» Chương 374: Sóng vai mà chiến

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Nghe ba thanh âm quen thuộc ấy, sắc dị trong mắt Tô Tử Mặc càng thêm đậm nét.
“Là bọn hắn!”
Thần sắc Đường Du khẽ động, có chút kinh ngạc. Ba người này chính là những tu sĩ ban đầu cùng Tô Tử Mặc vào thành, ngoại trừ Kỷ Thành Thiên là Lục mạch Trúc Cơ, hai người còn lại chỉ là Tứ mạch Trúc Cơ.

Lúc trước, họ rời đi Huyền Thiên thành, theo Đường Du là một quyết định sáng suốt. Với tu vi của họ, nếu ở lại Huyền Thiên thành, lúc này e rằng đã bị hơn ngàn vị dân liều mạng kia trùng kích đến mức hài cốt không còn. Nhưng điều khiến Đường Du không ngờ tới là, trong số bốn người rời đi, lại có ba người quay trở lại!

Nam tử kiêu ngạo sau lưng Đường Du cười lạnh nói: “Biết rõ chắc chắn phải chết còn quay lại Huyền Thiên thành, thật là ngu xuẩn.”

Mặc dù đông đảo tu sĩ ở đây trong lòng đều nghĩ như vậy, nhưng lời này thốt ra từ miệng hắn lại nghe cực kỳ chói tai.
“Nghiêm Trọng!”
Đường Du khẽ nhíu mày, quay đầu quát nhẹ một tiếng. Tu sĩ tên Nghiêm Trọng này, tuy cũng là đệ tử Đan Dương môn, nhưng thuộc về đệ tử Chiến đường trong tông môn, Thất mạch Trúc Cơ, là lực lượng chủ lực lần này tiến vào thượng cổ chiến trường. Đường Du cũng không tiện khiển trách quá nặng.

Nghiêm Trọng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm yếu ớt nhưng kiên định truyền tới từ bên cạnh.
“Đây không phải ngu xuẩn, mà là tình nghĩa!”

Tiểu Ngưng vốn nhút nhát, dù có ủy khuất, bất mãn cũng chỉ chôn sâu trong lòng. Để lời này thốt ra từ miệng nàng, không biết cần bao lớn dũng khí. Nhưng lúc này, trong lòng nàng đang giận. Không biết sao, một cỗ nhiệt huyết cứ thế xông lên đỉnh đầu. Tiểu Ngưng nắm chặt song quyền, trừng mắt nhìn Nghiêm Trọng nói: “Người như ngươi, mãi mãi cũng sẽ không hiểu cái gì gọi là tình nghĩa!”

“Cái gì cẩu thí tình nghĩa, cùng nhau chịu chết sao?”
Nghiêm Trọng cười nhạo một tiếng, vẻ mặt hài hước nhìn Tô Tiểu Ngưng, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng nói: “Ngươi hiểu tình nghĩa, sao ngươi không đi chết đi, ân?”

Nghiêm Trọng dù sao cũng là Thất mạch Trúc Cơ. Có thể tu luyện đến bước này, tiến vào thượng cổ chiến trường, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi. Tiểu Ngưng bị ánh mắt lạnh băng của Nghiêm Trọng nhìn chằm chằm, trong lòng khiếp đảm, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Nhưng vào lúc này, Dạ Linh vốn đang nằm sấp trên mặt đất đã mở hai mắt. Đôi con ngươi đen nhánh ấy tản mát ra ánh sáng yếu ớt, lúc sáng lúc tối. Trong khoảnh khắc, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống!

Các tu sĩ tại chỗ, bao gồm cả Lương Bá, đều cảm thấy một cỗ hàn ý âm trầm, khiến người ta rùng mình, phảng phất bị sinh linh cổ xưa hung tàn nào đó để mắt tới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành mảnh nhỏ!

Lương Bá trong lòng giật mình. Nghiêm Trọng vốn khí diễm kiêu ngạo bỗng cảm thấy tóc gáy dựng đứng, toàn thân lông tơ đều dựng lên. Một bóng ma tử vong chưa từng có bao trùm tới, khiến hắn lạnh lẽo khắp người.

Nhưng vào lúc này, Tiểu Ngưng phát giác được động tác của Dạ Linh, vội vàng duỗi tay nhỏ, vỗ vỗ đầu Dạ Linh, ra hiệu nó đừng khinh cử vọng động. Đan Dương môn dù sao cũng là môn phái duy nhất trong Huyền Thiên thành có khả năng ủng hộ Tô Tử Mặc. Nếu Dạ Linh ra tay giết chết Nghiêm Trọng, thì bằng với việc đẩy Đan Dương môn về phía đối lập với Tô Tử Mặc.

Dạ Linh lại nhắm hai mắt. Hàn ý xung quanh trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Mọi chuyện vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của mọi người, bỗng nhiên thoáng qua. Đông đảo tu sĩ vẻ mặt mê hoặc, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nhau. Chỉ có số ít người chú ý tới hành động mở mắt của Dạ Linh vừa rồi. Lương Bá thâm ý sâu sắc liếc nhìn Dạ Linh, rồi mới thu hồi ánh mắt.

Nghiêm Trọng giật mình, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện gì, mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi dịu đi.


Trên đường dài.
“Kỷ sư huynh! Lãnh Nhu tỷ tỷ!”
Nhìn thấy Kỷ Thành Thiên với Phiêu Miểu Chi Dực chớp động trên không trung, cùng Lãnh Nhu từ một hướng khác xông vào chiến trường, trong mắt tiểu mập mạp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Kỷ Thành Thiên và Lãnh Nhu cũng có thần sắc tương tự. Đây là một trận chiến cửu tử nhất sinh, không ai có thể quyết định thay người khác.

Ba người không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, cũng không muốn tạo áp lực cho nhau, cho nên sau khi rời Huyền Thiên thành, ba người đã lựa chọn mỗi người một ngả. Nhưng bây giờ, ba người tâm ý tương thông, toàn bộ quay trở lại Huyền Thiên thành, lựa chọn kề vai chiến đấu cùng Tô Tử Mặc! Đây là một loại ăn ý.

Tiểu mập mạp cầm một cây cự phủ lóe ra bốn đạo linh quang, đâm nghiêng vào đám người, một búa đánh bay dân liều mạng phía trước. Trên thân thể cồng kềnh của tiểu mập mạp, vậy mà sáng lên sáu đầu linh mạch!

Bên khác, Lãnh Nhu tung ra mười mấy tấm phù lục, tế ra phi kiếm, xông vào chiến trường. Trên người nàng vậy mà cũng sáng lên sáu đầu linh mạch! Hai Lục mạch Trúc Cơ! Cần biết, trước khi hai người rời Huyền Thiên thành, vẫn chỉ là Tứ mạch Trúc Cơ. Trong thời gian ngắn như vậy, muốn từ Tứ mạch Trúc Cơ tấn thăng đến Lục mạch Trúc Cơ, chỉ có một khả năng.

Trong khoảng thời gian này, giống như Tô Tử Mặc, tiểu mập mạp và Lãnh Nhu tu luyện đột phá đến Ngũ mạch Trúc Cơ, sau đó nuốt Khai Mạch đan, một lần bước vào Lục mạch Trúc Cơ!
“Ha ha!”

Kỷ Thành Thiên sau lưng lan tràn ra một đôi linh dực, cả người bay lên không trung, cười lớn một tiếng. Dưới lớp áo quần, vậy mà có bảy đầu linh mạch ẩn hiện! Thất mạch Trúc Cơ! Kỷ Thành Thiên cũng đã đột phá! Với tư chất của Kỷ Thành Thiên, có lẽ có hy vọng dựa vào tu luyện mà đột phá đến Thất mạch Trúc Cơ trong thượng cổ chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể thực hiện trong thời gian ngắn như vậy. Nói cách khác, Kỷ Thành Thiên cũng đã đưa ra quyết định giống như tiểu mập mập và Lãnh Nhu.

Phục dụng Khai Mạch đan!
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, tâm đầu ý hợp. Phải biết, Khai Mạch đan chỉ có hiệu quả khi phục dụng lần đầu tiên. Ba người vốn không tính phục dụng ở cảnh giới này. Nhưng bây giờ, vì trận chiến này, ba người không hề bàn bạc, không hề trao đổi, lại toàn bộ lựa chọn phục dụng Khai Mạch đan!

Từ bỏ tu vi cao hơn, cũng từ bỏ sinh tử, chỉ vì trở về một trận chiến!
Tô Tử Mặc đều hiểu. Khi thấy ba người quay trở về, hắn liền biết tất cả. Nhưng lúc này, tâm thần Tô Tử Mặc khuấy động, bờ môi mấp máy, lại không nói được một lời.

“Ta cũng quay về rồi!”
Nhưng vào lúc này, một tu sĩ trông có vẻ thật thà hiện thân trong chiến trường, hét lớn một tiếng, vung cây côn sắt, đánh lui hai vị dân liều mạng!
“Ngốc Kiên!”

Nghe thấy thanh âm này, tiểu mập mạp trong lòng hơi động, không tin nổi quay đầu nhìn lại. Cho đến lúc này, bốn người rời đi Huyền Thiên thành, đã toàn bộ quay trở về! Tô Tử Mặc nhìn thấy cảnh này, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, vết thương trên người, dường như cũng không còn đau đớn như vậy. Không cần nhiều lời, không cần cảm tạ.

Chỉ cần biết, bốn người này chưa từng rời đi, vào thời điểm ngươi nguy nan nhất, ngược lại đứng ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu, thế là đủ rồi.
“Ha ha ha ha!”
Rốt cục, Tô Tử Mặc cất tiếng cười to. Kỷ Thành Thiên đang cười, Lãnh Nhu đang cười, tiểu mập mạp cũng đang cười, Thạch Kiên cũng đang cười khúc khích. Dưới đao quang kiếm ảnh, trong trùng điệp vòng vây, năm người tựa như năm kẻ ướt sũng, chật vật không chịu nổi, nhưng lại cười tùy ý, cười thoải mái, cười sảng khoái.

Có người khóe mắt mang nước mắt. Trong khoảnh khắc, đã hòa lẫn với nước mưa trượt xuống khuôn mặt.
“Ngốc Kiên, ngươi còn nói bản thân không ngốc, sao ngươi lại chạy trở lại?” tiểu mập mạp hỏi.
“Ta… lạc đường.” Thạch Kiên nói.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5711: Huyền Minh quân, Huyết Nha

Chương 579: Táng Long cốc ngọn nguồn

Chương 5710: Càn Khôn Lô hiện thế