» Chương 354: Ta xem ai dám động đến!
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Không ngừng có tu sĩ phóng tới đường hành lang thứ tư, từng người hốc mắt đỏ bừng, thần sắc hưng phấn.
Khai Mạch đan, chỉ hữu hiệu quả khi phục dụng lần đầu tiên, cho dù là trong thời Thượng Cổ cũng là vật cực kỳ hi hữu, luyện chế rất khó, đều là do các siêu cấp tông môn ban thưởng cho đệ tử chân truyền.
“Phát hiện mấy hạt Khai Mạch đan?”
“Nghe nói là ba hạt.”
“Quá ít.”
“Không có cách, trừ phi là di chỉ đại tông môn, nếu không nào có nhiều Khai Mạch đan như vậy. Có thể phát hiện ba hạt Khai Mạch đan trong động phủ Kim Đan chân nhân này, đã coi như là gặp đại vận.”
Bên ngoài linh đan thất, tụ tập mấy trăm tu sĩ, số lượng này vẫn đang tăng lên!
“Cơ Dao Tuyết, các ngươi Đại Chu vương triều bảo hộ không được ba hạt Khai Mạch đan này, bản Vương khuyên các ngươi, đừng không biết sống chết!” Thanh âm của Đại U Hoàng tử vang lên.
“Không sai, giao Khai Mạch đan ra!” Có tu sĩ lạnh lùng hô.
Tại chỗ sâu nhất trong linh đan thất, Cơ Dao Tuyết đám người làm thành một vòng, hình thành thế phòng ngự, vẻ mặt nghiêm túc, dưới chân nằm mấy cỗ thi thể.
“Ong!”
Đôi cánh sau lưng Kỷ Thành Thiên vỗ nhẹ, cực phẩm phi kiếm tuột tay, xoay quanh rung động bên người, lóe ra bốn đạo linh quang sáng chói, phát ra từng đợt kiếm minh.
Kỷ Thành Thiên ngắm nhìn bốn phía, trầm giọng nói: “Muốn đoạt đan, trước hỏi qua kiếm trong tay ta!”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Kỷ Thành Thiên cũng lo sợ bất an, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tình thế đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.
Ba hạt Khai Mạch đan trong nháy tức biến Cơ Dao Tuyết đám người thành mục tiêu công kích!
Nếu không có Kỷ Thành Thiên và Dạ Linh liên tục xuất thủ, gọn gàng nhanh chóng đánh chết mấy vị tu sĩ động thủ đoạt đan, chỉ sợ trong lúc hỗn loạn, mấy người họ đã bị che lấp.
“Ha ha.”
Đại U Hoàng tử khẽ cười một tiếng, nói: “Vị đạo hữu này, ngươi không cần khoa trương. Chúng ta có mấy trăm người, tùy tiện một người một kiếm, đã đủ các ngươi chịu đựng.”
“Nhưng các ngươi cũng đừng hòng toàn thân trở ra!” Cơ Dao Tuyết tuy là nữ tử, lúc này giữa hai hàng lông mày lại mang theo một tia lăng lệ và sát phạt, một bước cũng không nhường.
Đoạt được Khai Mạch đan, nào có lý do giao ra.
Bây giờ, các tu sĩ khác sở dĩ chưa động thủ, chỉ là cố kỵ Kỷ Thành Thiên giữa không trung và Dạ Linh trên mặt đất.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tu sĩ bên ngoài càng tụ càng nhiều, sự kiên nhẫn của tu sĩ nơi đây cũng dần tiêu hao hết.
Từng người mắt lộ hung quang, tay nắm Linh quyết, tế ra phi kiếm, tùy thời đều có thể động thủ!
Ánh mắt Đại U Hoàng tử lướt qua mặt Cơ Dao Tuyết, Lãnh Nhu, Tô Tiểu Ngưng, u u cười nói: “Ba vị tiên tử, ta thật không nhẫn tâm lạt thủ tồi hoa, các ngươi tốt nhất thức thời một chút. Một khi đại chiến bộc phát, ta cũng bảo hộ không được các ngươi, ha ha…”
“Đây là ân oán giữa hai vương triều Đại Chu và Đại U, một số tu sĩ, ta khuyên các ngươi một câu, chớ bị người làm vũ khí sử dụng!” Cơ Dao Tuyết không nhìn Đại U Hoàng tử, nhìn về phía các tu sĩ khác, ý đồ khiến người khác không đếm xỉa đến.
Đại U Hoàng tử lạnh rên một tiếng, trong mắt ngoan sắc chợt lóe lên, cất giọng nói: “Chư vị, muốn đoạt đan, nhất định phải thấy máu! Khai Mạch đan đã càng ngày càng hiếm, bây giờ có ba hạt, rốt cuộc là của ai, mọi người đều dựa vào bản sự!”
Nói xong, Đại U Hoàng tử tay vừa rơi xuống, lạnh giọng nói: “Giết!”
Ầm!
Một tiếng ra lệnh này, chiến hỏa trong nháy mắt bùng cháy, trong đám người bộc phát ra một trận la hét.
Trên trăm tu sĩ nắm Linh quyết, từ xa chỉ vào Cơ Dao Tuyết đám người, bộc phát linh thuật, như cuồng phong mưa rào, hào quang tràn ngập, phô thiên cái địa lao tới.
Linh khí trong linh đan thất, phảng phất hóa thành thực chất, trong nháy mắt sôi trào lên!
Sưu! Sưu! Sưu!
Tiếng xé gió của kiếm khí liên tiếp.
Trên trăm đạo kiếm quang phun trào, phảng phất bắn ra vạn trượng quang mang, nhiệt độ cả tòa linh đan thất đột nhiên hạ thấp rất nhiều.
