» Chương 395: Nghịch lưu đại thế!
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Bạch Vũ thấy rõ ràng: lưỡi đao đã cắt đứt lông tơ trên da Tô Tử Mặc, chỉ cần tiến lên tấc hơn là có thể cứa đứt yết hầu. Nhưng một đao kia vẫn trượt khỏi mục tiêu.
Lệch một ly!
Quỷ dị nhất là, toàn bộ quá trình Tô Tử Mặc đều không mở mắt. Động tác né tránh này giống như hắn vô thức làm ra!
Tô Tử Mặc vẫn cúi mi, như một lão tăng nhập định, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không hay biết về ngoại giới.
“Còn muốn ngộ đạo à?”
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, không còn che giấu sát ý trong lòng. Hắn thôi động huyết mạch, Linh đao reo vang, linh quang đại thịnh, bộc phát toàn lực nhằm vào Tô Tử Mặc. Một đao kia tốc độ cực nhanh, gần như chớp mắt đã đến nơi!
“Bạch!”
Tô Tử Mặc thần sắc không đổi, vẫn nhắm mắt, thân hình phiêu đãng như tơ liễu, lần thứ hai tránh được nhát đao lạnh thấu xương của Bạch Vũ!
“Ừ?”
Bạch Vũ nhíu chặt lông mày. Hắn thực sự không thể hiểu được trạng thái hiện tại của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nhắm mắt, không thể nhìn, không thấy quỹ tích trường đao. Chỉ dựa vào nhĩ lực phán đoán tiếng gió thì căn bản không kịp né tránh, nhưng kỳ lạ thay, Tô Tử Mặc cứ thế tránh thoát.
Nếu nói lần đầu là trùng hợp, vậy né tránh hai đao liên tục…
“Né được à? Ta xem ngươi né được bao lâu!”
Bạch Vũ sải bước tiến lên, thân đao chấn động, tỏa ra một mùi máu tanh nhàn nhạt, bao trùm lấy Tô Tử Mặc.
“Bá bá bá!”
Bạch Vũ liên tục xuất đao, triển khai bí điển tông môn “Tu La đao”, đao đao chí mạng, liên miên bất tuyệt, hơn nữa góc độ xuất đao cực kỳ xảo trá quỷ quyệt!
Trong tình hình này, Tô Tử Mặc vẫn nhắm mắt, không ngừng lùi lại. Nhưng theo thời gian trôi qua, không gian né tránh của Tô Tử Mặc càng lúc càng nhỏ, dần dần bị đao pháp của Bạch Vũ bao vây, phong bế đường lui!
Cuộc giao thủ lần này của hai người khiến các tu sĩ vây xem không hiểu gì. Nói đúng hơn, đây không tính là giao thủ, vì một bên từ đầu đến cuối chưa hề ra tay, vẫn luôn né tránh.
“Người này thật to gan, lại còn đang ngộ đạo, thực sự không muốn sống nữa!”
“Người này rõ ràng nhắm mắt, lại như có thể cảm giác được nguy hiểm, giống như mở Thiên Nhãn!”
“Hắn làm thế nào được?”
Trong mắt mọi người, dường như Tô Tử Mặc đối với nguy hiểm có một loại cảm ứng nhạy bén nào đó, có thể ung dung né tránh. Trên thực tế, Tô Tử Mặc bây giờ thuộc về trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Ngay khoảnh khắc Bạch Vũ ra tay sát phạt, linh giác đã cảnh báo. Tô Tử Mặc hoàn toàn có thể tỉnh lại khỏi trạng thái ngộ đạo.
Nhưng cơ hội này quá khó có được. Tô Tử Mặc cảm giác mình chỉ thiếu một chút nữa là sẽ chạm đến huyền bí của ‘Thế’!
Cho nên, Tô Tử Mặc cố gắng xem nhẹ sự quấy nhiễu từ ngoại giới, chỉ dựa vào linh giác bén nhạy, theo bản năng né tránh, bản thân thì toàn tâm toàn ý tiếp tục cảm ngộ.
Hành động này cực kỳ hung hiểm, cũng quá điên cuồng. Chỉ cần một chút sai lầm, Tô Tử Mặc sẽ phơi thây tại chỗ, bất kể cảm ngộ ra điều gì cũng vô dụng.
Đây cũng chính là do hắn quán thông thất khiếu, tu luyện tới Thông Khiếu thiên tiểu thành, lực lượng và tốc độ đều được tăng lên, mới có thể chống đỡ lâu như vậy dưới thế công của ma tử Tu La tông.
Nhưng thủ lâu tất bại.
Đao pháp của Bạch Vũ càng lúc càng sắc bén, mùi máu tanh từ lưỡi đao cũng càng ngày càng nặng. Không gian của Tô Tử Mặc không ngừng thu nhỏ, chỉ có thể né tránh trong phạm vi cực kỳ chật hẹp. Tình thế nguy cấp!
Mà hắn vẫn chưa cảm ngộ ra huyền bí của ‘Thế’. Tô Tử Mặc nhất định phải đưa ra lựa chọn!
Đột nhiên!
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một tia linh quang.
