» Chương 402: Ai có thể cản ta
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Trong đại điện, vệ khí né tránh, đối diện rất nhiều toái thạch đập tới. Chật vật không chịu nổi, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy người tới, vệ khí biến sắc, sợ hãi kêu lên: “A, Tô Tử Mặc!”
Nghe được cái tên này, Đỗ Khai đang trấn định trong sâu trong đại điện, hai mắt dần dần híp lại thành một đường, lóe ra ánh sáng âm lãnh. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Ừ.”
Ánh mắt Tô Tử Mặc chuyển động, trực tiếp rơi vào mặt vệ khí. Đôi mắt hắn sáng rõ, sát ý lạnh thấu xương. Thân hình lấp lóe, trong nháy mắt đã đến trước người vệ khí.
Quá nhanh!
Vệ khí chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên, yết hầu thắt chặt, cả người đã bị Tô Tử Mặc nắm lấy yết hầu, sinh sinh nhấc bổng khỏi mặt đất!
“Ngươi từng gặp ta?”
Ánh mắt Tô Tử Mặc như đao, lạnh giọng hỏi.
Độc môn mới mấy ngày trước tiến vào Huyền Thiên thành, mà thời gian đó Tô Tử Mặc không có ở trong thành, đang ở trên Đao sơn.
Độc môn nghe qua tên hắn rất bình thường, nhưng vừa nhìn đã nhận ra thân phận hắn, lại có chút kỳ lạ.
Vệ khí bị Tô Tử Mặc bóp chặt yết hầu, không thở nổi, sắc mặt càng lúc càng khó coi, dần dần đỏ tía, hai mắt lồi ra, vằn vện tia máu, lưỡi đều thè ra ngoài.
“Ta tại… cái kia động phủ, gặp… qua ngươi!”
Thanh âm vệ khí đứt quãng, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần hắn hơi do dự, người trước mắt này nhất định sẽ bóp gãy cổ họng hắn!
“A.”
Tô Tử Mặc gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Lúc Tô Tử Mặc tới, trong đầu vẫn có chút nghi hoặc.
Trước đó hắn tại động phủ chân nhân Kim Đan kia, chém giết một vị tu sĩ Độc môn. Thượng cổ chiến trường Độc môn làm sao mà biết được?
Hóa ra, lúc ấy trong đám người, còn có một tu sĩ Độc môn thứ hai!
Nói cách khác, lời tu sĩ Độc môn kia kêu trước khi chết, trên thực tế, là gọi cho tu sĩ trước mắt này nghe, để hắn đem tin tức truyền về tông môn, để báo thù cho mình!
“Rất tốt, ngươi có thể chết.”
Tô Tử Mặc dùng sức bàn tay, trực tiếp bẻ gãy yết hầu vệ khí, quăng xác hắn sang một bên.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Khai vẫn ngồi yên trong sâu trong đại điện, ung dung nhìn cảnh này, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.
Ngoài đại điện, các tu sĩ Độc môn từ bốn phương tám hướng đang tụ tập về đây.
“Tô Tử Mặc, gan ngươi thật lớn, dám xông đến địa bàn Độc môn ta, hắc hắc hắc!” Tiếng cười âm trầm của Đỗ Khai vang lên, phảng phất như lệ quỷ lấy mạng trong bóng tối.
“Độc môn?”
Tô Tử Mặc cười lạnh nói: “Ta nói đến là đến, nói đi là đi, ai có thể ngăn ta?”
“Ha ha ha ha! Thật là cuồng vọng a, ngươi cho rằng tu sĩ Độc môn ta dễ giết như vậy?”
Đỗ Khai cười lớn một tiếng, đứng dậy vươn vai, lạnh giọng nói: “Tu sĩ Độc môn toàn thân là độc, ngươi tự tìm chết, dám tay không đụng vào tu sĩ Độc môn! Ngươi không ngại cúi đầu nhìn xem bàn tay của ngươi, phải chăng đã nổi lên màu xanh đen? Ta khuyên ngươi…”
Tô Tử Mặc giơ bàn tay lên, thanh âm của Đỗ Khai im bặt.
Bàn tay Tô Tử Mặc trắng nõn như ngọc, nhìn qua óng ánh trong suốt, nào có nửa phần dấu hiệu trúng độc!
Sắc mặt Đỗ Khai lập tức trầm xuống.
Độc trên người vệ khí, mặc dù không phải một trong Thất Tuyệt của Độc môn, nhưng đủ sức độc chết mười đầu thượng cổ dị chủng, cho dù gặp phải hung thú thuần huyết, cũng có thể khiến chúng mất nửa cái mạng!
Nhưng Tô Tử Mặc trước mắt này, vậy mà không sao?
Một chút ảnh hưởng cũng không có?
Đỗ Khai nhìn kỹ, trên bàn tay Tô Tử Mặc, không có bất kỳ đồ phòng ngự giống như găng tay.
Cho dù hắn vắt óc suy nghĩ, cũng không tưởng tượng nổi trong huyết mạch Tô Tử Mặc, ẩn chứa sức mạnh khủng bố đến mức nào.
Loại kịch độc có thể độc vượt thượng cổ dị chủng này, tiến vào thể nội Tô Tử Mặc, bị huyết mạch bàng bạc khủng bố kia cọ rửa một chút, trong nháy mắt liền hóa thành vô hình!
