» Chương 5374: Buồn bực Tra Bồ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

Toàn bộ Đại Diễn chỉ có hơn mười vị bát phẩm, Dương Khai tự nhiên đều nhận ra. Nhất là đối phương vừa rồi chạy tới đầu tiên tiếp viện cho mình, càng khiến Dương Khai rất cảm kích. Mặc dù chưa kịp.

Lưu lão bát phẩm cười mỉm nói: “Ngươi không biết mình làm gì à?”

Dương Khai thầm nghĩ: “Ta đương nhiên biết, chỉ là sau khi đánh ra một quyền thì không biết nữa.” Hắn còn tưởng rằng mình chết chắc, nào ngờ thế mà vẫn còn sống sót, càng khiến hắn kinh ngạc hơn là lời nói của lão tổ.

Hắn không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô: “Lưu lão, ta thật sự đã đánh chết cửu phẩm kia?”

Lưu lão ha hả cười nói: “Chiến công như vậy, lão tổ sao có thể tùy tiện nói đùa. Đúng vậy, cửu phẩm mặc đồ kia, bị ngươi một quyền đánh chết!”

Dương Khai nuốt nước miếng một cái…

Một quyền đánh chết một cửu phẩm!

Đừng quản cửu phẩm kia có phải là mặc đồ hay không, có phải là người bị thương nặng hay không, đó chung quy vẫn là một cửu phẩm!

Chính mình thế mà giết được cửu phẩm rồi?

Từ trước đến nay ở Mặc chi chiến trường này, vực chủ chết trên tay hắn không ít, nhưng vương chủ cửu phẩm loại chiến lực Chí Tôn cấp này, căn bản không phải hắn có thể đối kháng. Thế mà giờ đây, lại có một cửu phẩm chết trong tay hắn.

Dương Khai nhếch miệng, muốn cười to, lại kéo theo thương thế trên người, kim huyết tuôn trào.

Lưu lão liếc nhìn vết thương của hắn nói: “Về Đại Diễn an tâm chữa thương đi, thương thế này của ngươi… hơi phiền phức.”

Dù sao cũng là một kiếm do cửu phẩm Khai Thiên chém ra. Lúc này Dương Khai từ xương vai đến bụng dưới, một vết cắt lớn, huyết nhục xoay tròn, có thể nhìn thấy xương cốt màu vàng bên trong. Vết thương đầy kiếm khí sâm nhiên, không ngừng ăn mòn huyết nhục của hắn. Ngay cả sức khôi phục của thân thể Cổ Long bảy ngàn trượng cũng khó lòng khép lại.

Đây vẫn chỉ là những vết thương có thể nhìn thấy, còn có những vết thương người khác không thấy được. Nói thật, Dương Khai không chết dưới một kiếm kia khiến Lưu lão cũng thật sự bất ngờ.

Đang nói chuyện, Lưu lão đã đưa Dương Khai về Đại Diễn. Cấm chế mở ra, dưới ánh mắt kính trọng của rất nhiều tướng sĩ Đại Diễn, Lưu lão sắp xếp hắn trên tường thành, mỉm cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, lại xem ta Nhân tộc đại quân làm sao quét sạch những thứ bẩn thỉu này.”

Người trẻ tuổi đã cống hiến đủ nhiều, những người lớn tuổi bọn họ cũng không thể chậm trễ.

Nói xong, Lưu lão lóe mình lại vào chiến trường.

Dương Khai cũng không phản kháng. Trên thực tế, hắn giờ phút này đã không còn sức chiến đấu nữa, ở lại trên chiến trường chỉ là vướng víu. Mặc dù không thể kiên trì đến cuối cùng trong trận chiến này hơi đáng tiếc, nhưng thành tựu chém chết một cửu phẩm mặc đồ đã xoa dịu phần nào sự thất vọng này.

Cảm nhận từng ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, khóe miệng Dương Khai hơi nhếch lên.

“Điệu thấp, phải khiêm tốn, không thể quá lộ liễu. Chết được cửu phẩm mặc đồ kia chỉ là cơ duyên xảo hợp, cũng không phải do mình thật sự có bản lĩnh này,” Dương Khai âm thầm khuyên nhủ bản thân.