Thế công của Bạch Vũ tựa như dòng chảy ngầm dưới đáy biển, lớp lớp không ngừng. Tô Tử Mặc hồi tưởng lại cảm giác gian nan tiến lên dưới đáy biển, chống chọi với dòng chảy ngầm, từng chút minh ngộ dần dần dâng lên trong lòng.
Nghịch Lưu Thức.
Tinh túy huyền bí của thức này chủ yếu nằm ở chữ ‘Nghịch’.
Thế nào là ‘Nghịch’?
Tu chân giả, vọng tưởng lấy thân thể phàm nhân chứng đạo Tiên vị, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thiên địa, đây chính là nghịch!
Nghịch, sẽ không lùi bước, là dũng mãnh tiến lên!
Con đường đi tới này của Tô Tử Mặc, chính là đang đi ngược dòng!
Năm đó ở Bình Dương trấn, đối mặt sự ức hiếp của Thương Lãng chân nhân, đầu gối của hắn chưa từng cong, sống lưng chưa từng gãy, đây chính là ‘nghịch’ của hắn!
Nghịch, là đại khí phách, là không sợ hãi!
Trên thực tế, tất cả những gì xảy ra ở Bình Dương trấn năm đó đều không thể thoát khỏi cảm ứng của Điệp Nguyệt.
Nếu khi đó Tô Tử Mặc chọn khuất phục quỳ xuống, Điệp Nguyệt sẽ chỉ ra tay trấn sát Thương Lãng chân nhân, giải quyết nhân quả với Tô Tử Mặc rồi phiêu nhiên mà đi. Chính vì cái ‘nghịch’ trên người Tô Tử Mặc mới được Điệp Nguyệt tán thành, mới có thể nghịch thiên cải mệnh!
Nghịch thiên, mới có thể thay đổi mệnh! Ngay cả trời cũng dám nghịch, đều có thể nghịch, mới có được tư cách thay đổi vận mạng!
Thuận là bình thường, nghịch thành tiên.
Nghịch, là không khuất, không lùi, là không sợ, là không e ngại, là vừa liệt không đúc, là dũng mãnh vô địch!
Nghịch Lưu Thức, nghịch chuyển đại thế!
Lúc này, Tô Tử Mặc đã không thể tránh né, không còn đường lui. Thấy cảnh này, trong mắt Bạch Vũ lướt qua vẻ mừng rỡ điên cuồng, cười gằn nói: “Không tránh nổi nữa rồi! Nạp mạng đi!”
“Hô!”
Trường đao trong tay Bạch Vũ chém tới, đao ảnh trùng điệp, huyết khí tràn ngập, mùi tanh xông lên trời!
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc mở mắt. Đôi mắt kia tựa như Thủy Tinh dưới biển sâu, thanh tịnh sáng tỏ, lóe lên quang mang thần bí.
Không có bối rối, không có sợ hãi.
Nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng Bạch Vũ đột nhiên lướt qua một tia bất an.
Chẳng biết từ lúc nào, có lẽ là lúc Tô Tử Mặc mở mắt, trong tay hắn đã có thêm một chuôi trường đao màu đỏ sậm. Thân đao to lớn, lóe lên năm đạo linh quang, sáng chói mắt!
“Nghịch lưu!”
Tô Tử Mặc khẽ mở miệng, tùy tay vung lên.
“Soạt!”
Theo Huyết Thối đao huy động, trên thân đao phát ra tiếng triều tịch phun trào, tiếng nước chảy ngược!
Ban đầu, Bạch Vũ khí thế áp đảo, chiếm hết thượng phong. Nhưng theo nhát đao này chém ra, khí thế giữa hai người lập tức nghịch chuyển!
Một luồng đại thế ngập trời phá biển, theo thân đao của Huyết Thối đao đột nhiên bắn ra, lấy tư thái thủy triều mãnh liệt nghiền ép tới!
Tất cả đao ảnh của Bạch Vũ trong nháy tức khắc tan rã. Mùi máu tanh từ thân đao cũng bị triều tịch vô hình cuốn trôi không còn một mảnh.
Trước luồng đại thế này, đao pháp của Bạch Vũ trông thật đơn sơ, không chịu nổi một đòn!
“Đao thế!”
Bạch Vũ trừng lớn mắt, kinh hoàng biến sắc. Cái này sao có thể!
Từ khi hắn năm tuổi bái nhập Tu La tông bắt đầu tu hành, hắn luôn luyện đao. Hắn đã đắm chìm trong Đao đạo mấy chục năm, cũng chỉ khó khăn lắm đạt tới đỉnh phong cảnh giới thứ nhất của đao pháp, chưa từng chạm đến huyền bí của ‘Thế’.
Người trước mắt này, mới tu luyện đao pháp mười ngày, lại có thể cảm ngộ được đao thế!
Trước mặt đao thế, dù đao pháp có tinh diệu đến đâu cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Hai thanh trường đao va chạm.
“Coong!”
Toàn thân Bạch Vũ đại chấn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch vô cùng, há miệng phun ra một bãi máu tươi, cả người vô lực bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm.
“Tê!”
Các tu sĩ vây xem xôn xao biến sắc! Một đao!
Ban đầu Bạch Vũ còn chiếm thế thượng phong, trong nháy mắt, Tô Tử Mặc mở mắt, vung tay một đao, lại đánh bay vị ma tử Tu La tông này, trọng thương hắn!
***
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.