» Chương 5430: Sát tâm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025

Giờ này khắc này, một vị Mặc tộc lãnh chúa nhíu mày nhìn chằm chằm thiên tượng biển cả phía trước, đầy mặt nghi hoặc.

Hắn luôn cảm giác những năm gần đây, thiên tượng biển cả này tựa hồ có một chút biến hóa, dường như trở nên ít đi một chút. Bất quá, loại biến hóa này tích lũy qua tháng ngày nên không quá rõ ràng, hắn cũng không hẳn đã chắc chắn.

Quay đầu nhìn về phía Vương Chủ Mặc Sào bên kia, vị lãnh chúa này đang do dự có nên báo cáo việc này không.

Vương chủ đại nhân vẫn đang trong lúc chữa thương. Mặc dù đã 500 năm trôi qua nhưng thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc này, nếu không có sự tình khẩn yếu mà quấy rầy hắn thì e rằng chính mình cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Có lẽ là ảo giác của mình!

Vị lãnh chúa này lắc đầu. Có nhiều đồng bạn như vậy đang giám sát thiên tượng biển cả này, nếu thật sự thiên tượng này nhỏ đi thì những đồng bạn khác hẳn là cũng sẽ phát giác mới đúng.

Nếu các lãnh chúa khác đều không phát giác thì khẳng định là mình đã nghĩ quá rồi.

Đang nghĩ như vậy thì thiên tượng biển cả phía trước bỗng nhiên có một tia biến hóa dị thường. Mặc tộc lãnh chúa này khẽ giật mình, ngưng thần nhìn về phía nơi phát ra dị thường đó.

Hắn ở đây giám sát trọn vẹn 300 năm. Cho tới nay, thiên tượng biển cả này đều không có bất luận động tĩnh gì, phảng phất một đám nước đọng. Hôm nay lại nổi lên chút gợn sóng, thật sự kỳ lạ.

Bất quá, còn chưa đợi hắn nhìn rõ thì trong thiên tượng biển cả kia, bỗng nhiên có một bóng người ngang nhiên giết ra. Người đó cầm trong tay một cây trường thương, phảng phất đang chống lại kẻ địch vô hình, sát khí đằng đằng,一身 thiên địa vĩ lực thoái mái không ngớt.

Khi người kia sát tướng đi ra, vừa vặn chạm mắt với Mặc tộc lãnh chúa này.

Cả hai đều khẽ giật mình.

Mặc tộc lãnh chúa bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng bứt ra nhanh chóng lui lại, đồng thời há miệng thét dài cảnh báo!

Nhân tộc mà vương chủ đại nhân đang tìm, đã hiện thân!

Mặc dù chưa bao giờ thấy qua Dương Khai, nhưng khi Dương Khai xuất hiện sát na, hắn liền biết đây chính là mục tiêu mà vương chủ đại nhân muốn tìm.

Tiếng thét cảnh báo vừa mới vang lên thì Thương Long Thương đã trực tiếp chạm vào miệng hắn. Thiên địa vĩ lực bộc phát, trực tiếp làm đầu hắn nổ tung.

Ở đâu ra Mặc tộc lãnh chúa? Dương Khai nhíu mày, giương mắt nhìn xem, nghi hoặc càng đậm. Chỉ thấy phía trước, trên một càn khôn chết, sừng sững một tòa Lãnh Chúa Mặc Sào. Bên ngoài càn khôn kia còn có không ít Mặc tộc đang du tẩu.

Không chỉ thế, trong hư không bốn phía cũng có rất nhiều Mặc tộc, phân tán ở ngoài thiên tượng biển cả, phảng phất đang giám sát thứ gì.

Tâm tư hắn chuyển động, rất nhanh đã kịp phản ứng.

Vương chủ đầu dê kia quả là một tên gia hỏa thông minh, thế mà vẫn luôn canh giữ bên ngoài này chờ mình? Hơn nữa, hắn hẳn là có Mặc Sào của riêng mình, nếu không không thể nào thai nghén ra nhiều Mặc tộc như vậy. Mượn nhờ những Mặc tộc được thai nghén ra này, chỉ cần mình thoát khốn khỏi thiên tượng biển cả, cho dù đi ra từ hướng nào, hắn đều có thể biết được ngay lập tức.