Người ngoài coi Độc môn là hang ổ rồng hổ, nhưng đối với Tô Tử Mặc mà nói, uy hiếp cũng không tính quá lớn.
Có thể uy hiếp được hắn, chỉ có Thất Tuyệt của Độc môn!
“Đỗ Khai đúng không? Ngươi không cần đợi mấy người tu sĩ Độc môn kia trở về nữa, hắn đã vẫn lạc trên đường dài phía Bắc thành rồi!”
Tô Tử Mặc sải bước nhanh, đằng đằng sát khí bước về phía Đỗ Khai, nói: “Ngoài ra, tính mạng muội muội ta không sao, khiến ngươi thất vọng rồi!”
Ánh mắt Đỗ Khai lạnh dần, thấy Tô Tử Mặc sắp đến gần, đột nhiên giậm chân.
Trong lòng Tô Tử Mặc chợt có cảnh báo, dưới chân mềm nhũn, sàn nhà đột nhiên sụp đổ!
Lúc này, lại tế ra phi kiếm, đã không kịp nữa rồi.
“Đằng!” một tiếng, sau lưng Tô Tử Mặc, mở ra một đôi linh dực khổng lồ!
Mặc dù dưới chân không có gì, lại có thể bay vút lên.
“Sưu sưu sưu!”
Một trận tiếng xé gió cực nhỏ vang lên, nếu không có Tô Tử Mặc đả thông nhĩ khiếu, chưa chắc đã nghe được.
Liền ở khoảnh khắc sàn nhà dưới chân sụp đổ, từ dưới bóng tối, bắn ra một chùm độc châm nhỏ như lông trâu. Đó chính là Truy Tâm Thứ, một trong Thất Tuyệt của Độc môn!
Tô Tử Mặc có linh giác cảnh báo, đã sớm vỗ hai cánh, hướng về phía Đỗ Khai trong sâu trong đại điện tấn công.
Một chùm Truy Tâm Thứ xanh mênh mông, cùng Tô Tử Mặc lướt qua, lệch một ly!
Cửa đại điện, đông đảo tu sĩ Độc môn chen chúc vào, nhao nhao tế ra linh khí của mình.
Linh khí của tu sĩ Độc môn, phần lớn là Kỳ Môn binh khí, thiên kì bách quái. Điểm giống nhau duy nhất, chính là trên linh khí đều bôi một lớp kịch độc. Dưới ánh mặt trời chiếu, chiết xạ ra đủ màu sắc quang mang.
Thân hình Tô Tử Mặc vẫn còn ở giữa không trung, bàn tay liền vỗ vào túi trữ vật.
“Ông!”
Mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm, toàn bộ bay ra, thân kiếm rung động, linh quang đại thịnh, bắn ra vô tận phong mang.
“Sưu! Sưu! Sưu!”
Mười tám thanh phi kiếm bay vụt nhanh như tên bắn ở giữa không trung, để lại từng đạo kiếm khí. Quang mang trận văn hiện lên, càng lúc càng rõ ràng.
Chúc Chiếu kiếm trận!
Tô Tử Mặc căn bản không lưu thủ, vừa ra tay, liền trực tiếp là thuật sát phạt mạnh nhất trong thủ đoạn tu tiên, Chúc Chiếu kiếm trận!
Mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm, cho dù không kết thành kiếm trận, cùng lúc bùng nổ lực lượng, cũng đủ khủng bố, huống chi là uy lực kiếm trận.
Tô Tử Mặc đã bước vào Lục Mạch Trúc Cơ, uy lực Chúc Chiếu kiếm trận cũng có sự tăng lên. Ngay cả Thất Mạch Trúc Cơ thông thường, cũng không chịu nổi sát phạt của kiếm trận!
Điểm mạnh của tu sĩ Độc môn, ở chỗ dùng độc.
Thực lực chân chính, không sai biệt nhiều so với tu sĩ tông môn bình thường.
“Đi!”
Tô Tử Mặc chỉ về phía sau, quát khẽ một tiếng.
Mười tám thanh phi kiếm tập hợp một chỗ, mũi kiếm đồng lòng hướng ra ngoài, hình thành một đĩa kiếm tròn lớn. Tựa như một vầng liệt nhật, nở rộ mười tám đạo kiếm khí, rực rỡ chói mắt, phong mang bức người!
Kiếm trận trong nháy tức đâm vào đám đông phía sau, xé toang một lỗ thủng lớn!
Trong Độc môn, tu vi cao nhất cũng chỉ là Thất Mạch Trúc Cơ, sao có thể chống lại sát phạt của Chúc Chiếu kiếm trận? Trong nháy mắt, từng đám huyết vụ bay lên, chân cụt tay đứt văng loạn.
Đông đảo tu sĩ Độc môn mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, còn tâm trí nào để phóng độc đối phó Tô Tử Mặc!
Đồng thời vung ra Chúc Chiếu kiếm trận, tay phải Tô Tử Mặc, từ trong túi trữ vật túm ra một thanh linh đao huyết sắc to lớn thon dài, tản ra vô tận khí thế hung ác!
“Tranh tranh tranh!”
Thân đao chấn động, phát ra tiếng lưỡi đao lạnh lẽo đầy sát khí.
Trong một chớp mắt, Tô Tử Mặc đã xông đến trước người Đỗ Khai, vung Huyết Thốn đao, từ trên trời giáng xuống, hét lớn một tiếng: “Cho ta nạp mạng đi!”
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt