» Chương 5423: Hư Không Nghĩ Chu

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

Dương Khai trông cậy vào vương chủ đầu dê này thoát khốn, đối phương há lại sẽ hảo tâm như vậy? Chỉ cần có thể mặc hóa năm chỉ Tiểu Nghĩ Chu, còn không phải muốn làm sao nhào nặn Dương Khai liền làm sao nhào nặn.

Mắt thấy thủy triều màu mực kia sắp nuốt hết năm chỉ Tiểu Nghĩ Chu, Dương Khai thần niệm phun trào, hướng hai chỉ Đại Nghĩ Chu đang nhìn đùa giỡn kia truyền âm: “Nhìn tiếp con của các ngươi liền xong đời! Đây chính là Mặc tộc!”

Dương Khai không rõ ràng hai con Đại Nghĩ Chu này có thông linh hay không, càng không rõ bọn chúng có nghe hiểu mình không, nhưng bây giờ muốn thoát khốn thì phải làm nhiễu loạn tình thế. Kết quả tốt nhất đương nhiên là hai con Đại Nghĩ Chu này đánh nhau với vương chủ đầu dê, như vậy hắn có thể ngồi xem hổ đấu.

Nhưng Dương Khai rất nhanh thất vọng. Hai con Đại Nghĩ Chu kia không hề lay động trước lời nói của hắn, chỉ cảnh giác nhìn vương chủ đầu dê với đôi mắt kép của mình, dù vẫn chiếm cứ trong sào huyệt càn khôn. Khác với Dương Khai, vương chủ đầu dê này tạo cho chúng cảm giác uy hiếp rất lớn, nhất định phải cảnh giác.

Thủy triều màu mực đã bao phủ hoàn toàn năm con Tiểu Nghĩ Chu. Dưới sự ăn mòn của mặc chi lực, những Tiểu Nghĩ Chu này căn bản không thể ngăn cản. Chỉ trong thời gian ngắn, chúng đã bị mặc hóa triệt để. Đôi mắt kép vốn tràn ngập u quang giờ đây đen kịt.

Hai chỉ Đại Nghĩ Chu dường như cuối cùng đã nhận ra điều gì, thân thể yên bình bất động lay động, miệng phát ra tiếng rít lo lắng và táo bạo.

Thế công của năm con Tiểu Nghĩ Chu đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn, phun ra từng đạo tơ nhện từ miệng, tơ nhện bỗng hóa thành mạng nhện, muốn trói buộc Dương Khai. Những mạng nhện này cực kỳ cứng cỏi, lại có hiệu quả giam cầm. Dương Khai vừa rồi đã nếm chút thiệt thòi, giờ phút này cảnh giác cực kỳ. Thấy thế, hắn không chút do dự thôi động Kim Ô Chú Nhật.

Đại nhật bốc lên, Kim Ô đề minh, sức nóng lan tỏa. Mạng nhện che phủ nhao nhao tan rã, nhưng số lượng quá nhiều. Kim Ô Chú Nhật cũng khó lòng ngăn cản hết. Không bao lâu, đại nhật chôn vùi, từng đạo mạng nhện chụp xuống Dương Khai, lập tức bọc hắn ba tầng trong ba tầng ngoài.

Năm con Tiểu Nghĩ Chu vây đánh tới từ bốn phía, chân nhọn huy động. Nhưng chưa kịp đến gần, thân ảnh bị trói buộc của Dương Khai bỗng mờ đi, biến mất không thấy gì nữa. Đó chỉ là một tàn ảnh.

Đúng lúc năm con Tiểu Nghĩ Chu khó hiểu, Dương Khai đã cầm thương xuất hiện trước mặt một con Tiểu Nghĩ Chu ở giữa, thần sắc nghiêm túc. Thiên địa vĩ lực thôi động, Thương Long Thương trong tay hóa thành đầy trời thương ảnh, bao phủ con Tiểu Nghĩ Chu kia.

Trong khoảnh khắc, con Tiểu Nghĩ Chu đứng cứng tại chỗ. Từng cặp mắt kép nổ tung, bắn ra từng đoàn tương dịch màu xanh lá cây. Chớp mắt sau, ngay cả đầu của nó cũng nổ tung hoàn toàn.