Thế nhưng… thật sự rất sung sướng a!

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn đại khái cũng đã nghĩ thông cửu phẩm mặc đồ kia chết như thế nào. Chỉ trách đối phương vận khí không tốt, trốn thì trốn đi, hết lần này đến lần khác lại đến tìm mình. Hắn tùy tiện đi tìm một bát phẩm nào đó, có lẽ đều sẽ có thu hoạch.

Nghiêng đầu sang, Dương Khai mỉm cười với một vị bát phẩm ngồi bên cạnh mình, thận trọng gật đầu: “Tra đại nhân.”

Người ngồi bên cạnh hắn chính là Tra Bồ.

Vị tổng trấn Cấn Đinh trấn này thấy thần sắc hắn, không nhịn được khóe miệng giật giật: “Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn gần chết.”

Dương Khai đang chìm đắm trong thành tựu lớn lao là chém chết cửu phẩm, đang lúc xuân phong đắc ý, vị tổng trấn Cấn Đinh trấn này lại đang phiền muộn tột độ.

Không vì gì khác, trận chiến cuối cùng này, cảm giác tham gia của hắn quá thấp.

Là một bát phẩm lão luyện, giờ phút này hắn lẽ ra phải ở trong chiến trường xông pha khắp nơi, giết Mặc diệt địch, chứ không phải trốn trong Đại Diễn chữa thương xem kịch.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào. Giống như Dương Khai, hắn cũng đã mất sức chiến đấu.

Trước đó khi các bát phẩm tế ra Phá Tà Thần Mâu phát động tổng tiến công, hắn cũng tế ra Phá Tà Thần Mâu của mình, nhưng lại không thu được chút thành quả nào, chỉ vì vị giao đấu với hắn chính là cửu phẩm mặc đồ kia. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy đối phương hơi yêu dị, ngay cả Phá Tà Thần Mâu cũng có thể tránh thoát, không nghĩ nhiều. Đến khi đối phương bộc phát uy thế cửu phẩm, hắn mới hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ đó.

May mắn cửu phẩm mặc đồ kia chí ở Tiếu Tiếu lão tổ, trong nháy mắt bộc phát, đại bộ phận tinh lực đều dồn lên người Tiếu Tiếu lão tổ. Dù vậy, Tra Bồ cũng bị đối phương một kiếm chém bị thương, suýt mất mạng tại chỗ. May mắn Dương Khai kịp thời đuổi tới, cứu hắn từ trong loạn quân, đưa về Đại Diễn.

Sau đó để đánh lén Xa Không, hắn lại cố nén thương thế xuất thủ một lần, lại bị Xa Không đánh thương càng thêm thương. Sau đó Xa Không bị Dương Khai chém giết, hắn lại chỉ có thể lê lết thân thể tàn tật, một lần nữa trở lại Đại Diễn an dưỡng.

Nói cách khác, toàn bộ trận đại chiến này, hắn một cường giả Mặc tộc cũng không giết được!

Hắn nhưng là bát phẩm, hơn nữa là bát phẩm lão luyện có tiếng tăm. Trận đại chiến nào cũng công huân hiển hách, nhưng lần này lại không như ý.

Không có so sánh còn chưa tính, giờ có Dương Khai làm so sánh, trong lòng Tra Bồ thật sự cảm thấy khó chịu.

Hắn thà chiến tử trên chiến trường, cũng không muốn ngồi không ở đây.

“Tra đại nhân…”

“Im miệng!”

Dương Khai: “…”

Vị tổng trấn Tra Bồ này hình như tâm trạng không được tốt lắm. Dương Khai vốn muốn hỏi thăm thương thế của hắn như thế nào, thấy thế đành phải im miệng.

