» Chương 5577: Tấp nập xuất kích
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025
Âu Dương huynh đâu? Hắn cùng quân đoàn trưởng quen thuộc nhất, Xá Hồn Thứ hắn là hiểu rõ nhất.”
Trần Viễn quay đầu nhìn xung quanh, lập tức thấy Âu Dương Liệt đứng trong góc nhỏ, liền ân cần nói: “Âu Dương huynh, ngươi ở chỗ này à… ”
“Ngươi đi ra, ta cái gì cũng không biết, đừng hỏi ta!” Âu Dương Liệt quay đầu bước đi.
Trần Viễn có chút vò đầu, không hiểu mình đã đắc tội gì Âu Dương Liệt.
Một trận đại chiến long trời lở đất, Huyền Minh vực lại một lần nữa yên tĩnh, thế nhưng cả Mặc tộc lẫn Nhân tộc đều biết sự yên lặng này chỉ là tạm thời, là sự yên tĩnh trước bão táp.
Nhân tộc đại quân dốc lòng tu chỉnh, Mặc tộc một phương lại là sĩ khí suy bại.
Lại thêm ba vị vực chủ vẫn lạc, kẻ giết người lại bỏ trốn mất dạng, Lục Tí nổi trận lôi đình, Ma Na Da cũng không cam lòng. Có thể dù không cam lòng đến đâu thì làm được gì?
Hắn vốn dự định tập trung sức mạnh của năm vị vực chủ để chém giết Dương Khai, nhưng hôm nay xem ra, phương pháp này hoàn toàn không được. Tên kia có khả năng trốn chạy bậc nhất, căn bản không giao phong chính diện với bọn hắn, khiến Ma Na Da dù có thực lực nhưng không có đất dụng võ.
Đây mới là chuyện khiến người ta đau đầu nhất. Từ Sơ Thiên đại cấm đi ra, những vực chủ Mặc tộc này chưa từng gặp phải địch nhân nào ác tâm lại khiến người ta kiêng kỵ như vậy.
Nhưng dù sao đi nữa, đối mặt cục diện hiện tại, Mặc tộc cũng không có biện pháp ứng phó.
Điều duy nhất khiến bọn họ đáng ăn mừng là Nhân tộc bên này, Dương Khai chỉ có một mình! Nếu như những cường giả Nhân tộc như thế lại xuất hiện thêm vài người nữa, e rằng Mặc tộc thật sự sẽ tan tác.
Hạng Sơn tuy cường hoành, nhưng các vực chủ thật sự không quá sợ hắn. Hạng Sơn mạnh, bọn họ có thể nhìn thấy giới hạn, Dương Khai mạnh, lại là quỷ thần khó lường.
Hai năm sau, Dương Khai lần nữa xuất quan, triệu tập các bát phẩm thương thảo việc phát binh. Thực ra cũng không có gì tốt để thương thảo, lần trước đại chiến Nhân tộc chiếm ưu thế, chỉ cần tiếp tục sử dụng đường lối lần trước là được.
Nghĩ rằng Mặc tộc đối với chuyện này cũng không có cách nào, dù sao đại quân Nhân tộc đột kích, bọn họ cũng không thể không ngăn cản. Chỉ cần Mặc tộc ngăn cản, Dương Khai liền có cơ hội ra tay giết địch.
Chiêu không cần mới, hữu dụng là được.
Một phen phân phó an bài, các bộ bát phẩm lĩnh mệnh ra đi.
Ngược lại là Âu Dương Liệt, trước khi đi một mặt u oán nhìn Dương Khai, như một nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất, khiến Dương Khai rất khó hiểu.
Đại quân Nhân tộc lại một lần nữa đánh ra. Lần trước đại chiến tuy có tổn thất, nhưng trong hai năm qua, Mộ Binh ti bên Tinh giới cũng bổ sung thêm không ít binh lực. Dương Khai lại điều thêm mười vạn người từ đại quân hậu phương tới, nên lần này xuất kích, Huyền Minh quân còn uy vũ hùng tráng hơn lần trước.
Mặc tộc ngay lập tức nhận được tin tức, một đám vực chủ ai nấy sắc mặt nghiêm trọng.
Lần trước đại quân Nhân tộc xuất kích, chết ba vực chủ, lần này lại không biết sẽ chết mấy người.
Tuy nhiên, các vực chủ dù không có lòng tin hạ gục Dương Khai, nhưng đối phó hắn, ít nhiều cũng đã nghĩ ra một số biện pháp ứng phó.
Số lượng vực chủ dù sao cũng nhiều hơn bát phẩm một chút, huống chi, bên Bất Hồi quan, lại có thêm vài vị vực chủ tới giúp.
Gần nửa ngày sau, đại chiến bùng nổ, đại quân hai tộc giao chiến trong hư không, càn khôn rung chuyển.
Lần này, Nhân tộc một phương không che đậy, ngay lập tức tế ra Phá Tà Thần Mâu. Qua hai năm tích lũy, Huyền Minh quân bên này lại có đủ vốn liếng để phung phí Phá Tà Thần Mâu.
Từng vòng từng vòng mặt trời nhỏ bùng nổ trong hư không. Mặc tộc tuy chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng trong chiến cuộc, lại là bên bị áp chế. Vô số Mặc tộc chết dưới ánh sáng chói mắt kia, nhiều chiến tuyến một lần tan tác.
Huyền Minh quân trên dưới đã sớm nhận quân lệnh, tất cả chiến hạm đều tiến thoái có thứ tự, không mù quáng truy kích. Dù ưu thế lớn đến đâu, cũng giữ vững bổn phận của mình.
Trong trận đại chiến long trời lở đất, Dương Khai ẩn mình như mãnh thú săn mồi, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Lần này Mặc tộc rõ ràng thông minh hơn, không còn như lần trước để xảy ra tình huống vực chủ lạc đàn. Các vực chủ hiển nhiên cũng biết, một khi có vực chủ lạc đàn, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu hạ thủ của Dương Khai.
Lần này tất cả vực chủ đều theo nhóm ba hoặc thậm chí bốn vị, chiếu ứng lẫn nhau, hỗ trợ góc cạnh. Cứ như vậy, quả thật khiến Dương Khai đánh lén trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Tìm kiếm rất lâu, Dương Khai rốt cục quyết định ra tay.
Hắn nhắm vào nhóm ba vực chủ đang giao thủ với hai vị bát phẩm Nhân tộc. Hai vị bát phẩm này trước sau đã vận dụng năm chi Phá Tà Thần Mâu, nhưng dù vậy, cũng chỉ làm suy yếu một chút thực lực của đối phương, không thể có thu hoạch.
Cũng may các vực chủ không dám dùng hết toàn lực, giống như lần trước đại chiến, tất cả vực chủ đều giữ lại dư lực phòng bị việc đánh lén không biết.
Do đó, hai vị bát phẩm Nhân tộc này dù chiến đấu gian khổ, nhưng cục diện vẫn miễn cưỡng duy trì được.
Khi luồng chấn động thần hồn yếu ớt kia truyền ra, hai vị bát phẩm Nhân tộc đã sớm chuẩn bị, đồng loạt thôi động sát chiêu, liều mạng xông tới đối thủ của mình.
Ba vị vực chủ kia luôn cảnh giác, giờ phút này đều sắc mặt khổ sở, không hiểu sao mình lại xui xẻo như vậy. Trên chiến trường có bao nhiêu vực chủ, Dương Khai kia hết lần này tới lần khác nhắm vào ba người mình.
Hoàn toàn không kịp phản ứng, thần hồn như bị xé rách, đau nhức vô cùng, hiển nhiên đã trúng chiêu.
Cũng may có phòng bị, dù vết thương thần hồn đau đớn khó nhịn, ba vị vực chủ này vẫn theo bản năng chạy về phía sau. Lúc này hai vị bát phẩm Nhân tộc đã đồng lòng đánh tới, sát chiêu tràn ra, cưỡng ép giữ lại một vị vực chủ trong đó.
Dương Khai đồng thời hiện thân, Thương Long Thương quét ra, nhắm vào hai vị vực chủ còn lại.
Lần này hắn gần như trong nháy mắt đánh ra ba đạo Xá Hồn Thứ. Cơn đau xé rách thần hồn còn sâu hơn lần trước, khiến hắn có cảm giác cả người muốn nổ tung.
Uy lực của một thương này quả thật không đạt toàn công.
Hai vị vực chủ liên thủ, phá vỡ phong tỏa của hắn, chớp mắt bỏ trốn mất dạng. Khi Dương Khai còn muốn ngăn cản thì đã có chút muộn rồi.
Hắn cũng không khỏi không bội phục sự quyết đoán của những vực chủ này.
Không tiếc nuối gì, quyết định nhanh chóng, thay đổi thân hình nhắm vào vị vực chủ bị giữ lại mà tấn công.
Lấy ba địch một, đối thủ lại là một vực chủ thần hồn bị thương, kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mấy tức sau, vị vực chủ kia bị một vị bát phẩm Nhân tộc đấm nổ.
Đồng thời, tiếng trống trận rút quân vang lên, đại quân Nhân tộc chậm rãi lui lại.
Trong khi đó, Ma Na Da đã dẫn bốn vị vực chủ khác sát tướng tới. Dù lần trước Ma Na Da cùng năm vị vực chủ khác không công mà lui, nhưng lần này bọn họ vẫn gánh vác trách nhiệm tiếp cận Dương Khai. Trước đó đại chiến bọn họ chưa từng tham dự, chỉ khi nào Dương Khai hiện thân, nhiệm vụ duy nhất của bọn họ là vây giết Dương Khai. Bất kể có thành công hay không, đều phải đảm bảo không để Dương Khai thoải mái hành động.
Trước đó cũng là cảm nhận được khí tức của bọn họ, Dương Khai mới không cưỡng ép ngăn cản hai vị vực chủ bị thương kia, nếu không với thực lực của hắn, giữ lại một người vẫn có hy vọng.
Mặc tộc truy kích, tướng sĩ hai tộc giao tranh trong hư không, mưa máu bay tán loạn, cho đến khi Huyền Minh quân rút lui đến phạm vi tiếp ứng của tiền tuyến đại doanh, Mặc tộc mới không cam lòng thu binh.
Từ xa, từng vị vực chủ Mặc tộc mắt gần như muốn phun lửa, hận không thể liều mạng chém giết tới. Nhưng Nhân tộc bên này mượn lợi thế địa hình, chiến lực tăng gấp bội, Mặc tộc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.
Kết quả trận chiến này không như ý. Dù giết không ít Mặc tộc, nhưng chỉ chém được một vực chủ. Không thể không nói, phương pháp ứng phó đánh lén của các vực chủ Mặc tộc đối với Dương Khai dù không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn của mình, nhưng lại có thể giảm thiểu thương vong ở mức độ lớn.
Giống như lần này, Dương Khai cố nhiên mượn Xá Hồn Thứ làm bị thương ba vị vực chủ, nhưng cũng chỉ giữ lại được một người mà thôi.
So với lần trước tổn thất ba vị vực chủ, lần này tổn thất tạm chấp nhận được đối với Mặc tộc.
Lại là một vòng mới tu chỉnh chữa thương.
Hai năm sau nữa, Nhân tộc lần thứ ba đại quân xuất kích.
…
Lần một, lần hai thì còn được. Từ lần đầu chủ động xuất kích nếm mùi ngon ngọt, Nhân tộc bên này gần như cứ hai năm một lần, đại quân lại xuất kích. Cơ bản mỗi lần xuất kích, Mặc tộc đều có vực chủ vẫn lạc, khi là một, khi là hai. Chỉ có vài lần ít ỏi, vực chủ bị Dương Khai nhắm tới trọng thương trốn về.
Hai lần này cũng là bọn họ may mắn, do Ma Na Da cầm đầu, năm vị vực chủ phụ trách trông chừng Dương Khai vừa vặn ở gần đó, trong nháy mắt chạy tới. Dương Khai thấy không thể làm gì nên không truy sát tận cùng.
Nhưng trong phần lớn trường hợp, dù có Ma Na Da lĩnh người trông chừng Dương Khai, vực chủ bị Xá Hồn Thứ làm thương cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trong vòng 30 năm ngắn ngủi, đại quân Nhân tộc đánh ra hơn chục lần, gần 20 vị vực chủ vì thế mà vẫn lạc.
Tính cả những vực chủ chết dưới tay Dương Khai trước đó, chỉ riêng một Huyền Minh vực đã chôn vùi 30 vị Tiên Thiên vực chủ của Mặc tộc.
Đây là một con số kinh khủng đến mức nào.
Toàn bộ Huyền Minh vực gần như trở thành mồ chôn của các vực chủ Mặc tộc.
Những vực chủ đang ngủ say chữa thương ở Bất Hồi quan sợ nhất là bị phái đến Huyền Minh vực. Tên Dương Khai cũng khiến vô số cường giả Mặc tộc kiêng kỵ.
Mặc tộc không phải không nghĩ cách thay đổi cục diện.
Quy luật xuất kích của đại quân Nhân tộc rất rõ ràng, cơ bản là hai năm một lần. Mặc tộc suy đoán sở dĩ là hai năm, một là đại quân Nhân tộc cần tu chỉnh, hai là bản thân Dương Khai sau khi sử dụng thủ đoạn kỳ lạ kia cần chữa thương.
Đại quân Nhân tộc không đáng sợ, các vực chủ hiện tại kiêng kỵ chỉ có Dương Khai. Do đó có vài lần, sau khi Nhân tộc rút quân, Mặc tộc cũng truy sát không ngừng, muốn thừa dịp Dương Khai chữa thương để tấn công Nhân tộc.
Tuy nhiên, qua nhiều năm bố trí, phù lục nơi doanh trại tiền tuyến đã vững như thành đồng. Mượn những bố trí này, đại quân Nhân tộc không phải không có sức hoàn thủ.
Nhất là hiện tại Nhân tộc còn có Phá Tà Thần Mâu có thể vận dụng. Một vị bát phẩm Nhân tộc, mượn Phá Tà Thần Mâu, chưa chắc không thể giết Tiên Thiên vực chủ.
Mặc tộc muốn chiếm căn cứ tiền tuyến của Huyền Minh quân, chẳng khác nào người si nói mộng.
Vô số vực chủ lòng đầy ấm ức, phẫn nộ.
Số lượng vực chủ chết vì Dương Khai quá nhiều, nhưng bọn họ lại không có cách nào tốt để đối phó hắn. Đánh, đánh không lại, giết, cũng giết không được. Cứ như toàn bộ Huyền Minh vực đã trở thành lò mổ của hắn, mỗi lần hắn hiện thân, cơ bản đều có vực chủ sẽ không may, chỉ khác ở chỗ chết một hay chết hai.
Số lượng Tiên Thiên vực chủ của Mặc tộc quả thực không ít, nhiều hơn bát phẩm Nhân tộc rất nhiều, thế nhưng không chịu nổi sự tiêu hao như vậy. Cứ làm như vậy xuống, e rằng không cần bao nhiêu năm, Huyền Minh vực liền thất thủ.