» Chương 347: Đột tử!

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Quân Hạo ẩn mình trong đám đông, ra hiệu về phía quân đội Đại Hạ, cuối cùng chỉ vào Tô Tiểu Ngưng bên cạnh.

Phía Đại Hạ, mười tu sĩ khoác giáp hiểu ý, nhìn nhau gật đầu. Họ tản ra, trà trộn vào đám đông. Năm người mặc giáp nhẹ điều khiển phi kiếm, thi triển linh thuật thu hút sự chú ý của đối phương.

Năm tu sĩ còn lại mặc trọng giáp, trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, lớp giáp nặng hơn ngàn cân. Dưới đất, năm người này rõ ràng là tu sĩ Luyện Thể. Mỗi người cầm đoản đao, lặng lẽ tiếp cận Tô Tiểu Ngưng từ nhiều hướng khác nhau.

Trên không trung, Tô Tử Mặc vung Huyết Thi Đao, thế công mạnh mẽ, tiến sâu vào đám người. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hất tung những tu sĩ cản đường, chém giết mở đường máu. Dù là Trúc Cơ ngũ mạch cũng không đỡ nổi một đao của Tô Tử Mặc!

Trong suốt quá trình đó, ánh mắt Tô Tử Mặc luôn dõi theo Quách Nghị. Đây là tu sĩ Trúc Cơ lục mạch duy nhất trên chiến trường. Kẻ này vừa chết, đám còn lại sẽ không đánh mà bại!

Thấy động tĩnh hơi lạ của vài tu sĩ Đại Hạ, Tô Tử Mặc liếc nhìn nhưng không bận tâm, tiếp tục vung đao truy sát Quách Nghị.

Cùng lúc đó, Quách Nghị cũng cảm nhận được sát ý của Tô Tử Mặc. Hắn biết rõ, đấu tay đôi, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Tử Mặc. Nhưng, hắn không phải không có cơ hội giành chiến thắng! Cơ hội duy nhất nằm ở nữ tử tu vi Trúc Cơ trung kỳ trong trận doanh Đại Chu!

Nếu nữ tử này gặp nguy, Tô Tử Mặc chắc chắn sẽ rối loạn tâm thần, lộ sơ hở, dễ dàng bị hắn thừa cơ hạ sát. Nếu bắt sống được nàng, cục diện sẽ càng đơn giản hơn.

Nghĩ đến đây, Quách Nghị hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm thần, ánh mắt lóe lên vẻ quyết đoán. Xem động tác của ai nhanh hơn! Nếu Tô Tử Mặc nhanh hơn một bước giết chết hắn, vậy hắn cũng không còn gì để nói. Nhưng nếu nữ tu Trúc Cơ trung kỳ kia rơi vào tay bọn họ trước, Tô Tử Mặc chắc chắn phải chết, Đại Chu cũng sẽ thảm bại!

Trong tầm mắt Quách Nghị, nữ tử kia đã như chim trong lồng. Các tu sĩ Đại Chu bên cạnh nàng đều đã bị thu hút đi nơi khác, chỉ còn lại một con yêu thú đen sì như sói, không đáng sợ.

“Tới đây!”

Quách Nghị trấn định trong lòng, không né tránh nữa, lấy ra một tấm hộ thân phù trong túi trữ vật và bóp nát ngay tại chỗ. Đồng thời, Quách Nghị tế ra một mặt Lưu Ly bảo kính sáng lấp lánh, đặt trên đỉnh đầu.

Hô!

Huyết Thi Đao chém tới, không có chút hoa mỹ, gọn gàng sắc bén. Quách Nghị nghiêm mặt, đầu ngón tay khuấy động từng luồng linh lực đậm đặc, rót vào Lưu Ly bảo kính. Lưu Ly bảo kính nhanh chóng mở rộng, tựa như một mảnh bầu trời, sáng rực ánh vàng, bao phủ đỉnh đầu Quách Nghị.

Keng!

Huyết Thi Đao chém trúng Lưu Ly bảo kính, phát ra tiếng vang xa xăm như tiếng chuông chùa cổ. Dù dựa vào Lưu Ly bảo kính, Quách Nghị tạm thời chặn được nhát đao kia. Nhưng thân thể hắn vẫn run rẩy dữ dội, hộ thân phù xung quanh dưới chấn động lực lượng này lập tức tan tác!

Cho đến lúc này, Quách Nghị mới thật sự cảm nhận được lực lượng kinh khủng bộc phát từ một đao của Tô Tử Mặc! Không đợi Quách Nghị kịp thở dốc, nhát đao thứ hai đã giáng xuống.

Một đạo huyết mang giáng lâm, gần như xé rách bầu trời trên đỉnh đầu hắn! Mặt Quách Nghị trắng bệch, ánh mắt thoáng nhìn thấy một màn khác trên chiến trường, trong mắt đột nhiên trào dâng vẻ mừng như điên.

Động thủ! Năm tu sĩ Đại Hạ kia đã ra tay rồi!

“Ha ha ha ha, Tô Tử Mặc, ngươi quay đầu nhìn xem, muội muội ngươi sắp chết rồi!” Quách Nghị cười lớn tiếng, ngũ quan có chút vặn vẹo.

Ngay sau đó, tiếng cười của Quách Nghị im bặt, lòng cảm thấy nặng nề. Huyết Thi Đao của Tô Tử Mặc vậy mà không hề dừng lại chút nào. Thần sắc Tô Tử Mặc bình tĩnh, trong đôi mắt sâu thẳm kia, Quách Nghị không thấy chút nào bối rối hay lo lắng! Thậm chí, Tô Tử Mặc còn không quay đầu lại xem.

Sao lại như vậy? Chỗ đó có vấn đề gì?

Quách Nghị theo bản năng nhìn về phía chiến trường khác. Khoảnh khắc sau, hắn trợn tròn hai mắt, thần sắc vô cùng hoảng sợ, dường như đã thấy điều đáng sợ nhất, kinh khủng nhất trên đời này! Hắn há to miệng, lại không thốt nên lời nào, dường như bị người giữ lại yết hầu!

Năm vị tu sĩ Đại Hạ khoác trọng giáp đã tạo thành thế bao vây đối với Tô Tiểu Ngưng, khoảng cách chỉ còn một trượng, thoáng chốc đã áp sát.

Ánh mắt năm người đều theo bản năng đổ dồn về con yêu thú bên cạnh Tô Tiểu Ngưng. Con yêu thú đen kịt này mọc đầy vảy lạnh lẽo, kiên cố không thể phá vỡ, cái đuôi tựa roi thép, cuối cùng mang theo một chiếc gai nhọn lấp lánh hàn quang, nhìn như thần tuấn bất phàm.

Nhưng trên thực tế, từ đầu đại chiến đến giờ, con yêu thú này vẫn luôn ở bên cạnh nữ tử kia, chưa từng ra tay. Bây giờ càng nằm sấp trên đất không nhúc nhích đã lâu, hai mắt tựa mở tựa khép, nhìn qua lười biếng, như ngủ thiếp đi.

Ánh mắt năm người lướt qua con yêu thú này. Quân Hạo khẽ gật đầu không để lại dấu vết.

“Động thủ!” Một người trong đó khẽ quát, năm người chia nhiều hướng, đồng loạt xông lên, vài bước đã đến trước mặt Tô Tiểu Ngưng.

Quân Hạo ở bên cạnh thấy cảnh này, giả vờ kinh hãi, sợ hãi nói: “Cẩn thận!” Trên thực tế, lúc này dù là tu sĩ gần Tô Tiểu Ngưng nhất cũng đã không kịp ra tay cứu. Đáy mắt sâu thẳm của Quân Hạo lướt qua một tia đắc ý.

Đột nhiên!

Dạ Linh vốn đang nằm sấp bên cạnh Tô Tiểu Ngưng mở hai mắt ra, bắn ra hai đạo quang mang lạnh lẽo u ám, nhiệt độ toàn bộ chiến trường dường như giảm xuống rất nhiều.

Dạ Linh đứng dậy, nhảy lên, duỗi ra đôi chân trước, chụp vào hai tu sĩ đang lao tới. Móng vuốt sắc bén lặng lẽ nhô ra từ kẽ ngón tay, lấp lánh quang mang bén nhọn, tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Một luồng hung sát khí ập tới, làm người ngạt thở.

Tốc độ của Dạ Linh quá nhanh, hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, một người trong đó yết hầu đã bị bẻ gãy, máu chảy như suối, chết ngay tại chỗ! Người còn lại đội mũ sắt trên đầu, bị móng vuốt của Dạ Linh móc ra năm lỗ ngón tay, óc chảy ra, ánh mắt ảm đạm, mềm nhũn ngã xuống.

Một đạo hắc ảnh lướt qua hư không. Tựa như một con linh xà trong đêm tối, cuốn lấy cổ một tu sĩ, dùng sức siết chặt! Rắc rắc rắc! Xương cổ của người này lập tức vỡ vụn! Ngay sau đó, bóng đen này tiếp tục xuyên toa.

Phốc! Lồng ngực một tu sĩ bị vật tựa roi thép đâm xuyên, một đoạn hàn quang lạnh lẽo lộ ra từ sau lưng, khẽ rung nhẹ, chính là đuôi của Dạ Linh!

Trọng giáp gì, hộ cụ thép tinh gì, dưới nanh vuốt của Dạ Linh, tựa như giấy, không chịu nổi một kích!

Răng rắc!

Đồng thời, Dạ Linh há to miệng máu, nhào tới, cắn vào yết hầu tu sĩ thứ năm, nhẹ nhàng vung vẩy đầu, trực tiếp cắn đứt cổ, máu tươi tuôn trào!

Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh. Từ khi Dạ Linh ra tay đến giờ, chưa đến thời gian một hơi thở. Hơn nữa, gần như hoàn thành cùng một lúc! Ngay cả Tô Tử Mặc cũng không làm được đến mức này!

Mỗi bộ phận trên cơ thể Dạ Linh đều sinh ra để giết chóc! Trong nháy mắt, năm tu sĩ Đại Hạ đột ngột bỏ mình. Từng người chết không nhắm mắt, trừng trừng đôi mắt, trong mắt tràn đầy mê hoặc và mờ mịt. Cho đến khoảnh khắc ngã xuống, họ cũng không rõ bản thân rốt cuộc đã trải qua điều gì.

✵✵✵✵✵✵✵

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ. Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân. Là fan của ngự thú lưu, không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”. Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5816: Khách quý ít gặp

Chương 631: Cây đào Thông Linh

Chương 5815: Vạn năm đại kế