» Chương 5420: Ai cũng đừng giết ai

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

Thấy rõ mê vụ thiên tượng này huyền bí, Dương Khai đảo tròng mắt, vẫn nằm bất động, giữ nguyên tư thế ban đầu.

Hắn không thôi động lực lượng, bốn phía mê vụ cũng không có nửa điểm dị thường.

Xem lại bản thân, Dương Khai không khỏi thầm xót thương cho chính mình. Quá thảm rồi.

Trước khi bị vương chủ này truy kích, hắn đã mình đầy thương tích, lại bị vương chủ đầu dê kia truy kích, bị đả thương nhiều lần, tiến vào trong mê vụ thiên tượng này lại càng thương tích chồng chất.

Ngũ tạng lục phủ đã rối loạn, gần như đều nổ tung, một thân xương cốt gãy mất bảy tám phần, những mảnh xương sắc nhọn đâm ra ngoài huyết nhục, lộ ra màu sắc trắng bệch đáng sợ.

Ngay cả những vảy rồng vốn ẩn dưới lớp da cũng bong tróc hơn phân nửa.

Lúc này nếu hóa thân thành rồng mà nói, e rằng sẽ là một con rồng trụi lủi…

May mà thương thế nghiêm trọng, nhưng không đủ để trí mạng. Dưới khả năng khôi phục mạnh mẽ của bản thân cùng tác dụng của long mạch, thân thể hắn đang dần phục hồi.

Lặng lẽ lấy một nắm linh đan đưa vào miệng, Dương Khai lại lén lút liếc nhìn vương chủ đầu dê bên kia. Chỉ thấy bên đó chiến đấu dữ dội, từng đạo thần thông bí thuật tinh diệu được vương chủ đầu dê thôi phát, chống lại mê vụ, đánh đến long trời lở đất, càn khôn băng diệt.

Tên này trí thông minh không được!

Dương Khai thầm mừng rỡ, nhưng nghĩ lại chính mình cũng hôn mê trọn vẹn hai lần mới phát hiện huyền bí của mê vụ này, vương chủ đầu dê kiên trì lâu như vậy mà không ngất đi, không phát hiện cũng không có gì lạ.

Ai khi gặp nguy hiểm, theo bản năng đều sẽ tự vệ phản kích.

Nhưng ai ngờ, trong mê vụ thiên tượng này, không làm gì mới là đạo tự vệ tốt nhất. Càng phản kích, tình cảnh càng nguy hiểm.

Tốt nhất là tên này tự đánh chết mình đi!

Dương Khai thầm mong đợi trong lòng.

Tuy nhiên, sự mong đợi của hắn nhất định sẽ thành không. Giống như những gì hắn gặp phải trước đó, vương chủ đầu dê kia dùng hết toàn lực cũng khó cản được lực lượng đè ép từ bốn phương tám hướng truyền đến. Gã gào thét không ngừng, mặc chi lực cuồn cuộn, kiên trì chừng vài ngày công phu, lúc này mới kiệt lực hôn mê.

Còn bên hắn không có động tĩnh, mê vụ thiên tượng cũng dần ổn định lại.

Nhìn vương chủ đầu dê đang lơ lửng bất động, Dương Khai biết hắn không chết, không khỏi hơi thất vọng.

Nhưng hắn nhanh chóng phấn chấn tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào vương chủ đầu dê hôn mê, trong mắt tràn đầy sát cơ.

Tên này bây giờ hôn mê, nói không chừng mình có thể xử lý hắn.

Thoáng thôi động lực lượng, Dương Khai lập tức cảm nhận được lực lượng đè ép lại truyền đến trong sương mù đang ổn định. Lực lượng hắn thôi thúc càng lớn, lực lượng đè ép kia càng mạnh.

Nhanh chóng, Dương Khai tán đi lực lượng. Như vậy không ổn. Mê vụ thiên tượng phản ứng quá nhạy cảm với lực lượng ngoại lai, có lẽ chưa kịp tích lũy đủ lực lượng để giết chết vương chủ đầu dê, hắn đã lại bị đè ép đến hôn mê.

Không biết phải làm sao, Dương Khai chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí thôi động thiên địa vĩ lực bám vào hai tay, cảm nhận phản kích của mê vụ, cố gắng điều chỉnh sự chập chờn của lực lượng bản thân, cuối cùng duy trì ở mức cân bằng.

Rồi hai cánh tay hắn chậm rãi hoạt động, cả người phảng phất đang bơi lội trong nước, lướt tới phía vương chủ đầu dê.

Chỉ có điều tốc độ chậm đến phát điên.

Trọn vẹn hơn một canh giờ, khoảng cách giữa hai người mới rút ngắn chưa đến một nửa.

Thêm một canh giờ nữa, Dương Khai mới đi đến vị trí cách vương chủ đầu dê kia chưa đầy ba mươi trượng.

Từ từ tế ra Thương Long Thương, trường thương chỉ vào cổ vương chủ đầu dê kia, Dương Khai từng chút dịch chuyển thân thể, tiếp cận hắn.

Quá trình này suýt chút nữa làm phá vỡ sự cân bằng mà Dương Khai đã cố gắng duy trì trước đó. May mà hắn vội vàng tán đi tất cả lực lượng, nhờ đó mê vụ mới bình ổn trở lại.

Khoảng cách ngày càng gần.

Mắt thấy Thương Long Thương sắp đâm trúng cổ đối phương, có lẽ là bị sát cơ kích thích, hoặc giả do khả năng khôi phục của bản thân cao minh, vương chủ đầu dê kia bỗng nhiên mở mắt.

Trường thương trong tay Dương Khai đột nhiên đâm tới phía trước.

Mặc huyết bắn ra, Thương Long Thương vô kiên bất tồi ngay cả thân thể vương chủ cũng không cản nổi. Mũi thương trực tiếp chạm vào cổ, mắt thấy có thể đâm xuyên qua hắn, thì đúng lúc này phản kích của mê vụ thiên tượng phát động.

Dương Khai lập tức cảm thấy lực lượng đè ép cực lớn từ bốn phương tám hướng ập tới. Thương thế mới có chút chuyển biến tốt của hắn lại nặng thêm, trong tay Thương Long Thương cũng gặp phải lực cản lớn, không thể tiến thêm một chút nào.

Dương Khai không nhịn được mắng một tiếng.

Bị đau, vương chủ đầu dê kia cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa quay đầu, khi thấy Dương Khai cầm một cây trường thương đâm vào cổ mình.

Tiểu tử này chưa chết?

Vương chủ đầu dê sững sờ một chút. Lúc trước gã thấy Dương Khai thê thảm như vậy, còn tưởng rằng hắn đã chết. Ai ngờ tên này lại mạng lớn như vậy, chẳng những không chết, ngược lại thừa dịp mình hôn mê lén lút tới đâm mình một chút.

Nếu không phải gã tỉnh dậy kịp thời, giờ này làm gì còn mạng?

Vương chủ đầu dê giận tím mặt, khí thế Vương Chủ cấp tràn ngập, mặc chi lực cuồn cuộn tuôn ra.

“Đừng…” Dương Khai còn chưa kịp nhắc nhở, sắc mặt đã tối sầm lại. Lực lượng đè ép từ bốn phương tám hướng cuồng bạo đến tột đỉnh, trong cơ thể lập tức truyền đến tiếng xương khớp răng rắc, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra ngoài, ngay sau đó mắt tối sầm lại, không còn biết gì nữa.

Vương chủ đầu dê đưa tay chộp tới hắn, hiển nhiên là muốn giết tận diệt tuyệt. Nhưng bàn tay to kia tại vị trí cách Dương Khai chưa đầy một thước bỗng nhiên dừng lại, không thể tiến thêm một chút nào.

Vương chủ đầu dê biến sắc, cũng không còn bận tâm đến Dương Khai, đột nhiên phát lực muốn thoát khỏi nguồn lực lượng đang kiềm chế bản thân.

Nhưng lực lượng kia mạnh mẽ đến mức nào, ngay cả hắn cũng phải nảy sinh lòng tuyệt vọng.

Sau ba hơi thở, vương chủ đầu dê mắt lật trắng, cũng hôn mê.

Không có lực lượng ngoại lai quấy nhiễu, mê vụ cuồng bạo nhanh chóng bình phục lại.

Lần nữa tỉnh lại, Dương Khai thoáng nhìn thấy vương chủ đầu dê cách đó không xa. Tên này hiển nhiên cũng đã hôn mê, nhưng vẫn giữ tư thế tay hướng về phía mình chộp tới. Nhìn dáng vẻ này, Dương Khai biết sau khi hắn hôn mê, đối phương có ý đồ gì.

Hơi chần chừ, Dương Khai từ bỏ ý định đánh giết vị vương chủ đầu dê này.

Đối phương bây giờ thoạt nhìn như thịt cá trên thớt gỗ, nhưng nhìn từ kinh nghiệm xuất thủ lần trước, nếu thật sự ra tay sát thủ với hắn, hắn chắc chắn sẽ lập tức tỉnh lại.

Cường giả cấp Vương Chủ có cảm giác cực kỳ nhạy bén với nguy cơ.

Yếu tố bên ngoài kích thích đủ để làm hắn tỉnh lại.

Huống chi, phản lực của mê vụ thiên tượng này quá hung tàn. Dương Khai muốn giết chết đối phương không thể không phát lực, một khi phát lực thì người xui xẻo chính là mình.

Có lẽ còn chưa giết chết đối phương, bản thân đã bị chèn đến ngất đi.

Tại nơi quỷ quái này, ai cũng đừng hòng giết ai!

Nếu không thể đối phó, vậy cũng chỉ có thể né.

Nhân lúc vương chủ đầu dê hôn mê, tranh thủ tìm cách rời khỏi mê vụ thiên tượng này, có lẽ còn có thể chạy về chiến trường tham gia đại chiến.

Có chút kinh nghiệm từ lần trước, Dương Khai cẩn thận từng li từng tí thôi động lực lượng bản thân, rót vào hai tay. Hai tay hoạt động, thân hình chậm rãi bơi đi theo hướng xa rời vương chủ đầu dê.

Gần nửa ngày sau, vương chủ đầu dê kia cũng lại một lần nữa tỉnh lại.

Lần này hắn không vội vã hành động, mà lặng lẽ nằm đó suy nghĩ.

Dương Khai có thể sau hai lần hôn mê phát hiện ảo diệu trong mê vụ thiên tượng này, vương chủ đầu dê với thực lực mạnh hơn hắn, tự nhiên cũng có thể.

Nếu trong mê vụ này thật sự có kẻ địch không nhìn thấy, hoàn toàn có thể thừa dịp bọn họ hôn mê mà giết chết.

Giờ đây hắn vẫn còn sống, vậy có thể nói rõ một vài vấn đề.

Một lát sau, vương chủ đầu dê cũng dần dần hiểu rõ huyền cơ trong mê vụ thiên tượng này.

Dò xét bốn phía một chút, rất nhanh liền phát hiện Dương Khai đang bơi về phía xa.

Suy nghĩ một chút, vương chủ đầu dê này cũng học theo Dương Khai, hơi thôi động lực lượng yếu ớt rót vào hai tay, bắt đầu bơi lội trong sương mù.

Dương Khai lòng có cảm giác, vừa quay đầu, liền thấy vương chủ đầu dê kia đuổi theo mình, không khỏi chửi ầm lên: “Có hết hay không!”

Tình cảnh mọi người bi thảm như vậy, hắn đã từ bỏ ý định giết đối phương, ai ngờ tên này vẫn không chịu buông tha. Dương Khai sắp bị tức chết.

Vương chủ đầu dê nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt dõi theo bóng dáng Dương Khai. Động tác không nhanh không chậm, bám sát phía sau Dương Khai.

“Vị vương chủ này, hai chúng ta ở chỗ này đánh sinh đánh tử cũng không ảnh hưởng đến chiến sự hai tộc. Ta bất quá chỉ là một tiểu thất phẩm, ngươi giết ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chi bằng xin từ biệt, sơn thủy có gặp lại, ngày khác hữu duyên gặp lại!”

Vương chủ đầu dê sắc mặt băng lãnh, bất vi sở động.

Dương Khai lại nói: “Ngươi chính là Vương Chủ Chí Tôn, cần gì phải làm khó ta một tiểu nhân vật. Nhân tộc chúng ta có câu nói, gọi là ‘người lưu một đường, ngày khác tốt gặp nhau’!”

Vương chủ đầu dê vẫn như cũ không lên tiếng.

“Ngươi lại đuổi không kịp ta, làm gì uổng phí công sức. Ta thấy ngươi thương thế cũng rất nặng, chi bằng tranh thủ thời gian chữa thương quan trọng, miễn cho có chỗ chậm trễ.”

Nói lời khuyên bảo, nhưng đối phương mắt điếc tai ngơ, Dương Khai cũng nổi giận, cắn răng nói: “Mặc tộc ngươi bị thương cần ở trong Mặc Sào tu dưỡng. Dưới mắt ngươi bị thương nặng như vậy, còn có được nửa phần thực lực ngày thường không? Ta thì không giống, thương thế của ta đang nhanh chóng khôi phục. Chẳng mấy ngày nữa liền sẽ sinh long hoạt hổ. Ngươi tiếp tục đuổi đi, đợi khi thoát khỏi nơi này, xem là ngươi giết ta, hay là ta giết ngươi!”

Lời vừa nói ra, biểu cảm của vương chủ đầu dê kia ngược lại có chút thay đổi.

Dương Khai nói không sai, thương thế của hắn quả thực không phải nhờ Mặc Sào mới có thể chữa thương. Với thân thể trọng thương bây giờ, ngay cả một nửa thực lực ngày thường cũng không phát huy ra được.

Trước đó lúc đỉnh phong còn đuổi không kịp Dương Khai, bây giờ thực lực chỉ còn lại một nửa, e rằng thật sự không có cách nào với Dương Khai.

Nhưng hắn dù sao cũng là Vương Chủ Chí Tôn, tự mình xuất thủ đánh giết Dương Khai, hao phí thời gian dài như vậy mà vẫn rơi vào kết quả này, bảo hắn làm sao cam tâm?

Về phần lời uy hiếp của Dương Khai, hắn thật sự không để trong lòng.

Cho dù chỉ còn lại một nửa thực lực, cũng không phải một kẻ Nhân tộc thất phẩm có thể chống đỡ, bát phẩm cũng khó sức!

Nếu Dương Khai thật sự dám ra tay với hắn, sẽ chỉ tự sa lầy.

Hơi nheo mắt, vương chủ đầu dê nói: “Giao ra những thứ cuối cùng Thương đã đưa cho ngươi, ta lập tức rút đi!”

Dương Khai bất đắc dĩ thở dài: “Nếu ta nói lão gia hỏa kia không cho ta cái gì cả, ngươi tin không? Đây chẳng qua là chiêu làm phân tán sự chú ý của các ngươi. Buồn cười là các ngươi vẫn tin là thật.”

Vương chủ đầu dê cười lạnh, theo đuổi không buông.

Dương Khai nhức đầu: “Xem ra ngươi không tin. Thôi thôi, ngươi không tin ta cũng không có cách. Thích đuổi thì cứ đuổi đi.”

Hắn không nói thêm gì nữa, cố gắng khống chế sự cân bằng giữa lực lượng bản thân và mê vụ, hai tay hoạt động, thân hình bơi đi.

Phía sau không xa, vương chủ đầu dê cũng với bộ dạng giống hắn, một người đuổi, một người chạy, dần dần đi đến.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5561: Vạn Yêu giới

Chương 503: Gãy cánh

Chương 5560: Một môn hai Đại Đế