» Chương 363: Giằng co

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Tô Tiểu Ngưng khẽ cau mày, hỏi:
“Nếu tứ đại kỵ khấu việc ác bất tận, táng tận thiên lương, vì sao trong tiên môn không có ai đứng ra chủ trì công đạo?”

Theo suy nghĩ của nàng, người trong tiên môn nên trảm yêu trừ ma, tru tà vệ đạo, cớ sao lại bỏ mặc chuyện này?

Kỷ Thành Thiên lắc đầu nói:
“Trong Tu Chân giới, nào có cái gì thay trời hành đạo, gặp chuyện bất bình hiệp sĩ. Người trong tiên môn cũng như thế. Cái gọi là Tiên cùng Ma, chẳng qua là sở cầu chi đạo khác biệt thôi.”

“Đúng vậy, loại hiệp sĩ đó phần lớn đều sống không lâu dài.” Tiểu mập mạp cũng gật gật đầu.

Lãnh Nhu cũng nói:
“Phật gia lòng dạ từ bi, giảng cứu phổ độ chúng sinh. Tứ đại kỵ khấu phạm phải tội lớn ngập trời, nhưng ngươi nhìn những tăng nhân lui tới trong Huyền Thiên thành này, lại không có một ai đi độ hóa bọn họ.”

Tô Tử Mặc đột nhiên mở miệng hỏi:
“Tứ đại kỵ khấu đều là tu vi gì?”

Tiểu mập mạp đáp:
“Lão đại Sài Lệ là thất mạch Trúc Cơ, lão nhị Lang Tham, lão tam Hồ Mãnh, lão tứ Bảo Vân Phong đều là lục mạch Trúc Cơ. Nghe nói bốn người này từ nhỏ đã uống sữa thú thượng cổ di chủng lớn lên, quanh năm tung hoành trong rừng, tôi luyện gân cốt, từng người đều lực lớn vô cùng, có thể sánh ngang yêu thú!”

Nghe đến đó, Tô Tử Mặc trong lòng run lên. Thất mạch Trúc Cơ!

Xâm nhập thượng cổ chiến trường, cuối cùng cũng gặp thất mạch Trúc Cơ!

Mặc dù, với thực lực hiện tại của Tô Tử Mặc, vô luận là thủ đoạn tu tiên hay cận chiến chém giết, đều đủ sức trấn sát tất cả lục mạch Trúc Cơ.

Nhưng thực đối đầu với thất mạch Trúc Cơ, trong trường hợp không sử dụng khí huyết chi lực, Tô Tử Mặc cũng không có chút nắm chắc nào.

Dù sao, tu vi cảnh giới của hắn chỉ là tứ mạch Trúc Cơ, mà trên Đại Hoang Yêu Vương bí điển, Thông Khiếu thiên vẫn chưa tiểu thành, khẩu khiếu, nhãn khiếu cũng chưa đả thông.

Phải biết, tám đầu kinh mạch, càng đi về sau càng khó đả thông. Tương ứng, càng đi về sau, chênh lệch đẳng cấp cũng càng lớn.

Nhìn bề ngoài, thất mạch Trúc Cơ so với lục mạch Trúc Cơ chỉ nhiều hơn đả thông một đầu linh mạch mà thôi, nhưng lực lượng lại tăng gấp bội! Hơn mười vị lục mạch Trúc Cơ hợp lực xuất thủ, cũng chưa chắc là đối thủ của một thất mạch Trúc Cơ.

Về sau, nếu là tám mạch quán thông, chênh lệch này sẽ càng thêm rõ ràng.

Nếu trong tứ đại kỵ khấu có một thất mạch Trúc Cơ, hơn nữa nhục thân cường đại như yêu thú, am hiểu cận chiến, Tô Tử Mặc cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Trong trạch viện, lâm vào một quãng thời gian dài yên lặng.

Một lúc sau, tiểu mập mạp lại nói:
“Nhưng ta nghe nói, bây giờ trong tứ đại kỵ khấu, chỉ có lão tứ Bảo Vân Phong tọa trấn tại Huyền Thiên thành, ba người khác đã ra ngoài, có thể phải mấy ngày sau mới về.”

Tình hình hiện tại đối với Tô Tử Mặc và mọi người cực kỳ bị động.

Màn đêm đã buông xuống. Lúc này nếu chạy khỏi Huyền Thiên thành, bên ngoài bọn họ sẽ đối mặt với vô số hung thú và thượng cổ sinh linh. Trừ Tô Tử Mặc ra, những người còn lại sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Nhưng nếu ở lại trong thành, với tâm tính có thù tất báo và thủ đoạn của tứ đại kỵ khấu, tuyệt sẽ không để họ sống sót qua đêm nay!

Thát thát thát!

Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu chấn động bất quy tắc. Tiếng chân như sấm từ đằng xa vọng lại, đang nhanh chóng tiến về phía này, tốc độ cực nhanh!

“Tránh mau, là người của tứ đại kỵ khấu!”

“A!”

Trong đám người hỗn loạn, truyền đến từng đợt tiếng kinh hô. Có tu sĩ né tránh không kịp, tại chỗ bị đám thiết kỵ giẫm nát thành thịt vụn, hài cốt không còn.

“Người cầm đầu kia hình như là lão tứ Bảo Vân Phong.”

“Chính là hắn! Con tọa kỵ dưới người hắn là thượng cổ di chủng Truy Vân Báo, không sai được.”

Cách đó không xa, một mảng lớn bụi mù cuồn cuộn kéo đến, tản ra mùi máu tanh nồng nặc. Người cầm đầu là một hán tử tinh tráng, thân hình thẳng tắp, tóc đen rủ xuống, ánh mắt sắc bén hung tàn.

Người này cưỡi một đầu báo cao lớn hung mãnh đột ngột. Móng vuốt sắc bén, toàn thân lông lá rậm rạp, bóng loáng, trên người có những mảng hoa văn như đám mây. Đôi mắt trong đêm tối lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Thượng cổ di chủng, Truy Vân Báo!

“Chuyện gì xảy ra, nhìn đám người này sát khí đằng đằng?”

“Không nghe nói sao? Vừa rồi tại cửa thành bắc khẩu, hơn mười vị tu sĩ dưới trướng tứ đại kỵ khấu bị một kẻ ngoại lai chém giết!”

“A, ai mà to gan như vậy?”

“Mấy người ngồi bên kia, nghe nói là kẻ tu sĩ áo xanh kia đã giết người.”

Có tu sĩ chỉ về phía trạch viện cách đó không xa.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, lập tức thu hút đông đảo tu sĩ đến quan sát. Mặc dù màn đêm buông xuống, nhưng số lượng tu sĩ tụ tập ở đây lại càng ngày càng nhiều.

Trên một tòa tiểu lâu hai tầng cách đó không xa, một vị công tử tuấn tú mặc áo trắng ngồi gần cửa sổ. Sau lưng có một ông lão đứng khoanh tay.

Vị công tử tuấn tú này cầm một cây quạt xếp trong tay, mày như vẽ, da như mỡ đông. Trông phong lưu phóng khoáng, có một khí chất không nói nên lời.

Lúc này, vị công tử áo trắng thấy trời đã tối, vừa đứng dậy định rời đi, lại đột nhiên thấy cảnh này. Trong mắt không khỏi xẹt qua một tia hiếu kỳ, không nhịn được hỏi:
“Lương bá, bên kia có chuyện gì vậy?”

Lão giả sau lưng công tử áo trắng nói:
“Nghe nói là tu sĩ áo xanh kia đã giết Cừu Vạn Lý.”

“A?”

Công tử áo trắng khẽ cười lạnh, nói:
“Cừu Vạn Lý sao? Giết thật tốt! Loại người tội ác tày trời này đã sớm phải chết.”

Mặc dù ngữ khí lạnh lẽo, nhưng giọng nói của công tử áo trắng lại cực kỳ dễ nghe.

“Công tử, chúng ta đi thôi, ở đây không có gì đáng xem. Bảo Vân Phong mang nhiều người như vậy đến, mấy người này hẳn phải chết không nghi ngờ.” Lão giả cúi đầu nói.

“Không sao.”

Công tử áo trắng khoát tay, nói:
“Nhìn kỹ đã.”

Nói xong, công tử áo trắng mở cây quạt nhỏ, lại ngồi xuống. Hơi quay đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngọc thon dài trắng nõn. Ánh mắt như nước rơi vào trạch viện đổ nát kia, trên khuôn mặt thanh tú.

Hơn trăm vị tu sĩ khoác lên bóng đêm chạy vội đến, mặt lộ vẻ hung quang, khí thế hùng hổ. Linh khí hàn quang dưới bóng đêm sáng chói, cực kỳ bắt mắt.

Lúc này, Kỷ Thành Thiên và mọi người vừa mới nghỉ ngơi chưa tới một nén hương, toàn thân vẫn còn đau âm ỉ. Đối phương đã tìm tới tận cửa!

“Làm sao bây giờ?”

Kỷ Thành Thiên và mọi người theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc khoanh chân ngồi tại chỗ, vẫn đang điều tức nghỉ ngơi. Dạ Linh nằm sấp trên mặt đất, không ngẩng đầu lên. Tròng mắt đen nhánh giấu dưới bóng đêm, ánh mắt lướt qua người thượng cổ di chủng Truy Vân Báo một vòng, rồi thu lại.

Ngay khi Bảo Vân Phong bước vào trạch viện, Tô Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra. Không thấy hắn có động tác gì, trực tiếp đứng dậy từ dưới đất.

Ban đầu, Bảo Vân Phong dẫn đầu hơn trăm vị tử sĩ xông đến, khí thế dọa người, khiến cả những tu sĩ vây xem cũng cảm thấy tâm thần run rẩy.

Nhưng theo Tô Tử Mặc mở mắt, đứng dậy, một cỗ đại thế ngập trời khác bỗng nhiên bộc phát!

Tựa như cuốn lên sóng lớn cuồng nộ, lao nhanh, gầm thét, mãnh liệt kéo đến.

Tô Tử Mặc chỉ có một người, đứng tại chỗ sừng sững bất động. Thân thể nhìn như đơn bạc, lại cùng khí thế của Bảo Vân Phong và mọi người ngang hàng, không hề yếu thế!

Nếu nói, Bảo Vân Phong và mọi người mang đến là gió tanh mưa máu.

Thì sau lưng Tô Tử Mặc, ngưng tụ chính là núi thây biển máu!

“A?”

Trên tiểu lâu hai tầng cách đó không xa, lão giả được gọi là Lương bá thấy cảnh này, nét mặt hơi động, khẽ kêu lên một tiếng.

Hai mắt của vị công tử áo trắng đang ngồi đó cũng lóe lên, hiện lên một tia dị sắc.

***

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.

Là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5361: Thế cục

Chương 5360: Cửu phẩm mặc đồ

Chương 403: Lấy mạng đổi mạng