Quay đầu lại, quan sát chiến trường, thấy bên kia Mặc tộc binh bại như núi đổ, vực chủ lãnh chúa Mặc tộc đều đang bỏ mạng chạy trốn. Bóng dáng Tiếu Tiếu lão tổ đi đến đâu, Mặc tộc không có kẻ địch nổi, nhao nhao bạo thể mà chết. Ngay cả những vực chủ trốn chạy kia, một khi bị đuổi kịp cũng chỉ có một con đường chết.

Đại cục đã định!

Không có gì cản trở Tiếu Tiếu lão tổ, trên chiến trường này nàng là tồn tại vô địch. Phàm là vực chủ Mặc tộc bị nàng để mắt tới, đều không một ai trốn thoát. Trong nháy mắt này đã có bốn năm vị vực chủ chết dưới tay nàng.

Trận chiến này, Nhân tộc thắng!

Còn lại là kết thúc. Quân Mặc tộc bây giờ còn hơn ba trăm ngàn, vực chủ lãnh chúa cũng có đại lượng may mắn sống sót. Muốn ăn hết nhiều Mặc tộc như vậy, cũng không phải chuyện đơn giản. Rất có khả năng sẽ có một số Mặc tộc đào vong.

Nhân tộc bên này muốn truy sát không phải chuyện dễ. Kịch chiến đến nay, Mặc tộc thương vong thảm trọng, Nhân tộc cũng tổn thất không nhỏ. Người sống sót ai mà không toàn thân đẫm máu.

Bây giờ Nhân tộc có thể làm, chính là thừa dịp đại thế tận lực giết địch.

Dương Khai trong chiến trường hỗn loạn kia thấy được tiểu đội Thần Hi, thấy được đội Toàn Phong, thấy được mấy vị quân đoàn trưởng thực lực cường đại, còn có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Không thấy Hoàng Tứ Nương…

Vị vực chủ giao đấu với nàng cũng không thấy bóng dáng, không biết đã chạy trốn hay đã chết.

Tứ Nương đây là đã bị giải quyết rồi?

Dương Khai không khỏi hơi áy náy. Lúc trước hắn để thoát khỏi sự truy kích của vực chủ kia, đã tế ra linh vũ phân thân của Hoàng Tứ Nương. Nhưng phân thân kia cũng chỉ có thất phẩm Khai Thiên thực lực, có thể ngăn cản vực chủ kia nhất thời một lát cũng đã tốt lắm rồi, bị giải quyết cũng hợp tình hợp lý.

Không biết phân thân diệt vong có ảnh hưởng gì đến bản tôn của Tứ Nương. Quay đầu về Bất Hồi Quan còn phải xin lỗi người ta thật tốt mới được.

Khẽ thở một hơi, Dương Khai cả người đều trầm tĩnh lại. Nhân tộc đi đến bước đường này quá khó khăn. Vô số vạn năm dây dưa, nhẫn nhịn, tính toán, cuối cùng ngày hôm nay diệt hết một chiến khu Mặc tộc.

Sau trận chiến này, Mặc chi chiến trường nên coi là đã bình định đi. Các tướng sĩ ở các quan ải cũng có thể khải hoàn trở về 3000 thế giới.

Bọn họ rời đi quê nhà của mình thật sự quá lâu quá lâu…

Có lẽ rất nhiều người đã quên mất 3000 thế giới rốt cuộc là tình hình gì.

Thu lại tâm tư, Dương Khai lúc này mới bắt đầu kiểm tra thương thế bản thân.

Trên nhục thân, một lỗ thủng lớn kéo dài từ xương vai đến bụng, vết thương đầy kiếm khí bao quanh, thương thế thảm liệt. Thần thức cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Trước đây hắn để giết Xa Không, không tiếc lấy thần niệm va chạm, đã có tổn thương rồi. Một kiếm của cửu phẩm mặc đồ khiến thương tích trên thần thức càng nghiêm trọng hơn.

Còn có Tiểu Càn Khôn, xem kỹ dưới, trên bầu trời Tiểu Càn Khôn có một vết nứt lớn vắt ngang. Từ trong vết nứt đó, đồng dạng có kiếm khí sâm nhiên tràn ra, không ngừng phá hủy sự ổn định của Tiểu Càn Khôn.

Dương Khai vì thế mà kinh hãi.

Phải biết, trong Tiểu Càn Khôn của hắn có tử thụ Thế Giới Thụ. Vật này công hiệu còn cường đại hơn Càn Khôn Tứ Trụ. Có tử thụ phong trấn Tiểu Càn Khôn, Tiểu Càn Khôn tròn trịa không thiếu sót, kiên cố vạn phần. Công kích bình thường đừng mơ tưởng trùng kích đến Tiểu Càn Khôn của Dương Khai. Nếu không có phần tự tin này, Dương Khai cũng sẽ không nuôi nhốt nhiều sinh linh như vậy trong Tiểu Càn Khôn.

Thế nhưng một kiếm của cửu phẩm mặc đồ, ngay cả Tiểu Càn Khôn của hắn cũng bị bổ ra. Lúc này quan sát, giống như trời cũng nứt ra.

Có thể thấy uy thế của một kiếm kia khủng bố đến mức nào.

Dương Khai đoán chừng nếu mình không có tử thụ phong trấn, Tiểu Càn Khôn chỉ sợ đã bị phá hủy hoàn toàn.

Chỉ là một kiếm, liền chém bị thương nhục thân, thần thức thậm chí cả Tiểu Càn Khôn của Dương Khai.

Võ giả tầm thường chịu thương thế nặng như vậy, hẳn phải chết không nghi ngờ, ngay cả những bát phẩm kia cũng không có đường sống.

Bất quá đối với Dương Khai mà nói, những thương thế này… hình như không có gì lớn.

Nhục thân tổn thương cố nhiên đáng sợ, bất quá chỉ cần tìm cách xua tan kiếm ý trong huyết nhục, dựa vào lực lượng long mạch, tự nhiên có thể khôi phục lại.

Thần thức tổn thương thì càng không cần nói. Dương Khai chẳng muốn đi để ý tới. Ôn Thần Liên không ngừng sinh sôi ra thanh lương chi ý, làm dịu đau đớn của hắn, đồng thời cũng đang tu bổ thần thức của hắn.

Về phần vết nứt lớn trong Tiểu Càn Khôn, đồng dạng đang chậm rãi khép lại. Công hiệu của tử thụ Thế Giới Thụ không thể tầm thường so sánh. Tiểu Càn Khôn của Dương Khai bị chém ra, chỉ là bởi vì thực lực của hắn không đủ cường đại, chứ không phải công hiệu của tử thụ không tốt. Có tử thụ ở đó, vết nứt này khôi phục như lúc ban đầu chỉ là vấn đề thời gian.

Có thể nói, thương thế đối với bát phẩm đều là trí mạng này, đối với Dương Khai bất quá là chuyện nhỏ.

Kiểm tra một phen, Dương Khai phát hiện điều mình cần làm bây giờ, chính là nghĩ cách xua tan kiếm ý trong vết thương huyết nhục, khôi phục tổn thương nhục thân là đủ.

Cố gắng thử một phen…

Dương Khai chán nản, kiếm ý của đối phương quá đáng sợ, hắn đúng là xua tan không được. Lần này tốt rồi, ngay cả thương thế nhục thân cũng không cần đi khôi phục.

Chờ lão tổ giết địch trở về, đến lúc đó xin lão tổ xuất thủ tương trợ.

Nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không làm công việc vô ích, mà ngồi ngay ngắn trên tường thành, quan sát cục diện chiến trường.

Một bên Tra Bồ dường như có nhận thấy, mở mắt nhìn sang, thấy Dương Khai hình dung thê thảm, trên thân huyết nhục xoay tròn, kim huyết chảy thẳng, hết lần này đến lần khác còn vẻ mặt chán nản trăm bề, nhìn chằm chằm chiến trường không ngừng.

Nhất thời im lặng đến cực điểm.

Cũng không biết tiểu tử này tại sao không chịu chữa thương cho tốt, càng muốn ngồi ở đây xem kịch.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5740: Cực phẩm Khai Thiên Đan

Chương 5739: Nhà ta lão Tam

Chương 593: Ai đang khóc