Xem ra, vương chủ đầu dê này cũng không đuổi theo vào trong thiên tượng biển cả. Những năm gần đây, e rằng hắn ở bên ngoài chữa thương.

Chính mình ở trong thiên tượng biển cả rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu năm? Từ khi quyết định rời khỏi thiên tượng biển cả đến nay, hắn đã tốn gần 200 năm tìm đường ra. Trong khoảng thời gian đó, hắn luôn trôi nổi theo các loại mạch nước ngầm, không phân biệt phương hướng.

Gần 200 năm khổ sở tìm kiếm khiến Dương Khai cũng cảm thấy tuyệt vọng. May mắn thay, thời gian không phụ người hữu tâm, thoát khốn chỉ trong chớp mắt.

Không kịp nghĩ nhiều, phía xa, trong một tòa càn khôn, bỗng nhiên một luồng khí tức cường đại khôi phục. Ngay sau đó, Dương Khai liền nhìn thấy trong càn khôn bên kia, một thân ảnh cao lớn như lưu tinh vút nhanh về phía này. Người chưa tới nhưng uy áp vương chủ quen thuộc đã bao trùm tới.

Tới tốt lắm nhanh!

Dương Khai trong lòng biết hẳn là lãnh chúa gần đó đã truyền tin tức cho hắn thông qua Mặc Sào.

Trong hư không, các Mặc tộc lãnh chúa cũng bắt đầu lao về phía Dương Khai để tấn công, hiển nhiên là muốn giữ chân hắn.

Dương Khai trong tay Thương Long Thương giũ ra một đóa thương hoa, nhếch miệng cười một tiếng, ngang nhiên xông về hướng vương chủ đầu dê đang tới. Dọc đường đi, các Mặc tộc gần đó nhao nhao vỡ tan.

Trong hư không, vương chủ đầu dê có chút ngơ ngác.

Không chạy ư?

Hắn còn tưởng rằng Dương Khai nếu có cơ hội thoát khốn khỏi thiên tượng biển cả thì chắc chắn sẽ bỏ trốn ngay lập tức. Thực lực của Nhân tộc này chẳng ra sao cả, nhưng ở phương diện chạy trốn lại là một cao thủ.

Cho nên, khi nhận được tin tức từ cấp dưới, hắn vội vàng xông ra, sợ để Dương Khai chạy thoát. Nhưng giương mắt nhìn lên, Nhân tộc này không những không chạy mà ngược lại còn đón hắn xông tới.

Nhân tộc này lấy đâu ra lực lượng? Hắn đã quên trò hề bị chính mình đuổi như chó nhà có tang 500 năm trước sao?

Rất nhanh, vương chủ đầu dê liền biết lực lượng của hắn ở đâu.

Theo khoảng cách giữa hai bên không ngừng gần lại, khí tức của Nhân tộc này liên tục tăng lên, rất nhanh đã đột phá cực hạn thất phẩm, đạt tới trình độ bát phẩm.

Bát phẩm Khai Thiên!

Vương chủ đầu dê có chút thất thần, gia hỏa này thế mà đã thăng cấp rồi?

Thiên tượng biển cả kia rõ ràng nguy cơ tứ phía. Lúc trước ngay cả mình cũng không muốn ở lại đó quá lâu. Hắn không chết ở trong đó đã là vạn hạnh, sao còn có thể đột phá cực hạn bản thân?

Chẳng lẽ, hắn ở trong đó còn có kỳ ngộ gì?

Vương chủ đầu dê sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.

Đột phá bát phẩm thì sao? Hắn nhưng là Mặc tộc vương chủ!

Trước đó không làm gì được Nhân tộc này là vì bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ, không thể phát huy toàn bộ thực lực. Nhưng sau 500 năm tu dưỡng sinh tức, thương thế của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa. Mặc dù còn chưa trở lại đỉnh phong nhưng đã sớm không phải so với 500 năm trước.

