» Chương 584: Muốn vì chư Phật Long Tượng
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025
Trong Tu Chân giới, thứ có thể khiến người ta tranh đến đầu rơi máu chảy, khơi dậy gió tanh mưa máu, bí thuật Đan Đạo đệ nhất, bây giờ lại nằm trong tay một tiểu sa di vô danh.
Không có tranh đoạt, không có đổ máu. Tiểu sa di thậm chí còn chủ động chia sẻ. Không thể không nói, điều này thực sự có chút châm biếm.
Càng châm biếm hơn là khi Tô Tử Mặc nhìn thấy, hắn đã mất đi tư cách tu luyện.
Diệu Pháp Liên Hoa Kinh đúng là bộ điển vô thượng của Phật môn, nhưng không thể khiến một người đan điền vỡ vụn, tu vi tan hết lại tu luyện từ đầu.
Huyền Vũ đạo nhân quá độc ác! Nhất quyền nhất cước của hắn đã đoạn tuyệt mọi hy vọng của Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc nắm chặt song quyền, hơi ngẩng đầu, trong hai con ngươi bắn ra ánh mắt bất khuất. Không ai có thể khiến ta dừng bước! Không ai có thể ngăn chặn con đường của ta!
Mặc dù đối mặt với đả kích như vậy, Tô Tử Mặc vẫn không từ bỏ. Hắn sẽ không lựa chọn cúi đầu trước vận mệnh!
Có người từng hao hết tâm thần, vì hắn nghịch thiên cải mệnh. Lúc này, nếu hắn nhận thua, chẳng khác nào cô phụ người đó!
Tô Tử Mặc khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm thụ thiên địa linh khí, không ngừng tụ về đan điền, từng giờ từng phút. Linh khí tiến vào thể nội, tràn vào đan điền rồi lại không hề dừng lại mà trực tiếp tán đi. Đan điền của hắn giống như một hắc động không đáy, nuốt chửng tất cả.
Tô Tử Mặc không hề tức giận. Cứ như vậy, hắn không ngừng tụ khí, ngưng khí, rồi lại trơ mắt nhìn linh khí biến mất. Vòng đi vòng lại.
Một tháng trôi qua. Hai tháng trôi qua. Trong nháy mắt, nửa năm trôi qua… Tô Tử Mặc thương thế sớm đã lành, nhưng tình trạng trong cơ thể vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Nơi đây cách biệt, không có thứ gì chứa đựng tinh nguyên sự sống, huyết nhục hay thiên tài địa bảo. Đói bụng, hai người và một hồ ly hái chút rau quả, trái cây trong vườn. Khát, uống chút nước giếng Thanh Lương sâu trong lòng đất.
Đối với tu chân giả, điều này không ảnh hưởng gì. Tu chân giả là nạp thiên địa linh khí vào thể tu luyện, tăng lên cảnh giới. Nhưng tu yêu lại cần bổ sung số lớn tinh nguyên sự sống!
Nửa năm trôi qua, bộ bí điển Đại Hoang Yêu Vương của Tô Tử Mặc gần như đình trệ, nội đan vẫn phủ đầy vết rách, không có chút dấu hiệu chữa trị.
Về phần tu tiên, nửa năm tụ khí cũng không kích thích đan điền một chút phản ứng nào. Trong đan điền vẫn trống rỗng, khắp nơi quạnh hiu.
Đương nhiên, nửa năm qua Tô Tử Mặc cũng không phải không thu hoạch được gì. Trong Tàng Kinh Các trưng bày rất nhiều bí điển Phật môn, phong phú. Hắn kinh ngạc phát hiện những kinh văn vốn tối nghĩa khó hiểu, nhàm chán, hắn lại có thể xem hiểu! Giống như đột nhiên khai khiếu vậy.
Thời gian thấm thoắt, chẳng hay biết gì mà lại nửa năm nữa trôi qua. Tô Tử Mặc đã ở dưới đáy Táng Long cốc gần một năm. Một năm trôi qua, nội đan không có chút dấu hiệu khép lại. Đan điền như một đầm nước đọng, từ đầu đến cuối không có gợn sóng, vô sinh cơ.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc không còn kiên định bất diệt như ban đầu nữa. Chẳng lẽ cứ như vậy ngây ngốc tu luyện? Bao giờ mới có thể xuất hiện chuyển cơ?
Đứng trong tiểu viện trầm ngâm một lát, Tô Tử Mặc hạ quyết tâm. Hắn mở túi đựng đồ, lấy ra Chu Quả vạn năm bên trong. Chu Quả đỏ tươi ướt át, óng ánh trong suốt, tỏa ra năng lượng nóng rực. Quả Chu Quả vạn năm này đã nhuộm đẫm máu tươi của quá nhiều người! Không chỉ là thế hệ trẻ Bắc Vực, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng vẫn lạc mấy trăm người!
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, nuốt chửng Chu Quả, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm nhận biến hóa trong cơ thể. Trong Chu Quả ẩn chứa tinh nguyên sự sống khổng lồ. Những tinh nguyên này hình thành một cơn bão dữ dội, quét sạch toàn thân, chảy qua huyết nhục xương cốt, ngũ tạng lục phủ!
Tô Tử Mặc trấn định tâm thần, khống chế đoàn phong bão này hướng về đan điền dũng mãnh lao tới. Thông thường, năng lượng một quả Chu Quả đủ để giúp Kim Đan chân nhân tăng lên một tiểu cảnh giới! Nói cách khác, nếu là Kim Đan hậu kỳ, nuốt Chu Quả xong là có thể trực tiếp bước vào Kim Đan đại viên mãn, cách cảnh giới Nguyên Anh chỉ còn nửa bước!
Tô Tử Mặc không hy vọng xa vời có thể khôi phục tu vi. Hắn chỉ hy vọng trong đan điền có thể chứa đựng một tia linh khí, dù là trở lại Ngưng Khí tầng một cũng được. Chỉ tiếc, đoàn cơn bão năng lượng này tiến vào đan điền rồi cũng không gây nên gợn sóng nào, bị đan điền như lỗ đen nuốt chửng sạch bách, không để lại chút dấu vết!
Tô Tử Mặc mở hai mắt, hơi mờ mịt, thần sắc cô đơn. Đã một năm trôi qua, hắn trải qua vô số lần thất bại, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ chán nản thất vọng. Còn bây giờ, ý chí tinh thần của Tô Tử Mặc suy sụp, tín niệm trong lòng dao động.
Cảm nhận được nỗi thất vọng trong lòng Tô Tử Mặc, tiểu hồ ly lo lắng, dùng má nhẹ nhàng cọ xát cánh tay hắn, an ủi hắn.
“Vật nhỏ, xin lỗi nhé, liên lụy ngươi rồi.”
Tô Tử Mặc khẽ vuốt lưng tiểu hồ ly, cười chế nhạo, nói: “Vốn nghĩ đưa ngươi ra ngoài, rời khỏi địa huyệt tối tăm không ánh mặt trời kia, không ngờ lại rơi vào một cái ‘địa huyệt’ khác.”
“Y nha y nha!”
Tiểu hồ ly tuy không thể mở miệng nói tiếng người, nhưng lại vẫy đôi vuốt nhỏ, hít một hơi, rồi khoa tay múa chân trên đỉnh đầu mình.
Tô Tử Mặc hiểu ý. Tiểu hồ ly muốn nói, nơi này rất tốt mà, có bầu trời rộng lớn, có thể hô hấp không khí trong lành.
Sau đó, tiểu hồ ly chỉ chỉ bản thân, rồi lại chỉ Tô Tử Mặc, đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp, gương mặt nhất định hiện lên một vệt đỏ bừng, cực kỳ động lòng người.
Tô Tử Mặc cúi đầu, không nhìn thấy, chỉ vô cớ cười một tiếng. Hắn chợt nhận ra kết cục của bản thân rất có thể là cả đời bị vây ở dưới đáy Táng Long cốc, chờ đợi thọ nguyên hao hết, chậm rãi già đi. Chẳng cần nói gì đến báo thù. Càng chẳng cần nói gì đến chuyện truy tìm Điệp Nguyệt.
Đúng lúc này, trong cổ tháp đột nhiên vang lên một trận Phạn âm. “Tất cả hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quán.”
Phạn âm này thẳng đến lòng người, so với Phạn âm của tiểu sa di còn rung động hơn, ẩn chứa một cỗ pháp lực làm người bình tâm tĩnh lặng! Trong khoảnh khắc, phiền muộn trong lòng Tô Tử Mặc giảm nhẹ đi nhiều.
Tô Tử Mặc theo tiếng nhìn lại. Cửa gỗ đại điện trong cổ tháp kẹt kẹt từ từ mở ra. Bên trong ánh sáng lờ mờ, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một tăng nhân râu tóc bạc phơ, gầy trơ xương, ngồi kiết già trên mặt đất.
Sư phụ của tiểu sa di, rốt cục xuất quan!
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, cúi đầu thật sâu, trầm giọng nói: “Bái kiến đại sư.”
“Thí chủ trong lòng có nghi ngờ?” Giọng lão tăng ôn hòa hiền lành.
Tô Tử Mặc mím môi, hỏi: “Xin hỏi đại sư, đan điền ta vỡ nát, Kim Đan bị hủy, còn có hy vọng khôi phục không?”
“Không biết.”
Trầm mặc hồi lâu. Trong đại điện mới truyền ra hai chữ này.
Giọng lão tăng tiếp tục vang lên: “Từ xưa đến nay, chưa từng có người nào đan điền vỡ nát sau đó còn có thể tiếp tục tu luyện.”
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc cười cười, chỉ thấy khóe miệng có chút đắng chát. Kết quả là… vẫn không tranh nổi vận mệnh sao?
Đột nhiên, lời nói của lão tăng chuyển hướng: “Bất quá, vạn sự không có tuyệt đối, thí chủ có lẽ có thể phá được kiếp nạn này.”
“Ừ?”
Tô Tử Mặc thần sắc khẽ động, nghe ra lão tăng giống như lời nói ngoài có ý khác.
Lão tăng nói: “Thí chủ có thể dời bước vào đại điện, có lẽ có thể đạt được một chút đáp án.”
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, trong lòng có chút mê hoặc, nhưng vẫn theo lời bước vào đại điện. Hai bên đại điện, từng đạo ánh nến sáng lên. Ánh mắt Tô Tử Mặc vượt qua lão tăng, tự nhiên rơi vào bức tường chính diện đại điện.
Toàn thân Tô Tử Mặc đại chấn, hai con ngươi dần dần sáng lên, bắn ra hào quang chói lọi hơn cả tinh thần! Trên bức tường, viết hai câu nói:
Muốn vì chư Phật Long Tượng, trước làm chúng sinh ngựa trâu!
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt