» Chương 5501: Hàng phục
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025
Dương Khai bỗng nhếch miệng cười một tiếng: “Trước kia không có, về sau liền có.”
Chư Kiền cười to không thôi: “Tiểu nhân nhi không lớn, khẩu khí lại không nhỏ, ngươi có đức gì có thể làm cho ta Chư Kiền nhận chủ? Chi bằng ngươi thần phục ta, ta ban thưởng ngươi một chút cơ duyên.”
Thái Khư cảnh Thánh Linh và người được lựa chọn gánh chịu là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Những Nhân tộc võ giả được lựa chọn này thường nhận được không ít lợi ích từ Thánh Linh, nhờ đó mà trưởng thành nhanh chóng. Năm đó, Khúc Hoa Thường, Ninh Đạo Nhiên, Oanh Viện,… cũng không ngoại lệ.
Dù sao, những người gánh chịu này vào thời khắc sinh tử đều phải tham gia cuộc chiến Đoạt Linh. Các Thánh Linh cũng hy vọng họ càng mạnh mẽ càng tốt, bởi chỉ có mạnh mẽ mới có hy vọng tranh đoạt cơ duyên đó, mới có thể mang họ rời khỏi đây. Chư Kiền nói ban cho Dương Khai một chút cơ duyên không phải nói suông, mà quả thực có tính toán như vậy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Dương Khai phải vượt qua một vài khảo nghiệm của nó. Nếu tầm thường, Chư Kiền sẽ không lãng phí thời gian.
Nói rồi, Chư Kiền nhấc một cái móng trâu đè xuống Dương Khai. Động tác của nó không nhanh, nhưng mỗi khi móng trâu đè xuống một phần, uy nghiêm của Thánh Linh lại đậm đặc thêm một tia. Chư Kiền gần như có thể đoán trước cảnh tượng Nhân tộc trước mặt run rẩy dưới uy nghiêm vô biên của mình.
Chuyện như vậy, nó đã làm rất nhiều lần. Mỗi lần, những Nhân tộc này sau khi cảm nhận được sự cường đại của nó đều trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn.
Lần này lại có ngoại lệ…
Dương Khai nhấc một tay, nhẹ nhàng đỡ lấy móng trâu của Chư Kiền. Cảnh tượng đó trông như một con kiến đỡ lấy một con voi đang nghiền ép.
“Thời gian cấp bách, chúng ta không cần nói nhảm nhiều lời, vào thẳng vấn đề đi.”
Tai Chư Kiền vang lên giọng nói của Nhân tộc này. Ngay sau đó, nó bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Thân thể 300 trượng của nó bị nhấc lên cao, ném mạnh xuống đất.
“Oanh!” một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Thái Khư cảnh dường như rung chuyển. Sơn cốc rạn nứt, nứt ra những vết nứt hình mạng nhện. Trên mặt đất để lại một vết lõm rất sâu, có thể thấy rõ hình dáng của Chư Kiền trong đó. Đá vụn từ những ngọn núi xung quanh tuôn rơi xuống.
Chư Kiền lập tức choáng váng.
Trong Thái Khư cảnh này, mặc dù thực lực của nó bị áp chế rất lớn, nhưng cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn Khai Thiên cảnh một hai phẩm. Còn Nhân tộc đến đây, mạnh nhất bất quá Đế Tôn, làm sao có thể ném nó như đồ chơi đùa nghịch?
Rầm rầm rầm…
Một tiếng lại một tiếng vang lên. Chư Kiền nhanh chóng đầu óc choáng váng. Phẫn nộ hóa thành hoảng sợ. Từ khi ra đời đến nay, nó chưa bao giờ gặp phải cục diện khiến nó cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Sau hơn trăm lần như thế, Dương Khai mới buông nó ra. Chư Kiền lúc này nằm liệt trên mặt đất, dường như không còn xương cốt, lại như một thiếu nữ lương gia bị giày vò ngàn lần. Hai mắt vô thần, tràn đầy mê mang đối với tương lai.
