» Chương 571: Giết!
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025
Tô Tử Mặc chắc chắn sẽ thoát, nhưng làm sao để thoát và trốn đi đâu? Mọi người thử đoán xem.
————
“Không thích hợp!”
Trong lòng Bùi Thuần Vũ dâng lên cảm giác nặng nề.
Ý chí giết Tô Tử Mặc của hắn mãnh liệt như vậy, sao hắn lại ra tay đơn giản đến thế?
Chẳng lẽ Tô Tử Mặc ngây thơ nghĩ rằng chỉ dựa vào một Tiên Thiên Linh Khí cấp bậc đại ấn, là có thể trấn sát hắn dưới ánh mắt soi mói của Nguyên Anh Chân Quân?
Điều đó không thể nào!
Tô Tử Mặc nhất định còn có chuẩn bị khác!
Bùi Thuần Vũ theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Chợt, đồng tử hắn không khỏi co rút kịch liệt!
Không biết từ lúc nào, trong tay Tô Tử Mặc xuất hiện thêm một cây đại cung màu xanh nhạt.
Dây cung đã sớm được kéo căng.
Toàn bộ cây đại cung lóe lên năm đạo Linh Văn, nếu ngưng thần nhìn kỹ, còn có thể lờ mờ thấy đạo Linh Văn thứ sáu, hư hư thực thực, lại tỏa ra quang mang chói mắt!
Trong mắt Bùi Thuần Vũ, lúc này Tô Tử Mặc giống như đang ôm một vầng trăng tròn trong lòng.
Vầng trăng tròn này bị một mũi tên lạnh lẽo xuyên qua.
Thân mũi tên đen nhánh, mơ hồ hiện lên kim quang.
Đằng sau cây trường tiễn màu Ô Kim này, Bùi Thuần Vũ nhìn thấy một bàn tay vững vàng đầy lực, một đôi con ngươi sâu thẳm sáng ngời.
Ánh mắt trong con ngươi đó như đang nhìn một người chết!
Giây lát sau, Bùi Thuần Vũ thực sự ngửi thấy hơi thở tử vong!
Cây Ô Kim tiễn này càng ngày càng gần hắn.
Bùi Thuần Vũ có thể thấy rõ ràng, trên mũi tên lấp lánh quang mang lạnh lẽo, còn khuôn mặt thanh tú đằng sau Ô Kim tiễn cũng đã dần trở nên mơ hồ.
Ô Kim tiễn, phá không mà tới!
Bùi Thuần Vũ rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng lại phát hiện toàn thân cứng đờ, căn bản không thể động đậy!
“Cứu… Cứu ta!”
Đôi mắt Bùi Thuần Vũ tràn ngập sợ hãi, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ, cuồng loạn.
Tốc độ quá nhanh!
Gần như cùng lúc lão giả Lưu Ly cung vung ống tay áo, bao lấy Bàn Long Ấn, mũi tên này đã bắn ra!
“Thật can đảm!”
Lão giả Lưu Ly cung giận tím mặt, quát chói tai một tiếng.
Hắn căn bản không ngờ rằng, sau khi tế ra một kiện Tiên Thiên Linh Khí, Tô Tử Mặc lại còn có sự chuẩn bị đáng sợ như vậy!
Ô Kim tiễn ban đầu chỉ lóe lên một sợi kim quang.
Nhưng khoảnh khắc rời khỏi dây cung, trên thân mũi tên đột nhiên lóe lên sáu đạo Linh Văn.
Quang mang rực rỡ!
Tê!
Trong đám đông, chúng thiên kiêu hít một hơi khí lạnh.
Một Kim Đan sơ kỳ, vậy mà liên tục tế ra hai kiện Tiên Thiên Linh Khí!
Tịch Vô Nhai cũng chỉ có một kiện mà thôi.
Ngay cả rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân ở Bắc Vực cũng đều chấn động thần sắc.
Tiên Thiên Linh Khí!
Đây mới thực sự là sát khí!
Chuẩn Tiên Thiên Linh Khí cấp bậc đại cung, bắn ra một cây trường tiễn cấp bậc Tiên Thiên Linh Khí, khoảnh khắc đó bộc phát ra sát phạt chi lực, đủ để miểu sát tuyệt đại đa số Kim Đan chân nhân!
Dù là tu sĩ cấp bậc như Tịch Vô Nhai, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Huống chi, Bùi Thuần Vũ chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Thực lực của hắn kém Tịch Vô Nhai không chỉ một mặt.
Ô Kim tiễn đi qua, hút cạn tất cả linh khí xung quanh, để lại một khu vực cấm linh khí nhỏ dài, khiến tốc độ Ô Kim tiễn càng nhanh hơn!
Lão giả Lưu Ly cung muốn ra tay chặn đường, đương nhiên không kịp!
Ô Kim tiễn hóa thành một luồng hàn quang, chớp mắt đã áp sát.
Đột nhiên!
Ngọc bội bên hông Bùi Thuần Vũ như có cảm ứng, quang mang đại thịnh, phóng thích ra một luồng lực lượng thần bí.
Xung quanh thân thể Bùi Thuần Vũ hình thành một đạo bình chướng gần như trong suốt.
Ầm!
Ô Kim tiễn đâm trúng đạo bình chướng này, bộc phát ra một tiếng vang lớn, chói tai nhức óc!
Rắc rắc rắc!
Trên ngọc bội, trực tiếp hiện lên một mảng vết nứt dày đặc.
Miếng ngọc bội này là một loại linh khí phòng ngự dùng một lần, cực kỳ hiếm có.
Trên đường đến, là gia gia Bùi Thuần Vũ đưa cho hắn, có thể ngăn cản một kích lực lượng của Kim Đan cảnh đỉnh phong!
Dù là Tịch Vô Nhai, cũng không thể nào trong một lần sát phạt, đánh nát bình chướng do miếng ngọc bội này hình thành.
Mà mũi tên này, trực tiếp bắn nát ngọc bội!
Ô Kim tiễn bị bật ra.
Bùi Thuần Vũ khẽ thở phào, trong mắt lóe lên một tia may mắn.
Chỉ cần ngăn được mũi tên này, hắn sẽ được cứu.
Vì có Nguyên Anh Chân Quân Lưu Ly cung ở đây, tuyệt đối sẽ không cho Tô Tử Mặc cơ hội ra tay lần thứ hai!
Nhưng đúng lúc này, khóe mắt Bùi Thuần Vũ lướt qua một vầng ánh sáng màu vàng đen.
Hơi quen thuộc.
Phốc!
Khi Bùi Thuần Vũ có chút thất thần, ngực truyền đến một trận đau nhói.
Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lồng ngực hắn đã bị bắn thủng, vết thương dữ tợn, máu chảy như suối!
Sụp đổ!
Mãi đến lúc này, bên tai Bùi Thuần Vũ mới truyền đến âm thanh rung động của dây cung.
Mũi tên này quá nhanh!
Tiếng dây cung rung động còn chưa tới, Ô Kim tiễn đã bắn thủng hắn!
Nghe tiếng dây cung rung lên rả rích, Bùi Thuần Vũ đột nhiên ý thức được một chuyện.
Tô Tử Mặc vừa ra tay, không phải bắn ra một cây Ô Kim tiễn.
Mà là hai cây!
Hai cây Ô Kim tiễn trước sau, hơi lệch nhau, thân mũi tên dán sát nhau.
Vì tốc độ mũi tên này quá nhanh, hai cây Ô Kim tiễn phá không mà tới, hóa thành một luồng hàn quang, khiến tất cả mọi người đều lầm tưởng chỉ là một cây trường tiễn.
Mũi tên thứ nhất phá vỡ bình chướng phòng ngự của Bùi Thuần Vũ.
Mũi tên thứ hai, sẽ lấy mạng hắn!
Chuẩn Tiên Thiên Linh Khí cấp bậc đại cung, phối hợp Tiên Thiên Linh Khí Ô Kim tiễn, linh khí phòng ngự cực phẩm trên người Bùi Thuần Vũ, giống như giấy.
Mũi tên này, lấy đi tất cả sinh cơ trong cơ thể Bùi Thuần Vũ!
Tô Tử Mặc bỏ tay xuống, cất Yểm Nguyệt Cung vào trong trữ vật đại, thần sắc bình tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng.
Đây là biểu hiện của sự tự tin cực độ!
Ta muốn giết ngươi, ngươi liền chắc chắn phải chết!
Chiến trường im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đừng nói đám thiên kiêu Kim Đan cảnh ở Bắc Vực, ngay cả các Nguyên Anh Chân Quân lớn cũng không ngờ rằng, ngay dưới mắt bọn họ, một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, vậy mà sống sờ sờ bắn chết tu sĩ Lưu Ly cung!
Toàn bộ quá trình nhìn như đơn giản, chỉ trong chớp mắt.
Nhưng trong đó, sự kiểm soát thế cục, yêu cầu chi tiết, nắm bắt thời cơ, đều đã đạt đến hoàn hảo!
Chỉ cần có nửa điểm sai lầm, yêu nghiệt đảo Thần Hoàng này đều không có cơ hội.
Kết quả bây giờ là, Bùi Thuần Vũ bỏ mạng!
Đúng như tên yêu nghiệt này nói, ta muốn giết người, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng bảo hộ không được!
Thác Bạt Phong, Mộ Dung Vô Song cùng đám người càng thêm chấn động trong lòng.
Mãi đến lúc này, bọn hắn mới nhận ra, Tô Tử Mặc ngày đó dưới điện Nhân Hoàng, một mình đánh bại thiên kiêu ba môn Tiên, Phật, Ma, tuyệt không phải may mắn, cũng không phải người ngoài nói quá.
Người này chuẩn bị quá nhiều!
Dường như là vô cùng vô tận.
Trong đầu một số người, đột nhiên lướt qua một suy nghĩ có vẻ hoang đường.
Tên yêu nghiệt này, sẽ không sống sót chạy thoát chứ?
Điều này tuyệt đối không thể xảy ra!
Những tu sĩ này trong lòng phủ định.
Nơi đây có nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy, đã sớm tản ra, phong kín tất cả đường lui của Tô Tử Mặc, dù là lên trời độn địa, người này cũng khó có khả năng sống sót chạy thoát!
Cách phế tích Đại Càn mấy chục dặm, một nam tử trung niên đạp không đứng đó.
Người này khuôn mặt vàng nhạt, như kim thạch, đứng chắp tay, toàn thân tản ra khí tức đáng sợ, nhìn về hướng vương triều Đại Chu, ánh mắt lấp lánh, không biết suy nghĩ gì.
Đột nhiên!
Thần sắc nam tử trung niên thay đổi, bàn tay đập vào túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một tấm mệnh phù, ngưng thần nhìn lại.
Mệnh phù đã vỡ nát.
Mảnh vỡ như bướm, theo kẽ hở bay xuống.
“Cái… gì!”
Nam tử trung niên trợn trừng hai mắt, trong mắt sát ý dâng trào, quát chói tai một tiếng.
“Mặc kệ ai giết tôn nhi của ta, ta đều phải chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro!”
Nam tử trung niên đột nhiên quay người, thân hình lóe lên một cái, hướng về phía phế tích Đại Càn nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh biến mất ở chân trời.
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ truyện mà ‘ai cũng biết’ đến nay.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái được nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.