» Chương 461: Cải tử hoàn sinh!
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025
Tô Tử Mặc ôm Cơ yêu tinh đang hôn mê bước vào Nhân Hoàng điện. Cuối cùng, hắn không thể chống đỡ nổi và thiếp đi.
Hắn bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều, huyết nhục bị đốt cháy thành than cốc, gần như hư thối, tạng phủ và cơ quan đều suy kiệt, vượt quá giới hạn tự lành của nhục thân.
Nếu không phải tu luyện Đại Hoang Yêu Vương bí điển quanh năm, với sinh mệnh lực kinh người, hắn đã sớm vẫn lạc.
Trong cơn mơ màng, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy trong ngực nhẹ đi một chút.
Dừng lại hồi lâu, hắn mới phản ứng lại, cố nén cơn đau toàn thân, chật vật quay đầu, ghé mắt nhìn lại.
Cơ yêu tinh vốn nằm trong ngực hắn, đã biến mất không thấy nữa!
Rầm!
Không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình Tô Tử Mặc chấn động, ngã xuống mặt đất lạnh như băng, đầu đau như búa bổ!
Tô Tử Mặc gắng gượng ngồi dậy, muốn đi tìm Cơ yêu tinh, lại nhìn thấy phía trước không xa có một đoàn sương mù tối tăm khổng lồ thổi tới.
Sương mù cuồn cuộn, tràn tới.
Khi tới gần Tô Tử Mặc, làn sương xám xịt từ từ ngưng tụ thành một thân ảnh mông lung, dung nhan già nua nhưng tinh thần quắc thước, trong hai con ngươi lộ ra vẻ từng trải thế sự, trí tuệ thâm trầm.
Tô Tử Mặc sững sờ tại chỗ.
Hắn thật sự không ngờ, trong tòa cung điện cổ xưa này, lại có một người sống!
Phải biết, Nhân Hoàng điện là vật thời cổ đại, cách nay không biết bao nhiêu năm, trải qua biển dâu, trong dòng sông thời gian đã chôn vùi biết bao nhân vật tuyệt thế, đại năng thượng cổ.
Sức mạnh của thời gian đáng sợ nhất, ngay cả Hoàng giả cũng không ngăn cản nổi.
Lão nhân này là ai?
Hắn là nhân vật thời Thượng Cổ, hay là tu sĩ về sau tiến vào Nhân Hoàng điện và bị mắc kẹt ở đây?
Hoặc là, lão nhân này, chính là Vạn Cổ Nhân Hoàng trong truyền thuyết!
Tô Tử Mặc đã không còn tinh lực suy nghĩ những việc này, cũng không nhịn được nữa, ngã xuống, ngước nhìn đỉnh đầu, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Lão nhân tiến đến gần, đột nhiên vươn tay.
Giữa hai ngón tay lão nhân nắm một viên đan dược lớn bằng trái nhãn, tỏa ra một mùi huyết tinh nhàn nhạt.
Chẳng hiểu sao, khí tức tỏa ra từ viên đan dược này khiến Tô Tử Mặc có cảm giác quen thuộc.
Lão nhân cạy mở miệng Tô Tử Mặc, đưa viên đan dược này vào.
Tô Tử Mặc hoàn toàn không có sức phản kháng, đan dược vào miệng liền tan ra, một dòng nước ấm nóng hừng hực theo yết hầu tiến vào bụng, dừng lại một chút, trong nháy mắt bộc phát ra một luồng năng lượng khổng lồ đáng sợ!
Luồng năng lượng này như biển gầm, cuồn cuộn mãnh liệt, chảy khắp tứ chi bách hài.
Khí huyết mênh mông sôi trào, bao trùm lấy thân thể Tô Tử Mặc, sinh mệnh khí tức nồng đậm cực độ tuôn trào, từng luồng hào quang bắn ra, tường hòa thần thánh, xoa dịu từng tấc máu thịt của Tô Tử Mặc.
Cơ thể vốn đã dầu hết đèn tắt, một lần nữa bừng bừng sự sống!
Thương thế trong ngoài cơ thể đều đang khép lại, huyết nhục hư thối cháy đen rút đi, trong xương cốt, một lần nữa sinh trưởng ra từng mảnh từng mảnh chồi non huyết nhục, tràn đầy sinh cơ, tỏa ra sức sống vô tận.
Cải tử hoàn sinh!
Đây gần như là kỳ tích cải tử hoàn sinh.
Một cảm giác ngứa ngáy không ngừng kích thích thần kinh Tô Tử Mặc, gần như khiến hắn phát điên.
“A!”
Tô Tử Mặc nhịn không được thét dài một tiếng.
Năng lượng trong viên đan dược này xoa dịu cơ thể tả tơi, như ruộng khô được cam lộ tưới nước, huyết nhục khô đét căng phồng, vết nứt trên tạng phủ bắt đầu khép lại, phục hồi bình thường.
Sinh mệnh khí tức của Tô Tử Mặc không ngừng phục hồi.
Nhờ luồng năng lượng này, lực tự lành mạnh mẽ của nhục thân Tô Tử Mặc lần thứ hai được đánh thức, khí huyết trong cơ thể lưu chuyển nhanh chóng, gầm rú mà qua.
Mép vết thương ở bụng, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sinh trưởng ra từng mảnh từng mảnh chồi non, từng cục đan xen, vá lại với nhau, chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt.
Vết thương ở ngực trái cũng đang khép lại.
Xương bả vai phía sau, vốn đã vỡ vụn gãy lìa, giờ đây đều đang điên cuồng chữa trị!
Cũng không biết qua bao lâu, bề mặt cơ thể cháy đen của Tô Tử Mặc hiện ra từng đạo vết nứt, vết máu rơi xuống, lộ ra làn da bên trong bóng loáng như ngọc.
Trong nháy mắt, vết máu trên người Tô Tử Mặc đều rơi xuống, không để lại một chút sẹo, tỏa ra sinh cơ khổng lồ!
Biến hóa do viên đan dược này mang lại vẫn chưa kết thúc!
Trong đan dược, không chỉ ẩn chứa tinh nguyên sự sống khổng lồ, còn ẩn chứa khí huyết khủng bố, linh lực thuần túy!
Ban đầu, Linh Hải trong đan điền của Tô Tử Mặc đã khô cạn.
Bây giờ, linh lực liên tục tràn vào, hội tụ thành biển, dấy lên một làn sóng thần kinh thiên động địa, còn hơn trước kia!
Cảnh giới tu vi của Tô Tử Mặc đang nhanh chóng tăng lên, rất nhanh đã đạt tới đỉnh phong Thất Mạch Trúc Cơ.
Không cần Tô Tử Mặc dẫn dắt.
Linh Hải sôi trào, một luồng linh lực thuần khiết nồng đậm không ngừng đánh thẳng vào linh mạch thứ tám trong cơ thể!
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp tiếng vang, gần như không tốn quá nhiều thời gian, thế như chẻ tre.
Linh mạch thứ tám được quán thông!
Từ xưa đến nay, e rằng chưa có tu sĩ nào đột phá Bát Mạch Trúc Cơ dễ dàng như Tô Tử Mặc, thậm chí không cần dùng Khai Mạch đan.
Đả thông linh mạch thứ tám, Linh Hải vẫn chưa tĩnh lặng, vẫn còn gào thét!
Cảnh giới tu vi vẫn đang kéo lên!
Sau một hồi lâu, mãi tới đỉnh phong Bát Mạch Trúc Cơ, mới miễn cưỡng dừng bước!
Vào khoảnh khắc này, Tô Tử Mặc mới cuối cùng xác định được.
Sau linh mạch thứ tám, tuyệt đối có linh mạch thứ chín, cũng chính là cực cảnh Trúc Cơ trong truyền thuyết!
Hắn còn có một viên Khai Mạch đan hoàn mỹ.
Chỉ cần ổn định cảnh giới này, Tô Tử Mặc liền định thử nghiệm trùng kích linh mạch thứ chín, trở thành người thứ hai đạt tới cực cảnh Trúc Cơ kể từ Nhân Hoàng!
Cùng một thời gian.
Khí huyết khủng bố trong viên đan dược này cũng đang cải tạo nhục thân của Tô Tử Mặc.
Tạch tạch tạch!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc truyền ra một trận tiếng giòn tan, gân cốt cùng rung động, khí huyết sôi trào, yêu khí mênh mông nồng đậm lượn lờ, huyễn hóa ra rất nhiều Thượng Cổ Đại Yêu!
Thất đại huyệt khiếu lóe lên hào quang thần bí, càng ngày càng thịnh!
Sau một chút.
Toàn thân Tô Tử Mặc chấn động, hào quang thất đại huyệt khiếu đại thịnh, khí huyết chi lực tăng vọt, da thịt gân cốt tủy, ngũ tạng, thất khiếu cảm ứng lẫn nhau, hình thành đại chu thiên tuần hoàn.
Thông Khiếu thiên đại thành!
Đột nhiên!
Hai con ngươi mở ra, tựa như một tia chớp xé tan đêm tối, sáng chói lóa mắt.
Tô Tử Mặc vươn người đứng dậy, khí huyết trong cơ thể sôi trào, cuồn cuộn như nước thủy triều, ngũ tạng lục phủ đều tỏa ra hào quang, gân lớn cứng cỏi, xương cốt phát sáng, huyết nhục tinh khiết vô ngần, nhìn kỹ, bên trong giống như còn cuộn trào hào quang thần bí!
Đây gần như là một bộ nhục thân hoàn hảo không tì vết!
Tô Tử Mặc rõ ràng có thể cảm giác được cơ thể khác biệt, ngũ giác nhạy bén hơn.
Không cần mở mắt nhìn, Tô Tử Mặc liền có thể nghe được tiếng cá bơi ngược dòng trong hồ nước xa xa, một hình ảnh phảng phất chiếu vào trái tim.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, cương nhu hòa hợp, càng thêm cân đối, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có thể bộc phát sức mạnh vô cùng tận, uy áp tùy ý!
“Tu luyện tới đây, công hành viên mãn, tu thành Thiên Thị Địa Thính, còn có linh giác tương trợ, sẽ không gặp không nghe thấy cảm giác hiểm mà tránh. Bất luận cử chỉ ngồi nằm, lòng có cảm giác, đều có thể vồ địch trong vòng trượng, lực đánh chết chi!”
Trong đầu Tô Tử Mặc, không khỏi hồi tưởng lại đoạn văn do Điệp Nguyệt lưu lại, lẩm bẩm một tiếng: “Ta đã đạt được.”
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt