» Chương 521: Tiểu hồ ly
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025
Đi không xa, trước mắt bỗng sáng tỏ thông suốt.
Đây là một chỗ địa huyệt rộng lớn, nhìn vào đâu cũng thấy một màu hỏa hồng, sóng nhiệt ập đến, sương mù bốc hơi.
Nham tương nóng bỏng chậm rãi chảy trong địa huyệt, tựa như dòng sông đỏ thẫm sền sệt, trên mặt sông thỉnh thoảng nổi lên từng bọt khí, tia lửa tung tóe.
Nếu ngưng thần nhìn kỹ, có thể thấy rõ ràng trên bề mặt nham tương, từng ngọn lửa gần như trong suốt đang cháy, nhiệt độ cực cao, linh tính mười phần.
Tiên Thiên linh hỏa!
Tô Tử Mặc liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng.
Hắn đã nghĩ đến sâu trong lòng đất này sẽ thai nghén Tiên Thiên linh hỏa, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy!
Hơn nữa, cảnh tượng trước mắt thực sự quá rung động!
Khắp nơi đều là nham tương lửa đỏ nóng bỏng, mênh mông, vùng đất để đặt chân cực ít, chỉ có một vài mỏm đá nhô lên, cũng đã bị nung đỏ.
Đây hoàn toàn là một biển dung nham, một quốc độ của lửa!
Quá nóng.
Ở nhiệt độ này, ngay cả nhục thân của Tô Tử Mặc cũng cảm thấy không chịu nổi, trán lấm tấm mồ hôi.
Tô Tử Mặc bóp nát một lá hộ thân phù lục.
Linh quang lóe lên, quanh thân hắn hiện ra một lớp quang tráo nhạt, cách ly sóng nhiệt từ nham tương tỏa ra.
Cảm giác mát mẻ hơn một chút, Tô Tử Mặc men theo rìa nham tương, dựa sát vào vách tường, tiến sâu vào bên trong.
Nơi này hẳn còn ẩn giấu một đầu yêu thú!
Nhất định phải giải quyết hết những nguy cơ ẩn giấu này, nếu không, trong quá trình luyện khí ở đây, một khi bị yêu thú quấy rầy, luyện khí chắc chắn sẽ thất bại.
Hắn thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng!
Một yêu thú có thể sinh tồn trong môi trường này, thực lực khó lường, rất có thể còn cao hơn hắn một cảnh giới!
Phía trước là một chỗ ngoặt.
Vượt qua chỗ ngoặt này, vẫn là một vùng biển dung nham rộng lớn nóng bỏng.
Nhưng ở giữa vùng nham tương lửa hồng này, có một khối đất liền không nhỏ, giống như một hòn đảo hoang giữa đại dương.
Trên mảnh đất này, nằm phục một đầu yêu thú khổng lồ như ngọn núi nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân phủ đầy bộ lông đỏ thẫm ảm đạm, chiếc đuôi to đầy lông cụp xuống.
Đây đúng là một đầu Hỏa Hồ ly!
Hồ ly nhất tộc, phàm là tu luyện thành tinh, đều có thể hóa thành hình người, từng người đều là mỹ nữ, có thể nói là thiên sinh vưu vật, vũ mị gợi cảm.
Trong những câu chuyện thần tiên ma quái dị thường lưu truyền ở thế gian, chúng thường xuất hiện với hình ảnh mê hoặc thư sinh, bị gán cho biệt danh ‘hồ ly tinh’, tiếng tăm cực tệ.
Nhưng bước vào Tu Chân giới sau này, Tô Tử Mặc biết rằng, hồ ly nhất tộc trong Yêu tộc, còn được xem là một phái ôn hòa nhất.
Mặc dù vậy, Tô Tử Mặc cũng không dám khinh thường.
Hắn nhìn chằm chằm đầu yêu hồ này nửa ngày.
Yêu hồ không nhúc nhích, mắt cũng không mở.
Thậm chí trên người đầu yêu hồ này, Tô Tử Mặc không cảm giác được một chút khí cơ sinh mệnh nào!
Đầu yêu hồ này đã chết.
Bộ lông chưa bong tróc, huyết nhục chưa hư thối, thời gian nó chết hẳn chưa đến trăm năm.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng Tô Tử Mặc lại nảy sinh chút hoang mang.
Nhìn dáng vẻ của đầu yêu hồ này, rõ ràng còn xa mới đến mức thọ nguyên khô kiệt, sao lại chết?
Trên người yêu hồ, không thấy một chút vết thương nào, nó chết thế nào?
Nếu yêu hồ đã chết, yêu lực đã sớm tan biến, biến mất không dấu vết, vậy một tia yêu khí nhàn nhạt khi mở lối vào địa đạo là từ đâu ra?
“Nơi đây còn ẩn giấu yêu thú khác!”
Khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, một loại linh giác bị dòm ngó nổi lên trong lòng.
Ánh mắt Tô Tử Mặc chuyển động, theo bản năng rơi vào một cái lồng màu xanh đen bên cạnh thi thể yêu hồ.
Cái lồng đen kịt này giống như một chiếc nồi sắt úp ngược trên mặt đất, phía trên điêu khắc những đường vân thần bí, để lộ vài lỗ nhỏ.
Các lỗ thủng khác đều lộ ra ánh sáng.
Chỉ có một đôi lỗ thủng là một màu đen kịt, như bị hai cái ‘quả cầu đen’ bịt kín.
“Ừ?”
Tô Tử Mặc khẽ kêu một tiếng.
Nhưng đúng lúc này, trong lồng sắt, đôi ‘quả cầu đen’ kia đột nhiên chuyển động, linh động dị thường!
Sao đây có thể là ‘quả cầu đen’, rõ ràng là một đôi mắt to!
Có một sinh linh đang trốn dưới cái lồng sắt này, đang thông qua lỗ thủng trên mặt nó, lén nhìn Tô Tử Mặc!
Khoảnh khắc sau, chỉ thấy cái lồng sắt này chậm rãi được nâng lên, một vật nhỏ màu lửa đỏ cẩn thận thò đầu ra, lộ diện.
Bộ lông màu lửa đỏ, bóng mượt mềm mại, như khoác một tấm gấm, khiến người ta không nhịn được muốn sờ một cái.
Toàn thân vật nhỏ này màu hỏa hồng, chỉ có trước ngực là một mảng lông tuyết trắng, sự kết hợp đỏ trắng này khiến nó càng thêm xinh đẹp, thần tuấn bất phàm.
Đôi tai dựng thẳng, nhẹ nhàng lay động, đôi mắt to sáng ngời nháy nháy, hơi nghiêng đầu, đang tò mò nhìn Tô Tử Mặc.
Vật nhỏ này hẳn là huyết mạch của con yêu hồ đã chết, nhìn qua còn là một con non, quả thực đáng yêu.
Mắt tiểu hồ ly đảo tròn, trong mắt đầy tò mò và hoang mang, như một đứa trẻ, chân sau đứng thẳng, đưa ra đôi móng vuốt nhỏ, nâng một cái nồi đen lớn…
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc không nhịn được bật cười.
Một mặt là cười chính hắn, quá căng thẳng.
Con tiểu hồ ly này còn là một con non, đối với hắn mà nói, gần như không có chút uy hiếp nào.
Mặt khác, tư thế của vật nhỏ này thực sự quá buồn cười.
Thấy Tô Tử Mặc mỉm cười, tiểu hồ ly thần sắc ngượng ngùng, hơi cúi đầu, nhất định là xấu hổ một cách rất nhân tính hóa.
Nhưng ngay sau đó, tiểu hồ ly dường như lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu, thần sắc lo lắng, í a í ới kêu.
Tiểu hồ ly đưa ra đôi móng vuốt nhỏ, cố gắng khoa tay múa chân, muốn bày tỏ điều gì đó, nhưng nó lại quên mất, bản thân vừa nãy còn đang nâng cái lồng sắt.
Bịch một tiếng.
Tiểu hồ ly lại bị lồng sắt úp vào.
Đây lẽ ra là một cảnh tượng càng thêm buồn cười và thú vị.
Nhưng lần này, Tô Tử Mặc không cười.
Bởi vì, hắn không cười nổi!
Gặp nguy hiểm!
Đổi lại là người khác, tuyệt đối không hiểu được tiếng kêu và cử chỉ của tiểu hồ ly.
Nhưng Tô Tử Mặc bản thân là Tiên Yêu đồng tu, lại từng sống cùng hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc và Dạ Linh.
Mặc dù không hiểu ngôn ngữ yêu tộc, hắn cũng có thể đoán ra đại khái.
Ý của tiểu hồ ly vừa nãy rất đơn giản, chính là đang nói cho hắn biết, nơi đây gặp nguy hiểm!
Lần này, linh giác không cảnh báo.
Nhưng Tô Tử Mặc dám khẳng định, nơi này nhất định ẩn giấu một nhân vật đáng sợ!
Sự tồn tại này, thậm chí có thể che giấu được linh giác của hắn!
Tô Tử Mặc chắc chắn như vậy, không chỉ vì tiểu hồ ly nhắc nhở.
Mà là bởi vì, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện.
Thọ nguyên của hồ yêu chưa khô kiệt, lại chết ở đây, chỉ có thể có một cách giải thích.
Có một nhân vật mạnh mẽ khác, đã giết nó!
Trong địa huyệt này, không chỉ có tiểu hồ ly là sinh linh, còn có một cái khác!
Trong chốc lát, toàn thân Tô Tử Mặc lông tơ dựng đứng, lạnh lẽo khắp người.
Hắn biết, hắn đã lâm vào một nguy hiểm lớn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Cùng một thời gian.
Phía trên địa huyệt, truyền đến một trận chấn động nhỏ xíu.
Những chấn động này, đổi lại là người ngoài, căn bản không phát hiện được.
Nhưng ngũ giác của Tô Tử Mặc quá mạnh!
Hắn biết, trong cung điện phía trên, có kẻ ngoại lai xông vào!
Hơn nữa số lượng cũng không ít!
“Không tốt, Huyền Dịch Tòa gặp nguy hiểm!”
Tô Tử Mặc giật mình trong lòng.
Ngay lúc hắn hơi thất thần, nham tương chậm rãi chảy bên cạnh sột soạt một tiếng, thoát ra một bóng người cao lớn, tỏa ra khí tức khủng bố, trực tiếp lao về phía Tô Tử Mặc.
Gần như cùng lúc.
Ba người Huyền Dịch trong cung điện phía trên, Tô Tử Mặc trong địa huyệt, toàn bộ lâm vào nguy hiểm!
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt