» Chương 592: Khởi tử hồi sinh
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025
Một bát nước lạnh trôi vào bụng, Tô Tử Mặc cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều.
*Cạch lang lang!*
Tiếng xiềng xích vang lên.
Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, xiềng xích cường tráng vốn trói buộc hắn đã bị đại hán rút đi!
“Cái tên quỷ lông đỏ này có ý gì? Dễ dàng thả ta đi vậy sao?”
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, nhìn qua đại hán đối diện, lộ vẻ ngờ vực.
Đại hán ngồi xổm trên mặt đất, trong tay vuốt ve chiếc xiềng xích rỉ sét, hướng về phía Tô Tử Mặc cười hắc hắc, trong mắt lóe lên tia sáng yêu dị.
“Ừ?”
Thần sắc Tô Tử Mặc biến đổi, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào.
Chợt, một luồng tinh nguyên sự sống cực kỳ khổng lồ, nồng đậm bỗng nhiên bắn ra, cấp tốc quét sạch toàn thân!
*Phốc phốc phốc!*
Da thịt Tô Tử Mặc trực tiếp nổ tung, toàn bộ thân hình hiện lên từng vết máu, nhìn thấy mà giật mình!
Cỗ tinh nguyên sự sống này quá to lớn!
Trên người Tô Tử Mặc, mỗi một tấc máu thịt đều bị xé rách!
Trong nháy mắt, hắn đã biến thành một người đầy máu, xung quanh thân thể bao phủ một tầng huyết vụ, huyết mạch trong cơ thể sôi sục, tràn ngập ra cuồn cuộn yêu khí!
“A!”
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời thét dài, hai con ngươi đỏ rực, trên cổ nổi gân xanh như từng con linh xà uốn lượn.
Toàn bộ thân hình không kiểm soát tăng vọt, huyết nhục bành trướng, gân lớn co giật, xương cốt va chạm, ngũ tạng rung động!
Quá thống khổ!
Luồng tinh nguyên sinh mệnh khủng bố trong cơ thể đột nhiên bộc phát, gần như muốn làm nổ tung thân thể hắn!
Đau đớn khắp nơi, Tô Tử Mặc còng lưng, thân thể run rẩy từng hồi, gần như co giật, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, có thể ngất đi bất cứ lúc nào!
Chẳng biết từ lúc nào, lão tăng đã xuất hiện ở phía sau đại điện, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự lo lắng tột độ.
Đại hán cũng căng thẳng, hoàn toàn không còn vẻ vui đùa lúc đầu.
“Rống!”
Trong cổ họng Tô Tử Mặc phát ra từng đợt rít gào khàn khàn, trầm đục, như một dã thú bị thương đang vùng vẫy giãy chết!
Cỗ tinh nguyên sự sống này thật sự quá khổng lồ, quá khủng bố.
Nó như một cơn lốc hủy diệt trong cơ thể Tô Tử Mặc, quét sạch tất cả một cách tàn bạo!
Ý thức Tô Tử Mặc dần dần mơ hồ.
Hắn không còn cảm giác được mọi thứ xung quanh.
Chỉ có thể thở hổn hển từng hồi, dựa vào ý chí còn sót lại để gắng gượng chống đỡ!
Bóng người chập chờn.
Lão tăng đi đến bên cạnh Tô Tử Mặc, liếc ngang đại hán, mơ hồ có vẻ giận dữ lướt qua.
Sau đó, lão tăng chăm chú nhìn Tô Tử Mặc.
Trong miệng không ngừng niệm Phật hiệu, mặc dù nhìn như trấn định, nhưng tốc độ lần tràng hạt trong tay ngày càng nhanh, cho thấy sự căng thẳng trong lòng.
Đại hán vò đầu, trán lấm tấm mồ hôi.
Một lát sau, Tô Tử Mặc cũng không chịu nổi nữa, *bịch* một tiếng ngã xuống đất, toàn thân dính đầy bùn đất, hôn mê bất tỉnh.
*Ba!*
Lão tăng động dung, tâm thần chấn động, tràng hạt trong tay vậy mà trực tiếp bị bóp nát!
Đại hán càng giật mình, tiến lên vuốt gò má Tô Tử Mặc, lớn tiếng gọi: “Tiểu hòa thượng! Ngươi tỉnh đi, đừng dọa lão tử a!”
Tô Tử Mặc không phản ứng chút nào, hai mắt nhắm chặt, tim đập ngày càng yếu ớt.
Đại hán lo lắng, lại gọi mấy tiếng.
Tô Tử Mặc vẫn không đáp lại, hơi thở đã mong manh.
Một lát sau, trái tim Tô Tử Mặc hoàn toàn ngừng đập, mũi không còn hơi thở, máu trong cơ thể lưu thông chậm dần rồi hoàn toàn dừng lại.
Thân thể Tô Tử Mặc dần lạnh đi, nằm úp sấp trong bùn đất bất động.
“Xong rồi, xong rồi.”
Đại hán đặt mông ngồi xuống đất, sắc mặt ảm đạm, hoàn toàn sững sờ.
“Người kế tục tốt biết bao, có thể hoàn hảo kế thừa bản sự của lão tử, cứ như vậy…” Đại hán ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm trong miệng.
Lão tăng cau chặt mày, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm đại hán hỏi: “Ngươi rốt cuộc cho nó uống bao nhiêu máu?”
“Chỉ có một sợi, không đến một phần vạn giọt máu.” Đại hán không dám nhìn thẳng mắt lão tăng, thấp giọng nói.
Lão tăng tu thiền niệm Phật vô số năm, đã trải qua mọi thăng trầm thế sự, khó có chuyện gì khiến lòng hắn gợn sóng.
Nhưng nghe đến đây, lão tăng đã thực sự nổi giận, trầm giọng chất vấn: “Ngươi điên rồi sao! Lực lượng trong tia máu tươi kia của ngươi đủ sức hủy diệt Nguyên Anh Chân Quân mười lần! Ngươi vậy mà cho hắn uống hết?”
Đại hán mặt ủ rũ, lẩm bẩm: “Cái tiểu hòa thượng này dám gọi lão tử là quỷ lông đỏ, lão tử liền muốn cho hắn chịu khổ một chút thôi, ai ngờ…”
“Ngươi!” Lão tăng chán nản.
“Ta, ta, ta cũng muốn nội đan của hắn sớm khôi phục.”
Đại hán chột dạ, giọng nói lắp bắp.
Lão tăng thấy đại hán vẻ mặt hối hận, tự trách, lời trách cứ vốn định nói ra lại không thể thốt nên lời.
Việc đã đến nước này, dĩ nhiên không thể cứu vãn.
“Ai.”
Lão tăng thở dài, buồn bã nói: “Có lẽ kẻ này trong số mệnh nên có kiếp nạn này đi, không ngờ đến đây vẫn không tránh khỏi vận mệnh.”
“Là ta hại hắn.”
Đại hán cúi đầu, thất hồn lạc phách.
Trầm mặc một lúc, lão tăng khẽ nói: “Đem hắn chôn ở đây đi, mảnh lăng viên này dưới đất chôn toàn cường giả tuyệt thế vạn năm trước, cũng xứng với danh hiệu của hắn.”
Tuy nói vậy, nhưng lão tăng biết, người chết như đèn tắt.
Cái gì cực cảnh Trúc Cơ, cái gì vạn cổ yêu nghiệt, những hư danh này, tất cả đều sẽ theo sinh mạng mất đi mà chôn vùi trong dòng sông tuế nguyệt, cuối cùng bị người lãng quên.
Lão tăng trong lòng thở dài, vung ống tay áo, cuốn lấy thi thể Tô Tử Mặc, định đi về phía sâu trong lăng viên.
Đột nhiên!
Thần sắc lão tăng biến đổi, khẽ *ừ* một tiếng.
“Vẫn chưa chết?”
Lão tăng đặt Tô Tử Mặc xuống lần nữa, mi tâm lấp lánh, tản ra thần thức rà soát khắp cơ thể Tô Tử Mặc.
Trạng thái của Tô Tử Mặc cực kỳ đặc thù.
Trái tim đã ngừng đập, nhưng nội đan vốn đã tan vỡ lại đang chậm rãi xoay tròn.
Chỉ là biên độ chuyển động rất nhỏ, lão tăng và đại hán vì lo lắng mà ban đầu không phát hiện ra.
Đại hán lại gần, cũng phát hiện sự bất thường trong cơ thể Tô Tử Mặc.
“Thật là khủng khiếp công pháp!”
Đại hán âm thầm hít khí, kinh ngạc nói: “Sinh cơ đều đã diệt, công pháp này vậy mà còn tự hành vận chuyển, đây là muốn kéo kẻ này từ Quỷ Môn quan trở về a!”
Lão tăng vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Kẻ này mặc dù không còn nhịp tim, hô hấp, nhưng chỉ có thể coi là trạng thái chết giả, hẳn còn cứu được!”
Im lặng rất lâu…
*Đông!*
Đột nhiên!
Ngực Tô Tử Mặc truyền đến một tiếng rung động.
Mặc dù âm thanh này yếu ớt, nhưng lão tăng và đại hán lại nghe thấy rõ ràng!
Tiếng tim đập!
Sống lại!
Lão tăng và đại hán tinh thần chấn động, hai mắt sáng rực.
Chậm rãi.
Tiếng tim đập ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ!
*Rầm rầm.*
Huyết dịch bắt đầu lưu thông trở lại, thanh thế dần cuộn trào, ẩn ẩn truyền ra âm thanh của thủy triều!
*Hô!*
Miệng mũi Tô Tử Mặc phun ra vô tận yêu khí, đỏ như máu, cuồn cuộn mãnh liệt, trong hư không ngưng tụ ra từng tôn Thượng Cổ Yêu Vương dữ tợn kinh người!
Hoang Ngưu, Thạch Hùng, Đại Mãng, Huyết Viên, Thần Câu, Minh Hổ, Phong Báo!
Bảy tôn Thượng Cổ Yêu Vương sống động như thật, nanh vuốt sắc bén, trừng mắt đỏ tươi, sát khí đằng đằng, hung tàn cuồng bạo.
Với tu vi của lão tăng và đại hán, cũng phải biến sắc!
Sau khắc, trên bảy tôn Thượng Cổ Yêu Vương này, yêu khí phun trào, một con bướm màu máu đỏ ẩn ẩn nổi lên.
Vầng trăng tròn trên hai cánh kia như một đôi mắt lạnh lùng, nhiếp hồn đoạt phách!
Lão tăng nhìn thấy con bướm này, thần sắc đại biến, như nghĩ tới điều gì, không khỏi lùi lại nửa bước.
Đại hán càng sợ hãi run rẩy toàn thân, *bịch* một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc, cúi đầu bái lạy, kêu gào: “Đại tỷ, ta sai rồi, vừa nãy là ngoài ý muốn a…”
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Là fan của ngự thú lưu, không thể bỏ qua *Không Khoa Học Ngự Thú*.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.