Đây hoàn toàn là công thế hủy thiên diệt địa!
Tại thời khắc này, cho dù là Kỷ Thành Thiên tu vi Lục mạch Trúc Cơ, sắc mặt cũng trở nên hơi tái nhợt.
Cục diện trước mắt, so với hơn mười ngày trước bị hai đại vương triều Đại Chu, Đại Hạ vây khốn còn hung hiểm hơn!
Cơ Dao Tuyết đám người vội vàng bóp nát hộ thân phù lục.
Lãnh Nhu càng đem tất cả phù lục phòng ngự trong túi trữ vật lấy ra, một hơi phóng ra ngoài, khoảng chừng mấy chục đạo phù lục, ngưng tụ ra từng đạo từng đạo bình chướng xung quanh bọn họ.
Đây chính là sự cường đại của chế phù sư.
Chế phù sư chính diện sức chiến đấu không tính mạnh, nhưng nếu phù lục đủ nhiều, công kích phù lục, phòng ngự phù lục ào ào đổ xuống, thậm chí có khả năng vượt cấp chém giết đối thủ!
Ầm! Ầm! Ầm!
Linh thuật va chạm vào phù lục bình chướng, phát ra tiếng nổ vang.
Mấy trăm tu sĩ đồng thời xuất thủ, lực lượng bộc phát ra quá mạnh, bình chướng phù lục mà Lãnh Nhu phóng thích ra vỡ nát tan tành.
Hơn mười vị tu sĩ Đại U vương triều khoác trọng giáp, tay cầm cương đao, liều chết xung phong về phía Cơ Dao Tuyết đám người.
Trong đám người, còn có một số luyện thể sĩ nhanh chóng tiếp cận.
Đột nhiên!
Một đạo hắc ảnh hiện lên, như U Linh trong đêm tối, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nhào vào người hơn mười vị tu sĩ Đại U đang lao tới.
Dạ Linh!
Mười cái móng vuốt sắc nhọn như đao lẳng lặng duỗi ra, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, trực tiếp chộp vào cổ họng hai người tu sĩ.
Phụt một tiếng, cổ hai người thịt nát be bét, máu me đầm đìa, đã chết.
Cái đuôi như roi thép của Dạ Linh vẫy trong đám người, quật cho mấy vị tu sĩ thân thể tan nát, gai nhọn trên xương đuôi xuyên thủng đầu hai vị tu sĩ mới khó khăn lắm dừng lại!
“Rống!”
Dạ Linh cúi đầu xuống, làm bộ muốn lao vào, mở ra cái miệng rộng như chậu máu, lộ ra hàm răng dữ tợn, chỗ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Cả linh đan thất đều rung chuyển, vô số bụi bặm rơi xuống.
“A! A! A!”
Tiếng rên rỉ của đông đảo tu sĩ liên hồi, lộ ra vẻ thống khổ, nhao nhao dừng tay, theo bản năng che hai lỗ tai.
Có tu sĩ sớm bố trí ra hộ thân phù lục bình chướng, vậy mà ứng thanh vỡ nát!
Tu sĩ gần Dạ Linh nhất hai mắt lồi ra, vằn vện tia máu, khóe mắt, hai lỗ tai, miệng mũi đều trào ra một tia máu tươi.
Thất khiếu chảy máu!
Đám tu sĩ này đồng tử dần dần tan rã, mềm nhũn ngã xuống đất, lại bị thanh âm của Dạ Linh đánh chết!
Thấy cảnh này, đông đảo tu sĩ hoảng sợ biến sắc.
Ngay sau đó, Dạ Linh lại trở về bên cạnh Tô Tiểu Ngưng, ánh mắt sâm lãnh nhìn khắp bốn phía, cẩn thận thủ hộ lấy.
Ông!
Hư không hiện ra một đạo gợn sóng nhạt như không dấu vết, phảng phất mặt hồ yên tĩnh nổi lên sóng gợn trong trẻo, đâm vào trong đám người.
Phiêu miểu kiếm, hư vô!
Phốc!
Đầu một vị tu sĩ bị đâm xuyên, vẫn lạc tại chỗ.
Cơ Dao Tuyết, tiểu mập mạp mấy người cũng nhao nhao xuất thủ.
Trong nháy mắt, Đại U vương triều liền gãy hơn mười vị tu sĩ, Đại U Hoàng tử trong mắt lóe lên vẻ oán độc sâu đậm, nhưng vẫn cố gắng bình phục tâm thần, rống to: “Chư vị ổn định trận cước, bọn họ chỉ có mười người, chúng ta hợp lực xuất thủ, căn bản không cần lo lắng đầu yêu thú này!”
Hiệp giao thủ này, hàng chục đạo phù lục hình thành bình chướng của Lãnh Nhu đã vỡ vụn.
Mặc dù Cơ Dao Tuyết đám người bình yên vô sự, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Dạ Linh, phản sát mấy người, nhưng tu sĩ đối diện càng tụ càng nhiều, chỉ cần lần thứ hai hợp lực xuất thủ, bọn họ tất có thương vong!
Dưới công thế dày đặc như vậy, cho dù là Dạ Linh, cũng chưa chắc có thể bảo hộ Tô Tiểu Ngưng chu toàn.
“Giết cho ta!”
Đại U Hoàng tử lần thứ hai nâng bàn tay lên, vung cánh tay hô lên.
“Ta xem ai dám động đến!”
Nhưng vào lúc này, phía sau đám người, truyền tới một thanh âm lạnh như băng.
Ngay sau đó, một trận tiếng xé gió của ống tay áo truyền đến, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới gần, một cỗ khí tức mãnh liệt làm người ta run rẩy ầm vang mà tới!
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end.