Trong sát na đó, Dương Khai không biết đã điểm bao nhiêu thương. Thương Long Thương sắc bén ma sát với đầu lâu cứng rắn của nó, tạo ra một chuỗi ánh lửa. Những Tiểu Nghĩ Chu này tuy là dị chủng, nhưng thực lực chỉ đạt đến trình độ Khai Thiên thất phẩm. Dương Khai muốn giết chúng kỳ thật không tốn nhiều công sức.

Trước đó sở dĩ không động thủ, thật sự là vì mạng nhện bao phủ hư không quá mức vướng bận, khiến hắn có chút bó tay bó chân. Hơn nữa, hắn cũng kiêng kỵ hai con Đại Nghĩ Chu kia, không dám tùy ý thống hạ sát thủ. Bây giờ không hạ sát thủ cũng không được. Vương chủ đầu dê đã mặc hóa năm con Tiểu Nghĩ Chu này, nếu không giết, mình sợ là sẽ bị vây chết ở đây.

Về phần giết xong rồi làm sao, Dương Khai đã không thể suy xét nhiều như vậy.

Một con Tiểu Nghĩ Chu chết bất đắc kỳ tử ở đây. Bốn con còn lại rõ ràng kinh hãi, nhao nhao dịch chuyển thân thể lùi về phía sau. Còn hai con Đại Nghĩ Chu vẫn luôn ngắm nhìn trong càn khôn sào huyệt thì sau khi ngẩn ra một lúc đã giận tím mặt. Tiếng rít trong miệng càng gấp gáp hơn, thân hình khổng lồ nương theo từng sợi tơ nhện nhanh chóng lao ra khỏi sào huyệt.

Thân ảnh chưa đến, một chi chân nhọn đã từ xa đâm tới Dương Khai. Dương Khai lại từ một đòn này nhìn thấy bóng dáng không gian thần thông. Chi chân nhọn kia đột phá phong tỏa không gian, trong khoảnh khắc đã đến trước mặt mình.

Dương Khai hoảng sợ, biết mình vẫn khinh thường hai con Đại Nghĩ Chu này. Lúc này ngang thương ngăn trước người. Khoảnh khắc tiếp theo, lực lượng cuồng bạo ập tới. Thương Long Thương suýt nữa bay khỏi tay. Thân ảnh Dương Khai cũng bị lực lượng lớn này đụng bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Hắn không bay ra quá xa, trực tiếp ngã vào một tấm mạng nhện, hiện hình chữ đại bị dính chặt trên đó. Dùng sức vùng vẫy một hồi, lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của mạng nhện.

Mà một con Đại Nghĩ Chu khác không xuất thủ đã nhanh chóng lao tới nơi xa. Thân ảnh nó lơ lửng không cố định. Dưới sự gia trì của Không Gian Pháp Tắc, nó như dịch chuyển tức thời, biến mất rồi xuất hiện, lại biến mất rồi xuất hiện, nhanh chóng tiếp cận Dương Khai.

Dương Khai thấy thế lòng run lên. Cái Hư Không Nghĩ Chu này lại thật sự tu hành Không Gian Pháp Tắc, nghĩ là thiên phú huyết mạch của nó.

“Còn không xuất thủ!” Nguy cơ bao trùm, Dương Khai nổi giận gầm lên một tiếng. Kim quang đại phóng trên người, khí tức thương lại tràn ngập.

Vương chủ đầu dê vốn có ý mượn lực lượng Nghĩ Chu diệt trừ Dương Khai. Thấy thế, hắn sầm mặt lại, bất đắc dĩ hạ lệnh bốn chỉ Tiểu Nghĩ Chu cản trước mặt Dương Khai.

Đại Nghĩ Chu lao tới vồ giết Dương Khai rõ ràng ngây ra một lúc, không hiểu sao con mình lại chống lại mình. Miệng nó rít lên một tràng, dường như đang giao lưu với bốn chỉ Tiểu Nghĩ Chu, nhưng Tiểu Nghĩ Chu bị mặc hóa há lại sẽ để ý đến nó? Ngược lại còn vây công nó.

Đại Nghĩ Chu này nhất thời có chút luống cuống.

Đại Nghĩ Chu vừa xuất thủ với Dương Khai chắc hẳn có chút linh trí. Cuối cùng đã nhìn ra được một ít manh mối. Miệng nó bỗng phun ra một đoàn mạng nhện, trùm tới vương chủ đầu dê ở xa xa.

Vương chủ đầu dê hừ lạnh một tiếng, thân hình phiêu hốt tránh thoát. Nhưng mạng nhện kia lại bỗng nhiên khuếch trương, bao phủ một mảnh hư không rộng lớn. Vương chủ đầu dê nhất thời không quan sát, cũng bị mạng nhện này bao trong đó.

Không đợi hắn xuất thủ hủy mạng nhện này, Đại Nghĩ Chu kia đã nhanh chóng giết tới đây.

Dương Khai đang bị dính chặt trên mạng nhện thấy thế đại hỉ. Cứ như vậy, hai bên đánh túi bụi, không ai để ý tới hắn. Mình mới có thể tìm cơ hội thoát khốn.

Không chần chờ, lập tức thôi động lực lượng Kim Ô Chân Hỏa. Tơ nhện này cực kỳ cứng cỏi, lại có tính dính đặc biệt mạnh. Nhưng từ tình huống vận dụng Kim Ô Chú Nhật vừa rồi mà xem, lực lượng Hỏa hẳn là có thể khắc chế những tơ nhện này.

Hắn lần này đơn thuần thôi động lực lượng Kim Ô Chân Hỏa. Thiên địa vĩ lực toàn thân điên cuồng thiêu đốt. Chỉ chốc lát, cả người hóa thành một quả cầu lửa. Mạng nhện dính chặt hắn quả nhiên tan chảy ra.

Vương chủ đầu dê đang giao thủ với Đại Nghĩ Chu kia bỗng nhiên quay đầu xem ra, muốn rách cả mí mắt. Hất tay đánh tung Đại Nghĩ Chu kia bay ra ngoài.

Đại Nghĩ Chu tuy có lực lượng bát phẩm đỉnh phong, vương chủ đầu dê cũng trọng thương, nhưng thực lực giữa hai bên vẫn chênh lệch một trời. Vương chủ đầu dê nếu thật sự muốn đánh chết đối phương, e là chưa đến mười mấy hơi thở đã có thể đắc thủ.

Ở một bên khác, Dương Khai mới thoát khỏi mạng nhện thấy thế cũng lòng siết chặt, biết mình vẫn khinh thường vương chủ đầu dê này. Thầm may mắn. May mà khi thoát khỏi mê vụ thiên tượng đã không muốn phục kích hắn. Trước đó lấy Diệt Thế Ma Nhãn quan sát, phát hiện thương thế hắn rất nặng, Dương Khai thậm chí sinh ra ý nghĩ vận dụng toàn lực để phân cao thấp.

Bây giờ xem ra, thật sự làm vậy thì mình chắc chắn không phải là đối thủ. Thuyền nát cũng còn ba đinh, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa lớn.

Có thể trốn thoát dưới tay cường giả như vậy trong thời gian dài như thế, Dương Khai cũng không khỏi bội phục mình.

Đánh lui Đại Nghĩ Chu kia, vương chủ đầu dê lập tức muốn chạy đến bên Dương Khai, nhưng Đại Nghĩ Chu kia lại lần nữa đánh giết lên. Vương chủ đầu dê tức giận, lại tung ra một quyền. Lần này vận dụng lực lượng còn lớn hơn lần trước, trực tiếp đánh đầu lâu Đại Nghĩ Chu lõm xuống, không biết sống chết.

Thân hình hắn lắc lư, vội vàng truy kích tới bên Dương Khai.

Lúc này, Dương Khai toàn thân trên dưới tràn ngập ánh lửa, đột phá hết tầng tầng mạng nhện phong tỏa. Cuối cùng, sau ba hơi, bốn phía lại không còn trở ngại. Tịnh Hóa Chi Quang nở rộ, ngăn cách khí cơ khóa chặt của vương chủ đầu dê. Không gian thần thông thôi động, trong khoảnh khắc biến mất tại chỗ cũ.

Mà cùng lúc hắn biến mất, khí cơ của vương chủ đầu dê cũng bỗng nhiên chấn động. Làm sao đối phó thuấn di của Dương Khai? Trải qua thời gian dài như vậy, vương chủ đầu dê đã quen việc dễ làm. Nếu mặc kệ, nhân tộc thất phẩm này một lần có thể thuấn di rất xa. Mượn nhờ khí cơ chấn động tuy không thể ngăn cản hắn thuấn di, nhưng có thể gây nhiễu hiệu quả.

Quả nhiên, ngoài trăm vạn dặm, Dương Khai đẫm máu ngã ra hư không, không quay đầu lại, chạy trốn về nơi xa.

“Ngươi chạy đi được?” Vương chủ đầu dê giận dữ, nhanh chóng đuổi theo.

Đợi cho hai người này đi rồi, Đại Nghĩ Chu bị vương chủ đầu dê đánh lõm một mảng đầu lớn mới lung lay thân thể, quay đầu nhìn bạn lữ và bốn đứa con bên kia. Bên đó còn đang đại chiến… Bốn chỉ Tiểu Nghĩ Chu cố nhiên không phải là đối thủ của Đại Nghĩ Chu, nhưng Đại Nghĩ Chu cũng không đành lòng thống hạ sát thủ.

Thời gian dường như quay lại trước khi Dương Khai và vương chủ đầu dê xâm nhập mê vụ thiên tượng kia. Hai người một đuổi một chạy, xuyên qua trong hư không rộng lớn này. Hai người không biết đã vượt qua bao nhiêu ức vạn dặm.

Cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, trong hư không đã không còn lưu lại thần thông và cấm chế. Đây dường như đã không phải là mảnh chiến trường Cận Cổ kia. Ngày càng nhiều thiên tượng kỳ lạ hiện ra trong tầm mắt Dương Khai, nhiều hơn hẳn so với bên chiến trường Cận Cổ. Dương Khai thậm chí không khỏi nghi ngờ, trong những niên đại cổ xưa, thiên tượng chiến trường Cận Cổ cũng dày đặc như vậy, chỉ là vì trận đại chiến kia mà rất nhiều thiên tượng đều bị phá hủy.

Hầu như mỗi chỗ thiên tượng đều truyền đến hơi thở cực kỳ nguy hiểm. Sau khi nếm thiệt thòi trong mê vụ thiên tượng, đối với những thiên tượng này, Dương Khai cũng cảnh giác phi thường, không dám tùy tiện xông vào. Phải biết, lúc ấy trong mê vụ thiên tượng, chẳng những hắn gặp tội lớn, ngay cả vương chủ đầu dê cũng chịu thiệt rất nhiều. Gã này giờ một thân thương thế, gần như đều là do mê vụ thiên tượng gây ra.

Dương Khai giờ thậm chí không có thời gian dừng lại một chút để thôi động Càn Khôn Quyết. Nếu có thể thôi động Càn Khôn Quyết, hắn có lẽ có thể mượn nhờ nó để khóa chặt vị trí Khu Mặc Hạm của nhân tộc, sau đó hướng về phía Khu Mặc Hạm mà tiến tới.

Nhưng không có thời gian thôi động Càn Khôn Quyết, liền không có cách nào khóa chặt phương vị. Hơn nữa, tình huống lạc đường bây giờ càng nghiêm trọng. Khu Mặc Hạm của nhân tộc cách mình không biết bao xa. E rằng dù thật sự thôi động Càn Khôn Quyết, cũng không thể nào thiết lập liên hệ với Càn Khôn đại trận của Khu Mặc Hạm.

Nhiều năm chạy trốn, thế cục đối với hắn càng bất lợi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5554: Dụ địch xâm nhập

Chương 500: Tạo hóa trêu ngươi

Chương 5553: Bị nhốt