» Chương 443: Thần Hoàng đảo truyền nhân

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Một luồng thế lớn phá vỡ ngàn trượng sóng, theo trường đao trong tay Tô Tử Mặc, lấy tư thế nghiền ép mãnh liệt tuôn trào, đi ngược dòng nước, tựa như có thể bổ tung tất cả, chặt đứt vạn vật!

Luồng thế này, phảng phất muốn xé rách hư không, thu hút vô số ánh mắt.

“Đây là…”

“Đao thế!”

Một vài thiên kiêu thần sắc đại biến, kinh hô.

Âm thanh thủy triều này quá rõ ràng, khí thế cũng khiến người ta kinh hãi run sợ. Tất cả thiên kiêu tại chỗ đều nhận ra, một đao kia đã đạt đến cảnh giới ‘Thế’ thứ hai của Đao đạo.

Nhưng không phải tất cả thiên kiêu đều nhận ra lai lịch của một đao ấy.

Chỉ có Hàng Thu Vũ của Kiếm Tông và Bạch Vũ của Tu La tông đồng tử co rút, chậm rãi nói: “Định Hải Quyền, Nghịch Lưu Thức!”

Sáu chữ này vừa thốt ra, lập tức dấy lên một đợt sóng lớn trên chiến trường!

Mọi người chưa hẳn nhận ra lai lịch đao pháp này, nhưng lại nghe danh Định Hải Quyền đã lâu.

Đây chính là tuyệt kỹ bách chiến bách thắng của đệ nhất Đao Hoàng tung hoành thiên hạ!

Từ thời Thượng Cổ, đệ nhất Đao Hoàng đã rời khỏi Thiên Hoang đại lục, đi xa hải ngoại.

Hiện nay, trong giới tu chân, chỉ có một nơi có truyền nhân hiểu loại đao pháp này.

“Thần Hoàng đảo!”

“Hắn là truyền nhân Thần Hoàng đảo, khó trách không dám lộ tông môn lệnh bài!”

Các thế lực hàng đầu trong giới tu chân không ngoài chín phái Tiên môn, bảy tông Ma môn, sáu tự Phật môn, năm đại Tà Đạo, bốn đại Bàng môn, ba đại thế gia, hai đảo một cung.

Trong đó, hai đảo có thế lực xây dựng ở hải ngoại, hiếm khi đặt chân lên Thiên Hoang, cũng không có tin tức gì, bí ẩn nhất.

Thần Hoàng đảo là một trong hai đảo ấy.

Vì mối quan hệ giữa Đao Hoàng và Kiếm Hoàng thời Thượng Cổ, ân oán giữa Thần Hoàng đảo và Kiếm Tông, hai siêu cấp tông môn này cũng đã có từ xưa.

Mỗi lần có truyền nhân Thần Hoàng đảo đặt chân lên Thiên Hoang, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ trên Thiên Hoang đại lục, tự nhiên không thể thiếu một phen mưa máu gió tanh!

“Lại là truyền nhân Thần Hoàng đảo…”

“Lần trước truyền nhân Thần Hoàng đảo xuất hiện là vạn năm trước.”

Từ xa, hơn mười vị phong ấn giả lẩm bẩm, khẽ nhíu mày.

Đao Sơn Linh Hải biến mất, tin tức có tu sĩ đạt được truyền thừa của Đao Hoàng, mọi người đều có nghe thấy, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, muốn tu luyện tới cảnh giới ‘Thế’ là điều không thể.

Chỉ có truyền nhân Thần Hoàng đảo, từ nhỏ tu luyện Đao đạo, đắm mình trong Định Hải Quyền nhiều năm, mới có thể đạt đến bước này.

Trên chiến trường, hầu hết thiên kiêu đều cho rằng đại hán áo gai trước mắt đến từ Thần Hoàng đảo.

Nhưng ma tử Bạch Vũ của Tu La tông sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Tô Tử Mặc hồi lâu mới thu về.

Hắn không biết truyền nhân Thần Hoàng đảo có tiến vào chiến trường thượng cổ hay không.

Nhưng hắn tận mắt nhìn thấy, có một tu sĩ từng đạt được truyền thừa của Đao Hoàng, hơn nữa cũng tu luyện ra nghịch lưu đại thế!

Đại hán áo gai và tu sĩ áo xanh trước mắt, dù là về dung mạo, thân hình hay trang phục đều khác biệt quá nhiều, binh khí sử dụng cũng không cùng loại.

Nhưng hai người cũng có điểm tương đồng!

Đều có nhục thân cường đại, tu luyện ra nghịch lưu đại thế, hơn nữa dựa theo cảnh giới tu vi của tu sĩ áo xanh trước đó, hiện tại tu luyện tới Thất mạch Trúc Cơ, vừa vặn khớp.

Quan trọng hơn là, đại hán áo gai và tu sĩ áo xanh đều có liên quan đến Cơ yêu tinh!

Suy nghĩ của Bạch Vũ chưa dứt, chiến trường đã có biến hóa.

Tô Tử Mặc chém ra một đao, Giác Sân hòa thượng và truyền nhân Huyền Không tự, hai tăng nhân ở phía đối diện chịu áp lực lớn nhất, đều hoảng sợ biến sắc!

Lúc này, hai người muốn thu thế đã không kịp.

Coong! Đang!

Hai tiếng nổ vang, gần như không phân trước sau!

Thân hình truyền nhân Huyền Không tự còn chưa kịp từ giữa không trung hạ xuống, đã trực tiếp bị một lực lượng khổng lồ đâm bay, rơi ra rất xa.

Hồn Nguyên Thiết Côn trong tay bắn ra, truyền nhân Huyền Không tự phun ra một đám máu tươi, rơi xuống bùn đất, sắc mặt ảm đạm, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê.

Một đao trọng thương!

Thêm một vị thiên kiêu mất tư cách.

Giác Sân hòa thượng hai tay nắm Kim Cương Xử, dốc hết sức lực, linh lực trong đan điền vận chuyển tới cực hạn, hai mắt trừng trừng, khí huyết bùng nổ, toàn thân phủ Kim Cương, miệng lẩm bẩm bốn chữ: “Kim Cương Bất Hoại!”

Bạch bạch bạch!

Dù vậy, Giác Sân hòa thượng vẫn không ngăn cản được luồng thế này, liên tục lùi lại.

Mỗi bước chân hạ xuống, trên mặt đất đều xuất hiện một dấu chân thật sâu.

Lùi lại hơn bảy bước, Giác Sân hòa thượng vẫn không thể ổn định thân hình, ngồi bệt xuống đất, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, có chút chật vật.

So với truyền nhân Huyền Không tự, hắn chỉ bị thương nhẹ, còn có thể chiến đấu.

Một đao đẩy lùi hai vị thiên kiêu, Tô Tử Mặc không ngừng nghỉ chút nào, thân hình lóe lên, một đường lao tới, trong nháy mắt đã đến một chiến trường khác.

Lúc này, Cơ yêu tinh đã lâm vào hiểm cảnh.

Nàng vừa chặn lại phi kiếm của truyền nhân Phiêu Tuyết cốc, trường kiếm của nữ ni Minh Tâm am đã đâm tới.

Kiếm này góc độ quỷ dị khéo léo.

Từ dưới hông bụng đâm lên, đột nhiên vọt lên!

Cơ yêu tinh mày mặt lạnh như sương, môi lạnh đến tím tái, thân hình chậm chạp, thấy một kiếm này sắp không tránh được, trên chiến trường đột nhiên xuất hiện một vòng đao quang.

Trước mắt nàng, xuất hiện một bóng người.

Giống như đã từng quen biết.

Bạch!

Tô Tử Mặc chen vào chiến trường, lần thứ hai xuất đao.

