» Chương 423: Không thích nhất người khác uy hiếp
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Trên thực tế, nếu trên người Tiết Dương không có hộ thân phù lục, đao kia của Tô Tử Mặc có lẽ đã lấy mạng hắn rồi.
Dù vậy, một đao ấy chém xuống, không chỉ làm hộ thân phù lục vỡ vụn, Tiết Dương cũng bị thương bay ra ngoài.
Thấy cảnh này, các tu sĩ trong động phủ xôn xao biến sắc!
Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám đông. Không ai nghĩ tới, ma tử Địa Sát giáo lừng lẫy vậy mà không đỡ nổi một đao của Tô Tử Mặc.
Trong đó có lẽ có nguyên nhân khinh địch, nhưng thực lực kinh khủng mà Tô Tử Mặc thể hiện cũng lần thứ hai làm mọi người nhìn hắn với con mắt khác.
Ai có thể ngờ, truyền thừa Đao Hoàng lại rơi vào tay Tô Tử Mặc, hơn nữa hắn còn tu luyện đến cảnh giới ‘Thế’!
“Ừ?”
Lão nhân khô gầy ban đầu khoanh tay đứng nhìn, thần sắc biến đổi, theo bản năng bước nửa bước, định nhúng tay.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lão nhân khô gầy chuyển động, nhìn thấy thân ảnh sau lưng Tô Tử Mặc, lại yên tâm, lui về.
Bùi Thuần Vũ đã kịp giết tới sau lưng Tô Tử Mặc!
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Với khoảng cách này, cùng cảnh giới, không có tu sĩ tông môn nào có thể đối chọi trực diện với đệ tử Lưu Ly cung mà không bị hạ phong.
Huống chi, Tô Tử Mặc vừa bộc phát chiêu Nghịch Lưu Thức, chính là khoảnh khắc lực lượng trống rỗng nhất.
Lực lượng ‘Thế’, đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, tiêu hao rất lớn, Tô Tử Mặc không thể liên tục bộc phát đao thế.
Cho nên, trong mắt hai vị phong ấn giả, thời cơ xuất thủ của Bùi Thuần Vũ nắm bắt cực kỳ tinh diệu, Tô Tử Mặc không chết cũng bị thương nặng!
“Thân như lưu ly, nội ngoại sáng, sạch sẽ không chút bẩn, Kim Cương Bất Hoại!”
Mắt Bùi Thuần Vũ như lưu ly, trong miệng ngâm tụng ra mười sáu chữ phù.
Mỗi một chữ phù rơi xuống, khí tức cả người đều sẽ biến hóa một lần.
Đến cuối cùng, cơ thể Bùi Thuần Vũ mặt ngoài phảng phất phủ một tầng quang huy thần bí, tựa như Lưu Ly, tinh khiết vô ngần, khí thế của cả người nhảy vọt tới đỉnh điểm!
“Chết!”
Tóc đen Bùi Thuần Vũ không gió mà bay, đi tới sau lưng Tô Tử Mặc, hét lớn một tiếng, vung nắm đấm to bằng đấu, hung hăng giáng xuống đầu Tô Tử Mặc!
Bùi Thuần Vũ đeo quyền sáo trên tay, đó là linh khí hoàn mỹ.
Năm đạo linh quang lóe lên ánh sáng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ động phủ như ban ngày.
Trong lòng bàn tay Bùi Thuần Vũ, phảng phất nắm giữ một vầng liệt nhật rực rỡ, bắn ra vạn trượng kim quang, khí thế đằng đằng sát tới Tô Tử Mặc.
Ánh mắt Tô Tử Mặc thâm trầm, nhìn chằm chằm Tiết Dương đã bay ra ngoài, dường như không hay biết gì về Bùi Thuần Vũ đang giết tới sau lưng.
Ầm ầm!
Đột nhiên!
Từ trong cơ thể Tô Tử Mặc, bộc phát ra một luồng âm thanh thủy triều kinh người, kèm theo Lôi Âm cuồn cuộn, khiến người ta run rẩy tâm thần.
Bang bang bang!
Tô Tử Mặc không quay đầu lại, vận chuyển huyết mạch, gân lớn rung động, trở tay chém ra một đao. Huyết mang như nước thủy triều, nặng nề chém trúng nắm tay Bùi Thuần Vũ.
Coong!
Đao quyền va chạm, bộc phát ra tiếng va chạm chói tai, tia lửa bắn tung tóe.
Tô Tử Mặc quả thực không thể liên tục chém ra đao thế.
Nhưng sau khi Thông Khiếu thiên tiểu thành, da thịt, gân cốt, tủy, ngũ tạng, bảy đại huyệt khiếu của hắn hình thành đại chu thiên tuần hoàn, chỉ riêng huyết mạch và lực lượng thân thể cũng đủ cường đại!
Bùi Thuần Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, thần sắc đại biến, lùi lại liên tục bạch bạch bạch.
Mỗi bước rơi xuống, bàn chân đều in dấu chân rõ ràng trên mặt đất.
Sự tự tin trong mắt Bùi Thuần Vũ tan biến, chỉ còn lại kinh hãi.
Hắn thật sự không ngờ, Tô Tử Mặc một đao trọng thương Tiết Dương, vẫn còn dư lực, ngược lại bức lui hắn!
Mặc dù hắn không bị thương, chỉ là bàn tay vẫn còn đau nhức âm ỉ, hơi run rẩy, nhưng điều này đã đủ để hắn cảm thấy chấn kinh.