Dương Khai thoắt cái đứng trên mũi nó, nhìn thẳng vào mắt nó: “Nhận ta làm chủ, ta mang ngươi ra ngoài.”
Chư Kiền lúc này mới như tỉnh mộng, hoảng sợ kêu lên: “Ngươi lại không bị Thái Khư cảnh áp chế?”
Uy áp trên người Dương Khai lúc này đâu phải là Đế Tôn cảnh, đó rõ ràng là tiêu chuẩn của Khai Thiên cảnh. Chư Kiền cũng không biết uy thế của Khai Thiên cảnh nên như thế nào, nhưng một chút đã nhận ra, phẩm giai của người này trong Khai Thiên cảnh nhất định không thấp.
“Nói nhảm thì đừng nói nhiều nữa, nhận ta làm chủ đi.” Dương Khai thiếu kiên nhẫn thúc giục.
Số lượng Thánh Linh trong Thái Khư cảnh không ít, hắn đâu có quá nhiều thời gian lãng phí. Chỉ muốn nhanh chóng thu phục các Thánh Linh này, kéo ra ngoài làm tay chân đối phó Mặc tộc.
Chư Kiền tuy bị giày vò cực kỳ chật vật, nhưng sự kiêu ngạo của Thánh Linh vẫn bất diệt. Nó cứng cổ nói: “Ngươi mơ tưởng! Bộ tộc Chư Kiền ta không thể thấp kém như vậy!”
Dương Khai khẽ vuốt cằm, khen một tiếng: “Có cốt khí.”
Đại thủ vừa nhấc, thân thể 300 trượng của Chư Kiền liền hiện lên trong hư không. Nó giãy dụa kịch liệt, nhưng không có tác dụng chút nào, dường như có một tầng trói buộc vô hình định nó tại chỗ.
Giây tiếp theo, trên tay Dương Khai dâng lên ngọn lửa đen như mực. Trong ngọn lửa đó, ẩn có một con quái điểu ba chân đang hót vang.
Hắn cầm Kim Ô Chân Hỏa trong tay ném xuống dưới thân Chư Kiền, thổi ra một hơi. Chân hỏa kia lập tức hóa thành Phần Thiên Liệt Diễm, bao phủ Chư Kiền.
Hắn cũng không biết từ đâu rút ra một thanh đại đao, ánh mắt nhìn đi nhìn lại vào vị trí thịt béo trên người Chư Kiền.
Chư Kiền hoảng loạn. Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt khiến nó đau đớn khó nhịn, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chịu đựng. Dù sao về bản chất, nó cũng là một tôn Thánh Linh cường đại, chỉ là chịu áp chế của pháp tắc đặc thù trong Thái Khư cảnh nên không phát huy ra lực lượng quá mạnh. Kim Ô Chân Hỏa cố nhiên không tầm thường, nhưng muốn đốt cháy nó là điều rất không thể.
Nhưng Dương Khai lại bày ra bộ dáng muốn đốt ăn thịt nó, điều này khiến nó khó lòng chấp nhận.
“Ngươi muốn làm gì!” Chư Kiền hoảng hốt kêu lên.
Dương Khai mài đao xoèn xoẹt, cười gằn nói: “Từng có một con Thanh Ngưu, ta vẫn muốn thử mùi vị của nó có tươi ngon như người ta nói hay không, chỉ tiếc cuối cùng vô duyên. Ngươi nhìn không kém con Thanh Ngưu kia là mấy, chi bằng thỏa mãn nguyện vọng này của ta đi. Huyết nhục của Thánh Linh, hẳn là còn mỹ vị hơn con Thanh Ngưu kia.”
“Ngươi dám!” Chư Kiền gầm thét.
“Ta không dám?” Dương Khai “xùy” một tiếng, nâng đao đến bên thân Chư Kiền. Đại đao trong tay khoa tay múa chân ở vị trí sườn eo của Chư Kiền, chợt giơ cao, chuẩn bị cắt xuống một miếng.
Thấy hắn làm thật, Chư Kiền làm sao còn nhịn được, vội vàng kêu lên: “Chậm đã chậm đã! Có chuyện hảo hảo nói!”
Trường đao của Dương Khai đã cắt vào huyết nhục của nó: “Ngươi có gì muốn nói thì nói nhanh, nếu chậm thì không kịp nữa.”
Chư Kiền hoảng nói: “Người buông tha cho ta, ta có thể tặng cho người tất cả bảo vật ta tích trữ suốt đời. Ta có không ít đồ tốt, đối với tu hành của Nhân tộc các ngươi rất có tác dụng!”
Dương Khai cười lạnh liên tục: “Vật ngoài thân, muốn tới tác dụng gì?”
Chư Kiền lại nói: “Vậy ta tặng ngươi một đạo lực lượng bản nguyên. Có lực lượng bản nguyên của ta, ngươi có cơ hội tìm hiểu ra bản mệnh thần thông của bộ tộc Chư Kiền ta!”
Dương Khai cau mày nói: “Bản mệnh thần thông của bộ tộc Chư Kiền ngươi là gì?”
Trước kia hắn còn chưa rõ lắm, nhưng sau chuyến tu hành ở Bất Hồi quan, hắn mơ hồ biết một chút sự tình. Thánh Linh đều có bản mệnh thần thông của riêng mình, hay còn gọi là huyết mạch thiên phú. Loại thiên phú này truyền thừa từ huyết mạch, mỗi vị Thánh Linh đều có cơ hội thức tỉnh.
Ví dụ như huyết mạch thiên phú của Long tộc là Thời Gian chi đạo, Phượng tộc là Không Gian chi đạo.
Những Thánh Linh khác, hắn thật sự không rõ lắm, dù sao tiếp xúc không quá nhiều. Nhưng cũng không phải mỗi vị Thánh Linh đều có thể lĩnh ngộ ra.
Chư Kiền thấy hắn ý động, liền nói ngay: “Huyết mạch thiên phú của bộ tộc Chư Kiền ta là Lực chi nhất đạo. Nếu tìm hiểu ra bản mệnh thần thông, ngươi sẽ lực lớn vô cùng.”
“Rác rưởi!” Dương Khai lập tức không có hứng thú. Bàn về lực lớn vô cùng, ai có thể sánh bằng Long tộc chi thân của hắn?
Chư Kiền sắp khóc. Nếu không bị ép đến đường cùng, làm sao nó lại chủ động đưa ra lực lượng bản nguyên của mình? Lực lượng bản nguyên khuyết tổn cũng có ảnh hưởng rất lớn đến nó.
Vậy mà nó anh dũng chặt tay như vậy, lại bị đánh giá là rác rưởi.
“Còn có gì để mua mạng thì nói nhanh đi, nếu không ta sẽ giết ăn thịt.” Dương Khai uy hiếp.
Chư Kiền thở dài, bộ dáng nhận mệnh: “Ngay cả lực lượng bản nguyên của ta ngươi cũng chướng mắt, ta còn có gì để mua mạng? Thôi thôi, vận mệnh đã như vậy, ngươi động thủ đi.”
Dương Khai ngạc nhiên nói: “Chính là chết, ngươi cũng không muốn nhận ta làm chủ?”
Chư Kiền tuy chật vật, nhưng trong lời nói lại đầy khinh thường: “Chỉ là Nhân tộc. Nếu ta nhận ngươi làm chủ nhân, Thánh Linh nhất mạch sẽ vì ta mà hổ thẹn! Bất quá chết rồi, Thái Khư cảnh này là một cái lồng giam, chết cũng coi như giải thoát.”
Dương Khai trong lòng khẽ động, thoắt cái lại đứng trên chóp mũi của nó, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, nói: “Nếu ta không phải Nhân tộc thì sao?”
Nói xong, gật gù đắc ý. Cái đầu lâu bình thường bỗng nhiên hóa thành một cái đầu rồng. Long uy tràn ngập, gầm thét một tiếng Long ngâm về phía Chư Kiền.
Chư Kiền sợ ngây người: “Ngươi là Long tộc?”
Cùng là Thánh Linh, Chư Kiền trong khoảnh khắc đó cảm nhận được long uy cực kỳ thuần túy, đó là long uy mà một Cự Long chân chính nên có. Ngay cả Thánh Linh như Chư Kiền cũng không khỏi lòng sinh cảm giác nhỏ bé dưới long uy đó.
Dương Khai lại khôi phục nguyên dạng, vuốt cằm nói: “Không sai, ta là Long tộc!”
Chư Kiền tức giận nói: “Ngươi là Long tộc mà không hiển lộ chân thân sớm hơn?” Nói xong, lại ngoài mạnh trong yếu nói: “Chính là Long tộc, ta cũng sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân!”
Tuy nhiên ngữ khí lại không còn kiên quyết như trước, hiển nhiên thân phận chuyển biến của Dương Khai đã khiến nó cũng thay đổi suy nghĩ trong lòng, chỉ là cố kỵ thể diện nên không tiện nói thẳng mà thôi.
Dương Khai làm sao không biết suy nghĩ của nó, lúc này ân cần dụ dỗ: “Ta có thể mang ngươi rời khỏi Thái Khư cảnh!”
Chư Kiền lững thững nhìn hắn một lúc, lắc đầu nói: “Không thể nào. Thánh Linh đã vào Thái Khư cảnh, trừ khi tranh đoạt được một tia cơ duyên đó, nếu không đừng mơ rời khỏi nơi đây. Ngươi dù là Long tộc cũng vậy thôi.”
Dương Khai thản nhiên nói: “Ta đã nói như vậy, tự nhiên có nắm chắc. Các ngươi không thể rời đi, không có nghĩa là ta không có cách rời đi.”
Chư Kiền chần chờ một chút: “Ngươi dám lập huyết mạch đại thệ?”
Dương Khai nhíu mày: “Có gì không dám?”
Chư Kiền lúc này không còn nghi ngờ nữa. Đối với bất kỳ loại Thánh Linh nào, huyết mạch đại thệ đều là lời thề cực kỳ nghiêm cẩn. Lập đại thệ với huyết mạch của bản thân là vĩnh viễn không thể vi phạm, nếu không sẽ gặp phải nỗi khổ huyết mạch phản phệ. Nhẹ thì huyết mạch mất hết, nặng thì khó giữ được tính mạng.
Đây là một trong những lời thề cổ xưa nhất trên đời.
“Ngươi muốn thế nào mới có thể rời khỏi Thái Khư cảnh?” Chư Kiền cau mày hỏi.
Dương Khai lắc đầu nói: “Ta tự nhiên có phương pháp của ta, ngươi không cần hỏi nhiều.”
Chư Kiền trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Cho dù ngươi là Long tộc, ta cũng không thể nhận ngươi làm chủ nhân. Bất quá… ta có thể lập thệ hiệu trung với ngươi.”
Dương Khai tự nhủ điều này khác nhau ở chỗ nào? Bất quá Chư Kiền vừa rồi thà chết cũng không muốn đồng ý yêu cầu của hắn, có thể thấy các Thánh Linh quả thật có sự cố chấp và kiêu ngạo của riêng mình.
Sự kiêu ngạo này ngay cả tính mạng cũng không thể phá vỡ.
“Như vậy cũng được!” Dương Khai gật đầu. Hắn chỉ muốn kéo các Thánh Linh ở đây ra ngoài đối kháng Mặc tộc, chứ không phải thật sự muốn nô dịch bọn chúng. Nhận chủ hay không nhận chủ, cùng lắm chỉ là một cách nói.
Chư Kiền cẩn thận liếc nhìn Dương Khai, lại bổ sung: “Loại hiệu trung này còn cần thêm một niên hạn…”
Nó hiển nhiên thấy Dương Khai dễ nói chuyện, liền muốn trả giá, tranh thủ một chút lợi ích cho mình.
“Ba nghìn năm!” Dương Khai quả quyết nói: “Trong ba nghìn năm, ngươi hiệu trung với ta. Sau ba nghìn năm, ta thả ngươi tự do!”