Khác với nghịch lưu đại thế, một đao kia mềm mại cực điểm, phảng phất trên mặt hồ, gợn sóng lăn tăn, sóng nước trong trẻo, trong nháy mắt cuốn trường kiếm của nữ ni Minh Tâm am vào trong đó.

Đinh đinh đang đang!

Liên tiếp va chạm.

Mỗi lần va chạm, sắc mặt nữ ni Minh Tâm am lại tái nhợt thêm một chút.

Định Hải Quyền, Liên Y Thức.

Liên Y Thức tinh tế như nước, một khi thi triển ra, liền liên miên không dứt, thế công không ngừng, cho đến…

Đao quang lại lóe lên.

Trường kiếm trong tay nữ ni Minh Tâm am bị đẩy ra, ngực trống rỗng, lưỡi đao vòng qua.

Phốc!

Máu bắn ra.

“A!”

Nữ ni Minh Tâm am kêu đau một tiếng, lảo đảo lùi lại, trước ngực xuất hiện một vết thương đầm đìa máu, máu chảy xối xả.

May mắn nàng đã bóp nát một cái hộ thân phù trước đó, nếu không một đao kia có thể trực tiếp chém nàng thành hai đoạn!

Thêm một vị thiên kiêu ảm đạm rút lui.

Sưu!

Tiếng xé gió của lợi khí vang lên, hàn khí bức người.

Tô Tử Mặc trở tay một đao, chém mạnh vào phi kiếm đâm tới, trên thân đao, trong nháy tức khắc phủ một tầng sương lạnh.

Cùng lúc đó, giọng nói của truyền nhân Phiêu Tuyết cốc vang lên.

“Băng Phong Thuật!”

Hàn phong thấu xương, phảng phất có một chậu nước đá từ trời giáng xuống, đổ lên người Tô Tử Mặc.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, trên người Tô Tử Mặc vậy mà với tốc độ mắt thường có thể thấy, ngưng kết ra một tầng băng dày, từ đầu bắt đầu, nhanh chóng lan tràn, phủ khắp toàn thân.

Trong chớp mắt, Tô Tử Mặc bất động, giữ nguyên tư thế xuất đao trước đó, thần sắc cứng đờ, trở thành một tôn tượng băng, sống động như thật.

Thấy cảnh này, một vài thiên kiêu thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Lực lượng mà Tô Tử Mặc bộc phát ra quá khủng bố, lại vô cùng cường thế, đã có ba vị thiên kiêu gục dưới tay hắn.

Tại chỗ rất nhiều thiên kiêu, thật sự không ai có nắm chắc tuyệt đối có thể trấn áp hắn.

“Lăng Hàm đạo hữu thủ đoạn cao minh, không hổ là truyền nhân Phiêu Tuyết cốc.”

“Lợi hại, một tay Băng Phong Thuật, trực tiếp phong ấn truyền nhân Thần Hoàng đảo!”

Mấy vị thiên kiêu nhao nhao tán thưởng.

Trong lòng Cơ yêu tinh nặng trĩu, trong mắt dâng trào lo lắng vô tận, không kịp loại bỏ hàn khí trong cơ thể, toàn thân run rẩy, liền muốn tiến lên giải cứu Tô Tử Mặc.

“Đã chậm.”

Truyền nhân Phiêu Tuyết cốc Lăng Hàm bạch y tung bay, thần sắc lạnh lẽo, từ trời giáng xuống, ngạo nghễ nói: “Đây là bí thuật bất truyền của Phiêu Tuyết cốc ta, người trúng chiêu, huyết mạch linh lực đều sẽ bị phong ấn, trong mười nhịp thở, sinh cơ đoạn tuyệt!”

“Thật không?”

Trên chiến trường, đột nhiên vang lên một giọng nói quỷ dị.

❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5586: Nhập đạo tràng

Chương 5585: Phương Thiên Tứ

Chương 515: Đế cung cấm địa