» Chương 5475: Cứu một người cùng cứu trăm người

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025

Càng làm cho Nam Duẫn tâm thần bất định bất an là, vị bát phẩm này sắc mặt khó coi.

Trong chốc lát, Nam Duẫn không khỏi sinh ra suy nghĩ muốn lập tức bỏ chạy, rời đi nơi đây thật xa, nhưng hắn cũng biết, một thất phẩm như hắn trước mặt bát phẩm là vô luận thế nào cũng chạy không thoát. Đối phương nếu thật có tâm giết hắn, chỉ sợ cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

Mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, Nam Duẫn quả quyết quỳ mọp xuống đất, sợ hãi cầu xin thương xót: “Tiền bối tha mạng, vãn bối cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lần sau không dám nữa. Tiền bối tha mạng ạ.”

Đường đường thất phẩm Khai Thiên mà đè thấp làm tiểu như vậy, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Dù sao đến cảnh giới thất phẩm này, không khỏi là hùng bá một phương, đặt ở động thiên phúc địa đó cũng là tồn tại cấp trưởng lão, được thế nhân kính ngưỡng. Cường giả như vậy, bình thường khó lòng bỏ đi mặt mũi của mình, làm ra tư thái khúm núm như thế.

Thế nhưng Nam Duẫn lại không xuất thân từ động thiên phúc địa. Cả đời hắn trôi nổi, quen là hạng người tham sống sợ chết, gió chiều nào che chiều ấy. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, chớ nói cúi đầu quỳ gối, chính là hô vài tiếng tổ tông lại coi là cái gì?

Tại Phá Toái Thiên trà trộn nhiều năm như vậy, đối mặt uy nghiêm của Tam Đại Thần Quân, cũng không phải chưa từng bái qua.

Hắn lại làm sao biết, Dương Khai sắc mặt khó coi không ngờ không phải là tức giận hắn thừa cơ cướp bóc, mà là đến nơi đây, hắn chợt nhớ tới một vấn đề.

Mình nếu phủ kín môn hộ Phá Toái Thiên, võ giả Phá Toái Thiên làm sao bây giờ?

Võ giả nơi này, cố nhiên phần lớn là hạng người làm điều phi pháp, thế nhưng cũng có một chút người lương thiện, càng có rất nhiều võ giả xuất sinh trong Phá Toái Thiên. Tổ tông, bậc cha chú của họ có lẽ đã làm chuyện gì xấu, nhưng bản thân họ lại không.

Đây không phải là một hai võ giả, không phải một hai thế lực, mà là liên quan đến vận mệnh của tất cả sinh linh sinh tồn trong Phá Toái Thiên.

Cự Thần Linh màu mực đang hướng về phía này chạy đến. Mực chi lực của nó so với Mặc tộc vương chủ đều nồng đậm tinh thuần hơn. Không ngoài dự liệu, nó đi qua nơi nào, tất nhiên sẽ có rất nhiều võ giả bị mực hóa, chuyển thành mặc đồ.

Một khi môn hộ bên này bị phong lấp, võ giả Phá Toái Thiên không có đường trốn mà nói, vậy toàn bộ Phá Toái Thiên đều có thể hóa thành mặc đồ nhạc viên.

Nhưng không phủ kín môn hộ bên này, liền không cách nào kéo dài thời gian. Mặc đồ Phá Toái Thiên cũng có thể thông qua môn hộ tiến về các đại vực khác!

Đến lúc đó chính là cục diện sao chổi lấy liệu nguyên.

Có lẽ bây giờ đã có mặc đồ rời đi Phá Toái Thiên…

Dương Khai cúi đầu nhìn về phía Nam Duẫn đang đè thấp trước mặt mình, trầm giọng nói: “Ngươi đứng lên, có chuyện cần ngươi đi làm.”

Dương Khai trầm mặc lúc trước khiến Nam Duẫn áp lực như núi, một loại cảm giác tử vong lúc nào cũng có thể bao phủ toàn thân. Giờ phút này nghe Dương Khai nói, hắn nào dám chần chờ nửa phần, liền vội vàng đứng lên, cười nịnh nói: “Tiền bối có chuyện gì cứ việc phân phó, Nam Duẫn nhất định làm thỏa đáng.”

Dương Khai chỉ tay một cái: “Dẫn bọn hắn, tìm một chỗ vắng vẻ an toàn giấu đi. Mặt khác, Phá Toái Thiên sắp luân hãm, có lẽ chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Phá Toái Thiên sẽ không còn một chốn cực lạc. Cố gắng khuếch tán tin tức này ra, để tất cả người biết tin tức này đều tìm chỗ trốn tránh. Trước khi thời cuộc chưa định, không nên tùy tiện lộ diện.”

Nam Duẫn sợ hãi cả kinh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Bởi vì Cự Thần Linh màu mực?”

Nếu là hơn một tháng trước, Nam Duẫn căn bản cũng không biết cái gì Cự Thần Linh màu mực. Bất quá Hồng Hộc từ Thánh Linh Tổ Địa trước khi rời đi, một đường khuếch tán tin tức, cho nên bây giờ sự tồn tại của Cự Thần Linh màu mực cũng không phải bí mật gì.

Bất quá Nam Duẫn thật ra cũng không quá coi trọng. Bất quá giờ phút này nghe Dương Khai nói như vậy, mới hiểu được mình có chút quá ngây thơ rồi.

Thế cục Phá Toái Thiên chỉ sợ so với mình tưởng tượng còn muốn ác liệt hơn một chút.

Bằng không, vị bát phẩm Khai Thiên trước mặt này không đến mức trịnh trọng như vậy.

“Có thể làm được sao?” Dương Khai ngưng âm thanh hỏi.

Nam Duẫn ôm quyền nói: “Vãn bối tất tận tâm tận lực!”

Dương Khai gật gật đầu: “Giấu đi đi, càng bí mật càng tốt.”

Phất phất tay, Nam Duẫn cung kính lui ra, rất nhanh liền thi pháp gào to lên, làm cho tất cả mọi người đi theo hắn đi. Tự nhiên có người không muốn, Nam Duẫn nhẫn nại tính tình thuyết phục vài câu, không có hiệu quả gì, nhịn không được xuất thủ đả thương người đó, lén lút ngắm Dương Khai một chút, thấy hắn không phản ứng, dường như ngầm cho phép hành động của hắn, lúc này mới yên lòng, liên tiếp lại đả thương mấy người không chịu nghe lệnh hắn.

Lần này tất cả mọi người trung thực.

Theo Nam Duẫn ra lệnh một tiếng, tất cả võ giả hội tụ tại vực môn cùng nhau thay đổi phương hướng, tiến sâu vào Phá Toái Thiên.

Dương Khai nội tâm bi thương.

Phủ kín môn hộ Phá Toái Thiên, tương đương với đoạn tuyệt con đường chạy trốn của rất nhiều người. Nhưng nếu không phủ kín, sẽ chỉ làm cục diện trở nên càng tệ hơn.

Cứu một người, hay là cứu trăm người? Rất nhiều trưởng bối tông môn trước khi các đệ tử rời núi lịch luyện, đều sẽ hỏi vấn đề này, dùng để khảo nghiệm tâm tính của các đệ tử.

Cứu một người, khả năng trăm người chết.

Cứu trăm người, khả năng người kia chết.

Nên lựa chọn thế nào?

Vấn đề này không có đáp án chính xác, liên quan đến bản tâm mà thôi.

Dương Khai không nghĩ tới mình sẽ có một ngày lại đối mặt lựa chọn như vậy.

Lựa chọn của hắn là, cứu trăm người!

Bây giờ phủ kín môn hộ Phá Toái Thiên, có thể sẽ làm cho thế cục toàn bộ Phá Toái Thiên trở nên cực kỳ tệ hại, thế nhưng nếu không phủ kín, vậy sự tệ hại sẽ không chỉ là Phá Toái Thiên, mà là toàn bộ Tam Thiên Thế Giới.

Huống chi, cho dù bị mực hóa, võ giả cũng không lo lắng tính mạng, chỉ là bản tính phai mờ, trở nên duy mực chí thượng. Nếu có được Tịnh Hóa Chi Quang, y nguyên có thể bình định, lập lại trật tự.

Cho nên cũng không có gì tốt phải do dự.

Chẳng những Phá Toái Thiên như vậy, trước đó hướng Phong Lam Vực cần trung chuyển ba đại vực đồng dạng cũng phải như vậy!

Trước mắt ngăn cản Cự Thần Linh màu mực tiến về Phong Lam Vực, mới là chuyện gấp nhất cần đối mặt.

Nam Duẫn dẫn người rời đi, Dương Khai không dừng lại, lách mình xông vào môn hộ thông hướng đại vực lân cận. Không Gian Pháp Tắc thôi động, nhiễu loạn hư không, phủ kín môn hộ.

Có kinh nghiệm phủ kín môn hộ Không Chi Vực và Mặc Chi Chiến Trường tương liên trước đó, chuyến này Dương Khai làm càng thuận buồm xuôi gió.

Đợi đến khi Dương Khai từ đầu bên kia môn hộ xông ra, toàn bộ môn hộ đã bị san bằng triệt để.

Hắn không chút nào dừng lại, hướng về phía môn hộ thông hướng đại vực tiếp theo phóng đi, dọc đường cấp tốc lướt đi, một đường cảnh báo.

Ngay tại Dương Khai ra sức hành động đồng thời, trên chiến trường Không Chi Vực, quay quanh thi thể tôn Cự Thần Linh màu mực đã chết kia, Nhân Mặc hai tộc triển khai một trận đối kháng cực kỳ kịch liệt.

Đã xác minh vị trí lỗ thủng Không Chi Vực, Nhân tộc bên này há lại sẽ ngồi yên không lý đến? Từng đạo từng đạo đại quân dưới sự điều động của rất nhiều quân đoàn trưởng, không để lại dấu vết hướng về vị trí kia bọc đánh qua, muốn chiếm cứ lỗ thủng kia.

Chỉ cần có thể chiếm cứ lỗ thủng kia, Mặc tộc liền không có cách nào nội ứng ngoại hợp, triệt để xé rách lỗ thủng.

Trước đó, sự giao phong của Nhân Mặc hai tộc đã dần dần trở nên bình lặng. Dù sao chiến tranh nhiều năm như vậy, vô luận là Nhân tộc hay Mặc tộc, đều tử thương thảm trọng. Ngay cả cấp bậc vương chủ và lão tổ cũng số lượng giảm mạnh.

Hai phe đều có ý muốn bảo tồn thực lực, chờ đợi biến số.

Ban đầu Mặc tộc không quan tâm một chút tổn thất. Đại quân của họ không có tận cùng, dựa lưng vào Mặc Chi Chiến Trường. Nơi đó có trên trăm tòa Mặc Sào cấp Vương Chủ, mấy ngàn tòa Mặc Sào cấp Vực Chủ, càng không đếm xuể Mặc Sào cấp Lãnh Chúa.

Chỉ cần có đủ tài nguyên, liền có thể liên tục không ngừng sinh ra Mặc tộc.

Họ hoàn toàn có thể mượn nhờ ưu thế này của phe mình, chậm rãi hao tổn với Nhân tộc, dao cùn cắt thịt, làm suy yếu lực lượng Nhân tộc, cuối cùng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Nhưng mà Dương Khai từ Mặc Chi Chiến Trường tiến vào Không Chi Vực một chuyến, đã hủy diệt triệt để ưu thế này của họ.

Hắn đã xuất thủ phủ kín môn hộ kết nối Không Chi Vực và Mặc Chi Chiến Trường!

Thủ đoạn thật ti tiện!

Loại phủ kín này cũng không phải không có cách phá giải. Mặc tộc còn có một tôn Cự Thần Linh màu mực, nó hoàn toàn có năng lực mở lại môn hộ đã bị phủ kín.

Thế nhưng giờ phút này, nó phân thân thiếu phương pháp. A Nhị gắt gao dây dưa nó, nó làm sao có thời giờ đi làm những chuyện này? Cự Thần Linh chỉ có Cự Thần Linh mới có thể chống lại. Hai tôn Cự Thần Linh này tại chiến trường Không Chi Vực đánh khí thế ngất trời, phạm vi ngàn vạn dặm địa giới, vô luận là Mặc tộc hay Nhân tộc cũng không dám tùy tiện tiếp cận.

Mặc tộc chưa bao giờ nghĩ tới, phe mình thế mà lại đứng trước tình huống thiếu binh lực. Đông đảo vương chủ trong lòng hận tên Nhân tộc làm tay chân kia đến tận xương tủy, tất cả đều âm thầm quyết tâm, nếu có cơ hội, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh.

Chính bởi vì đứng trước cục diện như vậy, cho nên trước đó sự giao phong của Nhân Mặc hai tộc đều rất khắc chế, cũng coi như bình lặng.

Chiến lực đỉnh tiêm sẽ không tùy ý xuất thủ, đại quân hai tộc cũng thường chỉ là thăm dò tiến công, chỉ khi có tuyệt đối nắm chắc giành được thắng lợi, mới có thể động thủ thật.

Thế nhưng sự khắc chế và bình lặng như vậy, sau khi Nhân tộc ý đồ chiếm trước khu vực lỗ thủng kia, trong khoảnh khắc trở nên kịch liệt nóng nảy.

Đại quân hai tộc không sợ sinh tử, tranh đoạt quyền khống chế phiến khu vực kia, có thể nói là dùng hết thủ đoạn, ngươi vừa hát thôi ta đăng tràng.

Ban đầu thuần túy lấy binh lực mà nói, Nhân tộc cũng không chiếm ưu. Dù sao chiến tranh nhiều năm trước đó, đại quân Nhân tộc tổn thất quá lớn.

Nhưng mà bây giờ, song phương cơ bản xem như ngang hàng.

Không khác, các Thánh Linh tương trợ, bù đắp sự thiếu hụt chiến lực cao cấp của Nhân tộc. Nhất là Long Hoàng và Phượng Hậu đương đại, thực lực hai vị cường giả này, ngay cả Cửu phẩm đứng đầu nhất của Nhân tộc cũng khó lòng sánh kịp.

Dù sao cũng là chủng tộc đã từng thống trị qua thời đại thượng cổ. Thời đại Long Phượng hiệu lệnh Tam Thiên Thế Giới đó, Nhân tộc vẫn chỉ là sinh linh tầng dưới chót nhất, ngay cả địa vị của Yêu tộc cũng không sánh nổi.

Cũng chính là Thượng Thương mười người tham ngộ Khai Thiên chi đạo, mới khiến cho Nhân tộc từ từ quật khởi.

Lại thêm động thiên phúc địa điều động nhân thủ từ các đại vực tiếp viện, bây giờ binh lực Nhân tộc không hề ít, thiếu hụt lại là các loại vật tư chiến lược, tỉ như chiến hạm.

Mỗi một lần đại chiến bộc phát, đều sẽ có không ít chiến hạm hư hao hoặc bị đánh nát. Các Luyện Khí sư mặc dù liều mạng tu bổ, luyện chế, cũng theo không kịp tốc độ bị phá hủy.

Còn có những võ giả mới nhập chiến trường, đối với chiến tranh không thích ứng.

Những Ngũ Lục phẩm Khai Thiên bị điều tới này chưa từng trải qua đại chiến rộng lớn bao la hùng vĩ như vậy? Họ trước kia kinh lịch nhiều nhất, chính là xung đột giữa tông môn, tranh giành giữa các cá thể võ giả. Đại chiến quy mô lớn như thế, động một tí mấy ngàn, hơn vạn đại quân, đơn giản không thể tưởng tượng!

Cũng là thẳng đến khi vào chiến trường Không Chi Vực, những võ giả này mới biết được nội tình mà động thiên phúc địa tích lũy suốt vô số năm qua đều đi đâu, mới biết được họ đã cố gắng lớn đến mức nào để bảo vệ Tam Thiên Thế Giới.

Trong lòng không khỏi rầu rĩ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5575: Chim sẻ núp đằng sau

Chương 510: Đến nơi phế tích

Chương 5574: Chủ động xuất kích