Chớ nói một bát phẩm, chính là ba năm cái, hắn cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Điều kiện tiên quyết là Nhân tộc này chớ chạy trốn giống như mấy trăm năm trước.

Hai bóng người lao về phía nhau, khoảng cách nhanh chóng thu hẹp. Khí tức cường đại va chạm. Chưa thực sự giao thủ, hư không đã bắt đầu vặn vẹo.

Đột nhiên, trong mắt vương chủ đầu dê đã mất đi bóng dáng Dương Khai. Khoảnh khắc sau, sát cơ cường đại bao phủ hắn, đầy trời thương ảnh bỗng nhiên tràn ngập ra.

Trong khoảnh khắc này, trường thương của Dương Khai vũ động. Thành quả thu hoạch được trong thiên tượng biển cả nở rộ, lấy Thương Đạo của bản thân làm căn cơ, Tạo Hóa, Âm Dương, Sinh Tử, Ngũ Hành, Nhân Quả, Sát Lục, Thị Huyết…

Các loại đạo cảnh tràn ngập xen lẫn.

Một thương này uy lực làm cho càn khôn đỉnh phong, hoàn vũ sụp đổ.

Trước mặt dù có một Mặc tộc vực chủ, Dương Khai cũng có tự tin tiêu diệt.

Đây tuyệt đối là một thương mạnh nhất hắn từng tung ra!

Đối mặt với công kích rực rỡ như vậy, vương chủ đầu dê chỉ đáp lại bằng một quyền. Dưới sự phun trào của mặc chi lực, một quyền hung hăng vung ra!

Sau đó, Dương Khai bay ra ngoài như một con diều, giữa không trung miệng phun kim huyết.

Nhất lực hàng thập hội!

Mặc dù Dương Khai có thu hoạch lớn trong thiên tượng biển cả, lĩnh ngộ rất nhiều đạo cảnh khác nhau, hơn nữa tạo nghệ cũng không thấp, nhưng vẫn không thể bù đắp sự chênh lệch thực lực do phẩm giai mang lại.

Hắn vội vàng điều chỉnh thân hình. Dừng bước lại, không những không nản chí mà ngược lại con ngươi còn tỏa sáng!

Bởi vì hắn đã nhìn thấy khả năng chống lại vương chủ.

Nếu như là trước khi hắn tiến vào thiên tượng biển cả, hắn căn bản không thể giao thủ với Mặc tộc vương chủ như vậy, e rằng một kích đã bị đối phương đánh nổ tung.

Còn bây giờ, mặc dù nhìn có vẻ thê lương nhưng đã có vốn liếng để đối kháng.

Bát phẩm thăng cấp, các loại đạo cảnh lĩnh ngộ đều khiến thực lực của hắn tăng vọt. Hắn của hôm nay đã sớm không phải hắn của năm đó.

Vương chủ đầu dê hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người. Sau khi đánh bay Dương Khai bằng một quyền, hắn không vội vã truy sát mà ngưng thần nhìn nắm đấm của mình.

Trên nắm đấm đó, lại tràn ngập rất nhiều lực lượng không thể diễn tả thành lời. Ngay cả trong hư không bốn phía cũng có không ít. Những lực lượng kia biến hóa khó lường, dường như liên quan đến lực lượng căn bản, khiến hắn suy nghĩ không thấu.

Bất quá rất nhanh, hắn liền vứt bỏ tạp niệm trong lòng, giương mắt nhìn về phía Dương Khai, sát cơ trong mắt bùng cháy!

500 năm trước, hắn để Nhân tộc này trốn vào thiên tượng biển cả. 500 năm sau, gia hỏa này sau khi đi ra thực lực tăng vọt một mảng lớn. Một Nhân tộc như vậy tuyệt đối không thể bỏ mặc không quan tâm, nếu không ngày sau không biết sẽ có bao nhiêu Mặc tộc chết dưới tay hắn.

Hắn đã hạ quyết tâm, hôm nay dù thế nào cũng phải chém giết Dương Khai.

Một bên khác, trong lòng Dương Khai cũng đang nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng phải chém giết vương chủ đầu dê này.

Không phải thực lực gia tăng khiến hắn tự tin bành trướng, chỉ là liên quan đến ảo diệu của thiên tượng biển cả, vương chủ đầu dê này không thể giữ lại.

Thiên tượng biển cả tuyệt đối là một nơi bảo tàng. Mặc dù hắn bị vây trong đó không ít thời gian nhưng thu hoạch cũng vô cùng lớn. Một thiên tượng như vậy đối với bản thân hắn, thậm chí đối với Nhân tộc đều có tác dụng lớn.

Ngày sau có lẽ có cơ hội quay lại đây, tu hành thật tốt.

Cho nên, bí mật nơi đây không thể để lộ ra.

Hôm nay nếu để vương chủ đầu dê này sống sót, hắn chắc chắn sẽ xâm nhập vào trong đó điều tra, có thể nhìn rõ huyền bí bên trong thiên tượng biển cả.

Những đạo cảnh ẩn chứa trong các mạch nước ngầm kia đối với Mặc tộc quả thực không có tác dụng gì, thế nhưng đối với mặc đồ lại hữu dụng.

Mặc tộc chỉ cần mang theo một vài mặc đồ tới là có thể thu hết các lợi ích bên trong thiên tượng biển cả.

Để ngăn chặn việc này xảy ra, Dương Khai nhất định phải giết người diệt khẩu!

Hơn nữa, đối phương cũng sẽ không dễ dàng để hắn bỏ trốn. Đã chờ ở đây nhiều năm như vậy, bây giờ mình đã hiện thân, đối phương há có thể không nổi sát tâm.

Muốn sống, chỉ có giết hắn!

Chủ ý riêng phần mình đã quyết định, ý định giết chết đối phương không hẹn mà gặp. Thân ảnh Dương Khai lắc lư, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Vương chủ đầu dê cũng thôi động mặc chi lực, cánh thịt sau lưng ầm vang mở ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh Dương Khai đột nhiên xuất hiện sau lưng vương chủ đầu dê, một thương đảo tới.

Sau lưng vương chủ đầu dê kia dường như mọc thêm mắt. Người không động, đưa tay liền vồ ra phía sau. Dưới bàn tay, dường như có thể cầm cố thiên địa.

Nhưng mà lại vồ hụt. Tàn ảnh Dương Khai tan biến trong tay hắn, bản tôn cũng đã dịch chuyển đến bên trái hắn.

Vương chủ đầu dê dường như đã đoán trước, sớm đã đấm ra một quyền. Khi Dương Khai hiện thân, dường như đụng thẳng vào.

Trong chớp mắt, hai người đã giao thủ trên trăm chiêu, tất cả đều là vừa chạm vào tức thu.

Tàn ảnh Dương Khai tràn ngập hư không, phảng phất cùng lúc xuất hiện trên trăm hắn. Tàn ảnh này còn chưa tan biến, tàn ảnh mới đã xuất hiện.

Một thương lại một thương, các loại đạo cảnh thôi động ra, biên chế thành một tấm võng đạo cảnh, muốn đưa vương chủ đầu dê vào trong đó.

Vương chủ đầu dê chỉ lấy bất biến ứng vạn biến. Hắn biết Nhân tộc này tinh thông Không Gian Pháp Tắc. Mặc dù thực lực mình mạnh hơn hắn nhưng cũng không thể để hắn dẫn theo tiết tấu, nếu không sẽ khó kết thúc.

Hắn có thể dựa vào chính là thực lực cường đại. Chỉ cần tìm được cơ hội, hắn có thể nhất kích tất sát!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cục diện chiến đấu trở nên cực kỳ quái lạ.

Một người đánh hoa mỹ, các loại đạo cảnh hạ bút thành văn, thân theo thương đi. Một người nhìn phong cách cổ xưa vụng về, lại bình yên bất động, trong lúc giơ tay nhấc chân có uy năng lớn lao.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5483: Phúc linh tâm

Chương 464: Hai kiện chí bảo

Chương 5482: Lại đến Hỗn Loạn Tử Vực