» Chương 5642: Tìm hiểu

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025

Phảng phất trong nháy mắt, lại phảng phất ngàn vạn năm. Lưỡng sắc quang mang bỗng nhiên tiêu tán, lực lượng cuồng bạo tùy theo lắng lại. Trận đại chiến oanh oanh liệt liệt cuối cùng đã tới hồi cuối.

Dương Khai miệng lớn đẫm máu, thần sắc uể oải suy sụp, tay chống Thương Long Thương, miễn cưỡng không ngã xuống. Vết thương trên lồng ngực, nơi bị Địch Ô dùng tay đao đâm ra, vốn đã khép lại, giờ phút này lại lần nữa băng liệt, huyết thủy như trụ.

Đối diện cách đó không xa, Địch Ô ngửa đầu ưỡn ngực đứng vững. Toàn thân trên dưới rách tung toé, thủng trăm lỗ. Chợt có một chút mặc chi lực từ vết thương của hắn tiêu tán ra, nhưng sớm mất đi uy thế cuồng bạo lúc trước, chỉ lộ vẻ yếu ớt, vô lực. Khí tức Vương Chủ cấp của hắn sớm đã suy yếu, ngay cả sinh cơ cũng gần như dầu hết đèn tắt.

Ngụy vương chủ căn cơ triệt để sụp đổ, dưới sự phản phệ của lực lượng cuồng bạo kia, hắn làm sao sống nổi?

Mãi một lúc lâu còn chưa chết, hắn đục ngầu ánh mắt nhìn qua Dương Khai, thần sắc hơi có vẻ phức tạp. Thật lâu sau, mới mở miệng trầm thấp nói: “Mặc sẽ vĩnh hằng!”

Thân thể ầm vang ngã xuống, tóe lên một đám bụi trần, triệt để không còn khí tức.

Dương Khai càng không yên tâm, ráng chống đỡ lấy tinh thần, lảo đảo đi đến trước mặt Địch Ô. Hắn nâng Thương Long Thương đâm mạnh vào thi thể Địch Ô mấy lần, xác định Địch Ô thật đã chết không thể chết hơn, lúc này mới nhổ ra một búng máu, cắn răng mắng một tiếng.

Cẩu thí Mặc sẽ vĩnh hằng! Lời này hắn đã nghe mấy ngàn năm, cũng không thấy Mặc thật nhất thống Chư Thiên.

Nhân tộc bất diệt, hắn Dương Khai không chết, Mặc mơ tưởng vĩnh hằng!

Vịn Thương Long Thương, Dương Khai từ từ ngồi xuống đất, điều chỉnh lại lực lượng hơi có vẻ hỗn loạn, thôi động Long mạch chi lực chữa trị thương thế.

Ánh mắt hắn hơi có vẻ mê mang. Mấy ngày nay liên tục chiến đấu với cường độ cực cao, lại tính toán vô số cường giả Mặc tộc, vô luận là tâm thần hay nhục thân đều tiêu hao rất lớn. Thương tích trên thần hồn vẫn còn, cần thời gian rất dài để tu dưỡng mới có thể khôi phục. Nhục thân trải qua trận chiến này càng là thương tích đầy mình.

Hắn nhất thời lại có chút không nhớ nổi mục đích ban đầu đến Tổ Địa là gì. Suy nghĩ vòng vo vài vòng, lúc này mới bỗng nhiên nhớ lại, mình đến Tổ Địa vốn là muốn điều tra đầu mối liên quan tới tia sáng kia.

Cũng may kết quả làm người vừa lòng. Liên quan tới tia sáng kia, mặc dù còn một chút bí ẩn, nhưng đại thể Dương Khai đã biết rõ ràng từ đầu đến cuối.

Tiện thể tu hành ba trăm năm trong Tổ Địa, Long mạch và Thời Gian chi đạo của hắn cũng tinh tiến to lớn, lại chém tám vị Tiên Thiên Vực Chủ, một vị Mặc tộc Vương Chủ…

Mặc kệ từ góc độ nào nhìn, lần này đến Tổ Địa đều có thể nói là thu hoạch đầy mình. Nếu không phải bản thân cũng thảm hại như vậy, thì càng tốt hơn.

Hắn không nghỉ ngơi quá lâu. Hai ba trăm cường giả Tiểu Thạch tộc đang truy sát những Tiên Thiên Vực Chủ trốn chạy. Mặc dù khả năng lớn là không đuổi kịp, nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc.

Như thế một số lớn cường đại trợ lực, nếu không để ý tới, với tính cách của Tiểu Thạch tộc, khả năng lớn sẽ làm mất. Vô luận thế nào, cũng phải thu hồi những Tiểu Thạch tộc này lại.

Vì vậy, chỉ làm sơ điều tức, Dương Khai liền lần nữa đứng dậy, kéo lê thân thể cực kỳ mệt mỏi, thôi động Không Gian Pháp Tắc, lách mình mà đi.

Không ngoài dự liệu, việc truy sát của cường giả Tiểu Thạch tộc cơ bản đều vô ích. Tiên Thiên Vực Chủ thực lực bản thân không thể khinh thường, nếu một lòng trốn chạy, cường giả Tiểu Thạch tộc không có cách nào bắt được bọn họ.

Dương Khai du tẩu hư không, thu hồi từng nhóm cường giả Tiểu Thạch tộc tản mát bên ngoài.

Thế mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Mười hai vị Tiên Thiên Vực Chủ chủ trì đại trận sớm đã bỏ trốn. Tiểu Thạch tộc đuổi không kịp, Dương Khai không muốn đi đuổi. Dù sao bọn hắn trốn được một ngày tránh không khỏi mười lăm, sớm muộn cũng có ngày tính sổ với bọn hắn.

Ngược lại là mấy vị thất phẩm Mặc đồ hộ tống đến trốn không đủ nhanh. Thực lực của bọn họ dù sao kém hơn rất nhiều, đang bị mấy cường giả Tiểu Thạch tộc truy sát không buông.

Khi Dương Khai chạy đến, mấy thất phẩm Mặc đồ này đều thương tích đầy mình. Nếu Dương Khai chậm thêm một chút thời gian, sợ rằng bọn họ thật đã bị cường giả Tiểu Thạch tộc đánh chết.

Thấy Dương Khai, mấy Mặc đồ này lại như gặp được thân nhân, nhao nhao hô to “đại nhân cứu mạng”.

Phóng nhãn Chư Thiên, trong cục diện bây giờ, nếu nói ai an toàn nhất, không thể nghi ngờ chính là các Mặc đồ.

Đối với Mặc tộc mà nói, Mặc đồ là nô bộc của bọn họ. Đôi khi cần mượn lực lượng của những Mặc đồ này để làm những việc Mặc tộc không tinh thông, đương nhiên sẽ không tùy ý đánh giết.

Đối với Nhân tộc mà nói, thật đụng phải Mặc đồ, trong điều kiện có năng lực, sẽ chỉ bắt sống, đồng dạng sẽ không tùy ý đánh giết, bởi vì Nhân tộc bây giờ có năng lực cứu những Mặc đồ này trở về.

Cho nên loại tồn tại Mặc đồ này, trước mặt Nhân Mặc hai tộc đều có thể ăn nên, có thể nói là như cá gặp nước.

Mấy thất phẩm Mặc đồ dưới sự truy sát của cường giả Tiểu Thạch tộc đã cùng đường mạt lộ. Nếu không phải Dương Khai tìm được bọn hắn, bọn hắn thậm chí đã chuẩn bị chủ động quay về Tổ Địa tìm Dương Khai che chở.

Dương Khai cũng không làm khó bọn hắn. Thôi động Thái Dương Thái Âm Ký, thu hồi cường giả Tiểu Thạch tộc. Lại thôi phát Tịnh Hóa Chi Quang, xua tan mặc chi lực trong thể nội mấy Mặc đồ.

Không có mặc chi lực ảnh hưởng tâm thần, mấy Mặc đồ lấy lại bản tính, liếc nhau, đều xấu hổ không chịu nổi.

Vị lão giả thất phẩm dẫn đầu hướng Dương Khai ôm quyền, xấu hổ không thôi: “Lão hủ bọn người nghiệp chướng nặng nề, còn xin đại nhân thứ tội!”

Mỗi một Mặc đồ thoát khỏi ảnh hưởng của mặc chi lực đều có tâm tính như vậy. Hồi tưởng lại đủ loại hành động khi còn thân là Mặc đồ, phảng phất như một giấc mộng dài, hoàn toàn không hiểu nổi vì sao trong trạng thái Mặc đồ, bản thân lại làm ra đủ loại chuyện ác như vậy.

Dương Khai khoát tay nói: “Không phải các ngươi mong muốn, không cần nhớ trong lòng. Thật nếu có hổ thẹn, ngày sau hảo hảo giết địch là được.”

Mấy thất phẩm Khai Thiên nhao nhao gật đầu nói phải.

“Các ngươi đi trước Tổ Địa chờ ta, ta lát nữa có việc hỏi các ngươi.” Dương Khai lại phân phó.

Lão giả lúc này gật đầu: “Tuân lệnh đại nhân.”

Nói xong, mấy người lao nhanh về hướng Tổ Địa. Dương Khai thì tiếp tục tìm kiếm những cường giả Tiểu Thạch tộc tản mát bên ngoài.

Liên tiếp hơn mười ngày, Dương Khai cơ hồ chạy khắp toàn bộ Phá Toái Thiên, cũng không thể thu hồi hết tất cả cường giả Tiểu Thạch tộc. Cuối cùng thống kê số lượng, thiếu đi không sai biệt lắm mười tôn Tiểu Thạch tộc.

Cũng không biết là bị những Tiên Thiên Vực Chủ kia giết, hay là bị mất.

Điều này khiến Dương Khai không khỏi tiếc nuối. Từng tôn Tiểu Thạch tộc kia đều có thể so với bát phẩm Khai Thiên Nhân tộc, cứ vậy thiếu đi mười tôn, vẫn rất đáng tiếc.

Nhưng hắn cũng không có cách. Tiểu Thạch tộc có đặc tính này, linh trí quá đơn giản, làm việc toàn bộ nhờ bản năng. Lúc ấy hắn vì ngăn cản những Vực Chủ kia đến giúp, chỉ có thể phóng thích cường giả Tiểu Thạch tộc ngăn cản, căn bản không kịp luyện hóa chúng.

Tuy nhiên nói chung, chuyến này nếu không phải trước đó từ Hoàng đại ca và Lam đại tỷ nhận được rất nhiều Tiểu Thạch tộc, hắn thật là có chút nguy hiểm.

Lần nữa quay về Tổ Địa, sắc mặt Dương Khai vẫn tái nhợt như cũ, trong thần hồn không ngừng truyền đến đau đớn xé rách.

Mấy thất phẩm Khai Thiên đang đợi. Thấy Dương Khai trở về, nhao nhao đến hành lễ.

Dương Khai đưa tay hư đỡ, cũng không khách sáo gì, nói thẳng vào vấn đề: “Các ngươi quanh năm ở Bất Hồi Quan bên kia?”

Vị lão giả thất phẩm tuổi cao nhất trả lời: “Vâng, vì chúng tôi tinh thông Trận Đạo, cho nên sau khi bị mặc hóa, liền được đưa đến Bất Hồi Quan. Mặc tộc bên kia đối với Nhân tộc như chúng tôi vẫn đặc biệt để ý.”

Dừng một chút, hơi hổ thẹn nói: “Lúc trước phong tỏa vùng thiên địa này Tứ Môn Bát Cung Tu Di Trận, cũng chính là do mấy người lão hủ làm ra. Theo sau khi đại nhân dương danh ở chiến trường Huyền Minh vực, vị Mặc tộc Vương Chủ kia liền lệnh chúng tôi lĩnh hội một môn đại trận có thể phong thiên tỏa địa, chuyên môn dùng để đối phó đại nhân. Trước đây có Mặc tộc bẩm báo đại nhân đang trầm mê tu hành ở Tổ Địa, Vương Chủ cảm thấy thời cơ đã đến, liền lệnh rất nhiều Tiên Thiên Vực Chủ hộ tống chúng tôi đến đây bày trận.”

Dương Khai khẽ gật đầu.

Cái gọi là Tứ Môn Bát Cung Tu Di Trận, mặc dù hắn không nghiên cứu kỹ, nhưng có thể cảm giác được đại trận này không tính cao minh. Lúc ấy nếu không phải Địch Ô dây dưa hắn, chỉ cần cho hắn không gian phát huy, hắn rất dễ dàng phá vỡ đại trận này, phá thế phong thiên tỏa địa kia.

Hơn nữa, Tiên Thiên Vực Chủ chủ trì đại trận lại cần đến mười hai vị, điều đó cũng nói lên đại trận này không tính quá cao cấp.

Như vậy xem ra, Trận Đạo tạo nghệ của mấy thất phẩm Khai Thiên này cũng có hạn, có lẽ còn không bằng Dương Khai hiện tại.

Dương Khai mặc dù chưa tiếp xúc qua Trận Đạo, nhưng ở trong Biển Cả Thiên Tượng, hắn cũng luyện hóa Trận Đạo sông, Tiểu Càn Khôn có không ít Trận Đạo đạo uẩn, cũng không phải hoàn toàn không có căn cơ.

“Mặc tộc bên kia có bao nhiêu Vương Chủ?” Dương Khai lại hỏi.

Sở dĩ muốn mấy vị thất phẩm này ở lại, Dương Khai chủ yếu muốn hỏi thăm chuyện này.

Bên phía Mặc tộc không hiểu sao lại xuất hiện một Vương Chủ chưa từng thấy qua. Mặc dù bị hắn dùng đủ loại thủ đoạn giết chết, nhưng trận chiến này cũng gian khổ cực điểm. Đánh xong một trận, Dương Khai ít nhất cần tu dưỡng một hai trăm năm, thần hồn mới có thể khôi phục.

Ai biết bên phía Mặc tộc còn có nhiều Vương Chủ hơn không.

Mấy thất phẩm Mặc đồ liếc nhau, vẫn do lão giả kia đáp lời. Hắn nhíu mày nói: “Tôi biết đại nhân lo lắng, nhưng theo chúng tôi biết, bên phía Mặc tộc từ trước đến nay chỉ có một vị Vương Chủ.”

“Chỉ có một vị?” Dương Khai ngạc nhiên.

Lão giả thất phẩm gật đầu, khẳng định nói: “Chỉ có một vị.”

Dương Khai nhíu mày không thôi. Vốn cho rằng những thất phẩm Khai Thiên này quanh năm ở Bất Hồi Quan, hẳn phải biết một chút bí mật của Mặc tộc. Nhưng hôm nay xem ra, bọn hắn sợ là khó tiếp xúc đến cơ mật hạch tâm của Mặc tộc. Cho dù bên phía Mặc tộc ẩn giấu Vương Chủ, cũng tuyệt đối sẽ không để các Mặc đồ biết được.

Mặc tộc cũng rõ ràng, Mặc đồ một khi bị Nhân tộc bắt sống, sẽ bị xua tan mặc chi lực, bình định lập lại trật tự. Nếu thật sự có cơ mật tình báo nào bị các Mặc đồ biết được, rất có thể sẽ bị tiết lộ.

“Kỳ thực chúng tôi cũng có chút không hiểu.” Khi nói chuyện, lão giả thất phẩm ngẩng đầu nhìn thi thể Địch Ô cách đó không xa, “Ví dụ như vị Địch Ô này, hắn vốn là một Tiên Thiên Vực Chủ. Không biết vì sao lại biến thành một Vương Chủ…”

“Chờ một chút.” Dương Khai mở miệng ngắt lời, “Ngươi nói Địch Ô là Tiên Thiên Vực Chủ?”

Lão giả gật đầu: “Không sai, hắn là Tiên Thiên Vực Chủ, cũng là tâm phúc của Mặc tộc Vương Chủ.”

Các thất phẩm khác cũng nhao nhao gật đầu phụ họa, nói về thân phận Tiên Thiên Vực Chủ của Địch Ô.

“Cái này sao có thể?” Dương Khai trố mắt không thôi, đơn giản không thể tin vào tai mình.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5732: Quan sát

Chương 5731: Trong lò thế giới

Chương 589: Lăng viên rừng bia