Điều này có nghĩa là, nếu Tô Tử Mặc ở trạng thái toàn thịnh, hai người đối mặt liều một chiêu, hắn cũng không phải là đối thủ của Tô Tử Mặc!
Kết cục của hắn, không khá hơn Tiết Dương hiện tại là bao!
Trong chốc lát, vô số suy nghĩ lướt qua đầu Bùi Thuần Vũ.
Lúc này, Tô Tử Mặc mượn phản lực từ cú đối đầu với Bùi Thuần Vũ, cả người lần thứ hai tăng tốc, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Thân hình Tô Tử Mặc, giống như liệt mã bôn đằng, gào thét lao đi.
Tốc độ nhanh chóng, thậm chí phát ra tiếng ‘ô ô’ trong hư không.
Gần như trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã tới gần Tiết Dương!
Thế cục thay đổi trong nháy mắt.
Đừng nói đám đông tu sĩ Trúc Cơ vây xem, ngay cả hai vị phong ấn giả cũng chưa kịp phản ứng.
Tiết Dương bị Tô Tử Mặc một đao đánh bay, thấy Bùi Thuần Vũ đã kịp giết tới, liền định thừa cơ lui xuống, phục dụng đan dược xong sẽ cùng Bùi Thuần Vũ liên thủ đánh giết Tô Tử Mặc.
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, bên tai Tiết Dương đã truyền đến tiếng hai người Tô Tử Mặc đối đầu.
Khoảnh khắc sau, trước mắt hắn hoa lên, Tô Tử Mặc đã tới gần!
Quá nhanh!
“Tại sao có thể như vậy?”
Tiết Dương sợ vỡ mật, hồn phi phách tán.
Đừng nói hắn đã bị thương, cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong, với khoảng cách này, tuyệt không phải là đối thủ của Tô Tử Mặc!
“Ngươi…”
Tiết Dương vừa mở miệng, chỉ nói ra một chữ, liền thấy bàn tay to như quạt hương bồ của Tô Tử Mặc đã bao phủ tới, che khuất tất cả ánh mắt của hắn.
Cốt Thương không ở bên người, cho dù trong túi trữ vật còn có linh khí, cũng không kịp lấy ra.
Tiết Dương chỉ có thể theo bản năng giơ hai tay lên, muốn tạm thời ngăn cản Tô Tử Mặc một chút, thừa cơ thoát thân.
Răng rắc!
Tô Tử Mặc căn bản không cho Tiết Dương bất kỳ cơ hội nào, bàn tay rơi xuống cánh tay hắn, trực tiếp bóp nát, xương cốt đâm rách huyết nhục, lộ ra đốt xương đẫm máu, nhìn thấy mà giật mình!
“A!”
Tiết Dương kêu thảm một tiếng.
Khoảnh khắc sau, âm thanh của Tiết Dương im bặt.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc áp sát người, một tay nắm lấy yết hầu Tiết Dương, trực tiếp xách hắn lên, chặn trước người!
Sưu sưu sưu!
Cùng lúc đó, mấy cây Cốt Thương chật vật đâm tới.
Nhìn thấy Tiết Dương đã rơi vào tay Tô Tử Mặc, chúng vội vàng dừng thế đi, mấy cây Cốt Thương lơ lửng giữa không trung.
Cách đó không xa, lão nhân khô gầy đã xuất thủ, ngự sử Cốt Thương muốn đánh giết Tô Tử Mặc cứu Tiết Dương, không ngờ vẫn chậm nửa bước.
Lúc này, Tiết Dương rơi vào tay Tô Tử Mặc, lão nhân khô gầy sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cục diện lập tức giằng co.
Từ khi đại chiến bộc phát, đám đông vô thức nín thở ngưng thần, đã quên cả hô hấp.
Mãi đến lúc này, đông đảo tu sĩ vây xem mới thở phào một hơi dài.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Tử Mặc đều thay đổi.
Tiết Dương không phải tu sĩ bình thường của Địa Sát giáo, mà là ma tử Địa Sát giáo!
Đường đường ma tử, cứ thế bị Tô Tử Mặc nắm yết hầu, sắc mặt tím tái, hai mắt lồi ra, đầu lưỡi hơi nhô ra, nói không nên lời một câu.
Hai cánh tay Tiết Dương vô lực rũ xuống, xương cốt vỡ thành vài đoạn, đã phế rồi.
Hai tay đã phế, cho dù Tiết Dương sống sót, thành tựu tương lai e rằng cũng không lớn.
“Tô Tử Mặc, ngươi thả người, ân oán giữa Địa Sát giáo và ngươi có thể tạm thời gác lại, ta cũng có thể tha cho ngươi khỏi chết!” Sắc mặt lão nhân khô gầy âm trầm, chậm rãi nói.
“Ồ?”
Tô Tử Mặc nhướn mày, bật cười.
Lão nhân khô gầy tiếp tục nói: “Thân ta là Kim Đan chân nhân, nói là làm, ngươi có thể yên tâm.”
“Ta nếu không thả người thì sao?”
Tô Tử Mặc ngữ khí đạm nhiên, cười như không cười hỏi ngược lại.
Lão nhân khô gầy lạnh giọng nói: “Không thả người, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”
“Thật không?”
Tô Tử Mặc thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Ta bình sinh, không thích nhất người khác uy hiếp.”
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn.
Tô Tử Mặc bóp nát yết hầu Tiết Dương, tiện tay ném thi thể xuống đất, giống như làm một việc không đáng kể.
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.