồ Hạng Sơn sửa đổi kế hoạch đã định, nhưng Mễ Kinh Luân lại nói mình đã hiểu.

Đừng nói những bát phẩm này, ngay cả Dương Khai, người đến từ Đông Tây quân cũng không hiểu Hạng Sơn rốt cuộc muốn làm gì, chỉ biết rằng những khôi lỗi kia chắc chắn có công dụng kỳ lạ nào đó.

Mễ Kinh Luân khẽ mỉm cười nói: “Hạng huynh đây là dự định dẫn xà xuất động.”

“Nói thế nào?” Một vị bát phẩm khiêm tốn hỏi.

Mễ Kinh Luân không vội giải thích ngay, mà nhìn về phía Dương Khai hỏi: “Nếu như ta không đoán sai, trong trận tiêu diệt 300.000 đại quân Mặc tộc kia, Đông Tây quân bên kia có phải cố ý thả đi một vị vực chủ?”

Dương Khai lắc đầu nói: “Đệ tử không biết.”

Khi đại chiến bắt đầu, hắn và Thần Hi liền hăng hái giết địch, căn bản không chú ý quá nhiều.

“Vậy thì, trận chiến đó, Đông Tây quân đã chém giết mấy vị vực chủ?”

Dương Khai đáp: “Chín vị! Đệ tử cảm nhận được khí tức của chín vị vực chủ vẫn lạc.”

“Vậy thì đúng rồi. Nhiều năm như vậy, mỗi khi có chiến tranh, một vị vực chủ có thể thống lĩnh chúc quân cơ bản khoảng ba vạn. 300.000 đại quân, lẽ ra phải có mười vị vực chủ mới đúng. Nếu chỉ có chín vị vẫn lạc, vậy thì tất nhiên có một vị vực chủ đã trốn thoát.”

Dương Khai nhíu mày không hiểu. Trận chiến đó có lão tổ đích thân tọa trấn, nếu có vực chủ bỏ trốn thì lão tổ không thể không phát hiện. Nói như vậy, đúng như lời Mễ Kinh Luân, vị vực chủ bỏ trốn kia là do lão tổ cố ý thả đi.

Bây giờ nhớ lại, lúc đó Đông Tây quân gấp rút bố trí mai phục, bị Mặc tộc dẫn đầu vô tình làm lộ hành tung, chiến đấu vội vàng, quả thực có một số Mặc tộc không lọt vào vòng vây, từ đó trốn thoát.

Nơi đó dường như còn có một chiếc lâu thuyền của vực chủ lưu lại. Dương Khai lúc đó cho rằng vực chủ trong lâu thuyền đó đã vẫn lạc, giờ xem ra, khả năng chạy thoát rất lớn.

Chín vị vực chủ vẫn lạc khí tức là sự thật.

Mễ Kinh Luân nói tiếp: “Thanh Hư Quan, Phong Vân Quan, đều xuất hiện biến cố. Binh lực Nhân tộc ta tăng nhiều. Phong Vân Quan bên kia lại có vị lão tổ thứ hai hiện thân chiến trường. Tin tức này không giấu được, chắc chắn sẽ truyền khắp toàn bộ chiến trường Mặc Chi với tốc độ nhanh nhất.”

“Vương chủ Mặc tộc ở chiến khu Đại Diễn bên này nếu biết được tin tức như vậy, chắc chắn sẽ cảnh giác, nghi ngờ Nhân tộc có phải muốn đến thu phục Đại Diễn hay không. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ là suy đoán, không có cách nào chứng thực, trừ khi Nhân tộc binh lâm thành hạ.”

“Nhưng Đông Tây quân bên kia cố ý thả đi một vị vực chủ. Đợi vị vực chủ này trở về chiến khu Đại Diễn, báo cáo những gì đã gặp phải lên trên, vậy thì vương chủ Mặc tộc đối với suy đoán của mình liền có bảy tám phần nắm chắc.”

“Nơi ẩn thân của Nam Bắc quân ta ở Đại Diễn bị Mặc tộc phá vỡ mấy lần, nghĩ đến là do Mặc tộc ở Đại Diễn Quan có chỗ phát giác. Như vậy, việc Nhân tộc muốn thu phục Đại Diễn, đối với Mặc tộc mà nói không còn là bí mật.”

Các bát phẩm im lặng lắng nghe, Dương Khai cũng đang lắng nghe. Từ chỗ Mễ Kinh Luân, hắn sẽ nhận được lời giải đáp cho đủ loại nghi ngờ bấy lâu nay.

“Nếu như ta không đoán sai, Mặc tộc ở Đại Diễn Quan bên kia không những đang điều tra vị trí của Nam Bắc quân, mà còn đang tìm mọi cách tìm hiểu vị trí của Đông Tây quân. Xung quanh Đại Diễn, hẳn là rải rác trinh sát của Mặc tộc. Trong tình huống như vậy, Mặc tộc tất yếu phải sớm bố trí, đóng quân ở Đại Diễn, để phòng bất trắc.”

Nói đến đây, trong mắt Mễ Kinh Luân lóe lên tia sáng dị thường: “Bây giờ Đại Diễn Quan, khả năng đã bị bố trí thủy hỏa bất xâm. Vương chủ Mặc tộc chắc chắn sẽ đích thân đến Đại Diễn Quan tọa trấn, để ứng phó với Cửu phẩm của Nhân tộc ta.”

“Vậy chẳng phải là mất chiến cơ, Đại Diễn Quan còn làm sao đánh hạ?” Một vị bát phẩm nhíu mày.

Mễ Kinh Luân chậm rãi lắc đầu: “Đông Tây quân bên kia đã muốn đánh cỏ kinh rắn, đương nhiên sẽ không lại cường công Đại Diễn, cho nên mới sẽ sửa đổi kế hoạch đã định. Những khôi lỗi kia đủ để hấp dẫn Mặc tộc một đoạn thời gian rất dài sự chú ý. Thừa cơ hội này, Đông Tây quân hoàn toàn có thể lao thẳng tới nội địa Mặc tộc. Bây giờ Mặc tộc tập trung trọng binh ở Đại Diễn, nội địa bên kia so ra mà nói chắc chắn binh lực trống rỗng, không có vương chủ tọa trấn kiềm chế, lão tổ Nhân tộc ta liền có thể không chút kiêng kỵ xuất thủ. Hơn nữa, nếu chiến sự bên kia nổ ra, đợi tin tức truyền đến Đại Diễn Quan, Mặc tộc phát hiện mắc lừa chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên, muốn từ Đại Diễn phát binh giải vây. Lúc này, Nam Bắc quân ta chỉ cần tìm đúng cơ hội, nhất định có thể giáng cho Mặc tộc một đòn trọng thương. Tác chiến trong hư không, liền có thể tiết kiệm các loại rủi ro khi công phá quan ải.”

Ông bỗng như nghĩ tới điều gì, đồng tử sáng lên, quạt lông khẽ vỗ lòng bàn tay: “Diệu a! Tài tình của Hạng huynh thật khiến người kính nể. Hóa ra hắn không ngờ lại nhìn xa đến vậy.”

“Mễ huynh, lời này của ngươi nói không rõ ràng, làm chúng ta đều giống đồ đần vậy.” Một vị bát phẩm không nhịn được phàn nàn.

Không ít người cười nhẹ một tiếng.

Mễ Kinh Luân cũng khẽ mỉm cười nói: “Nói như vậy, nếu theo kế hoạch đã định, Nam Bắc quân và Đông Tây quân cấp tốc hành quân, sớm tại gần nửa tháng trước đó đã nên hợp binh một chỗ, sau đó tiến đánh Đại Diễn Quan. Với uy thế hiện tại của Đại Diễn quân, thời kỳ đó Đại Diễn lại không có vương chủ tọa trấn, nhiều nhất là mấy cái vực chủ cùng chúc quân, muốn thu phục cũng không khó khăn.”

Mọi người đều gật đầu.

Với đòn đánh sấm sét, thu phục Đại Diễn, đây cũng là kế hoạch ban đầu mà các cấp cao hơn đã đặt ra. Không có gì khó về kỹ thuật, chỉ là một chữ “nhanh”, trước khi Mặc tộc kịp phản ứng thì chiếm được Đại Diễn.

“Sau khi thu phục Đại Diễn, chúng ta tất yếu phải dựa vào sức mạnh của Đại Diễn để ngăn chặn đại quân Mặc tộc tấn công. Nhưng mà, mặc dù Đại Diễn quân binh cường mã tráng, nhiều hơn bất kỳ nơi nào ở các quan ải, nhưng sau khi chiếm được Đại Diễn Quan, Nhân tộc ta căn bản không có nhiều thời gian để bố trí bên trong quan. Đến lúc đó, đại quân Mặc tộc đến công, đại quân không thể dựa vào quá nhiều thế của Đại Diễn, cũng chỉ có thể giao chiến bên ngoài quan. Đại quân Mặc tộc đông đảo, bổ sung liên tục không ngừng, mà Nhân tộc ta thì ít, lại đường xa mà đến, không có chút căn cơ nào. Đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người, tình huống tệ nhất là Đại Diễn lại lần nữa bị Mặc tộc cướp đi, mà chúng ta lại bất lực.”

Nghe đến đây, không ít bát phẩm sắc mặt ngưng trọng.

“Nhưng nếu làm theo kế sách của Hạng huynh, vậy thì khác biệt.” Mễ Kinh Luân thần sắc phấn chấn nói, “Đông Tây quân lao về phía nội địa Mặc tộc, tận khả năng tiêu diệt lực lượng Mặc tộc. Nam Bắc quân ta ở đây kiềm chế Mặc tộc ở Đại Diễn Quan. Bọn họ nếu không đi ra thì thôi, nếu dám ra đây, chúng ta liền có thể nghĩ cách cắn xuống huyết nhục của bọn họ, suy yếu thực lực của bọn họ. Cứ thế mãi, Mặc tộc cuối cùng sẽ có một ngày bị đánh đến không kịp trở tay. Đến lúc đó, Mặc tộc không đủ binh lực, chúng ta lại công chiếm Đại Diễn, cũng có đủ thời gian để tu dưỡng và bố trí. Đợi chúng ta ở Đại Diễn đứng vững gót chân, há sợ chỉ là Mặc tộc!”

Sau khi ông giải thích một phen như vậy, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.

Trước kia đối với việc Đông Tây quân tự tiện sửa đổi kế hoạch đã định còn có chút bất mãn, nhưng giờ xem ra, đây quả thực tốt hơn kế hoạch ban đầu nhiều.

Kế hoạch của Hạng Sơn đơn giản mà nói, chính là trước không quan tâm đến Đại Diễn Quan, nhưng dù thế nào thì cuối cùng vẫn lấy việc thu phục Đại Diễn làm mục tiêu. Tính toán lâu dài quả thực rất đáng ngưỡng mộ. Đây cũng là lý do vì sao Mễ Kinh Luân nói kế này rất hay.

Đã có kế hoạch tốt hơn, Nam Bắc quân bên này đương nhiên sẽ phối hợp làm việc.

Suy nghĩ thêm một lát, Mễ Kinh Luân bỗng mở miệng nói: “Dương Khai, ngươi từ Đông Tây quân bên kia tới, trên đường đã mất bao nhiêu thời gian?”

“Không sai biệt lắm có hai mươi ngày.” Dương Khai trả lời.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5274: Lão tổ cùng lão ngưu

Chương 360: Cản đường

Chương 5273: Thành hay là không thành