» Chương 5746: Lục Hợp trận thế
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025
Âu Dương Liệt chuyến này vào Càn Khôn Lô không phải để tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình.
Điều hắn nghĩ là nếu có thể thì cướp lấy một viên Khai Thiên Đan cực phẩm, sau đó đưa cho Dương Khai để hắn đột phá Cửu Phẩm! Năm đó, Dương Khai vì bị các Động Thiên Phúc Địa chèn ép nên đã chọn trực tiếp tấn ngũ phẩm Khai Thiên, thế nhưng bây giờ lại phải dựa vào hắn gánh vác trách nhiệm duy trì đại vận Nhân tộc.
Đây là điều các Động Thiên Phúc Địa nợ hắn. Nếu đã vậy thì tìm cơ hội đền bù cho hắn. Hơn nữa, bản thân thực lực của Dương Khai cũng vượt xa cùng giai. Do hắn tấn thăng Cửu Phẩm có thể mang lại lợi thế lớn hơn, nhiều lợi ích hơn cho Nhân tộc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ và dự định riêng của Âu Dương Liệt, chưa chắc đã có thể đạt được. Số lượng Khai Thiên Đan cực phẩm rất ít. Bây giờ trong Càn Khôn Lô hội tụ cường giả của ba tộc Nhân tộc, Mặc tộc và Hỗn Độn tộc bản địa. Muốn có được một viên Khai Thiên Đan cực phẩm e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Thu lại những tạp niệm trong lòng, Âu Dương Liệt quay đầu nhìn về phía con Yêu Báo. Hắn nhận ra vị này chính là Đại Đế của Vạn Yêu Giới nổi danh trong ngàn năm gần đây. Đang định hàn huyên nói lời cảm ơn thì bên tai liền truyền đến truyền âm của Lôi Ảnh: “Chư vị, Dương Khai đang giao đấu với một vị Ngụy Vương Chủ, e rằng không kiên trì được bao lâu. Còn xin chư vị nhanh chóng tiếp viện!”
Âu Dương Liệt lập tức nghiêm nét mặt: “Dương Khai ở đâu?”
Thân hình Lôi Ảnh hóa thành một mảnh bóng đen, bao trùm về phía bốn vị Bát Phẩm Nhân tộc. Thanh âm cũng cùng lúc truyền vào tai bọn họ: “Nhập thần thông của ta, ta mang các ngươi đi qua!”
Bóng đen lan tràn, thân ảnh bốn người biến mất. Lôi Ảnh thôi động bản mệnh thần thông, lặng lẽ lao về hướng chiến trường của Dương Khai và Mông Khuyết.
Tại nơi chiến trường đó, trạng thái của Dương Khai ngày càng suy sút. Không biết từ lúc nào, lồng ngực hắn đã lõm xuống một khối. Giáp trụ mặc trên người, những vảy rồng nhỏ mịn cũng vỡ nát hơn phân nửa. Cảnh tượng nhất thời tràn ngập nguy hiểm.
Giao đấu với một vị Ngụy Vương Chủ không chút kiêng kỵ như vậy, ngay cả Dương Khai cũng có chút lực bất tòng tâm. Theo tính toán của hắn, hắn nhiều nhất chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ bị thương nặng mà mất đi sức chống cự. Trước đó, hắn nhất định phải vận dụng quân bài át chủ bài bảo mệnh kia.
Chỉ hy vọng bên Lôi Ảnh mọi việc đều thuận lợi.
Trớ trêu thay, tên Mông Khuyết này, chiếm hết thượng phong còn lải nhải không ngừng, trong miệng không ngừng la hét Dương Khai nếu dám bỏ chạy thì lập tức đi giết mấy vị Bát Phẩm Nhân tộc kia, vân vân…
Nghe mà Dương Khai tức đỏ mặt. Mấu chốt là hắn thật sự không phải là đối thủ. Hắn còn nhiều lần dựa vào Thủy Mẫu Hỗn Độn Thể đã thu thập trước đây mới có thể biến nguy thành an. Nhưng những Thủy Mẫu Hỗn Độn Thể kia đối với cường giả cấp Ngụy Vương Chủ tác dụng cực kỳ có hạn, mỗi lần thả ra liền bị hùng hồn chi lực của Mông Khuyết quét tan, khiến cho Thủy Mẫu Hỗn Độn Thể hắn thu thập trong khoảng thời gian ngắn gần như cạn kiệt.
Tương đối mà nói, Mông Khuyết giờ phút này không nghi ngờ gì đang đắc chí vừa lòng. Bên Mặc tộc mấy lần nhắm vào Dương Khai hành động, cuối cùng đều thất bại. Ma Na Da từng tâu trước mặt Vương Chủ đại nhân, nếu không có thủ đoạn phong thiên tỏa địa, hạn chế không gian thần thông của Dương Khai, định không thể dễ dàng ra tay với hắn, nếu không tất gặp báo thù.
Vương Chủ đại nhân lúc ấy cũng rất tán thành. Dương Khai mang đến cho Mặc tộc vô tận sỉ nhục và tổn thất khó mà tính toán. Chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là thực lực vượt xa cùng giai của hắn. Thực lực hắn mạnh hơn, còn có thể mạnh hơn Ngụy Vương Chủ và Vương Chủ sao?
Hắn dựa vào, đơn giản chính là thủ đoạn bỏ chạy xuất quỷ nhập thần kia.
Không hạn chế được điểm này, bất kỳ mưu tính bố cục nào đều không có chút ý nghĩa nào.
Cho nên bên Mặc tộc đã để các Mặc Đồ nghiên cứu ra Tứ Môn Bát Cung Tu Di Trận, còn luyện chế ra rất nhiều trận cơ, chỉ vì khi đối phó với Dương Khai có thể kịp thời bố trí xuống đại trận.
Nhưng bây giờ, hắn Mông Khuyết bằng sức một mình đã đóng đinh Dương Khai ở đây, không có dựa vào Tứ Môn Bát Cung Tu Di Trận nào, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào. Chỉ cần nói vài câu uy hiếp là đủ.
Thủ đoạn cao minh hữu hiệu như vậy, không phải tên Ma Na Da kia có thể so sánh sao?
Hắn nếu có thể chém giết Dương Khai ở đây, hẳn là một công lớn. Chớ đừng nói chi là, trên thân Dương Khai còn có một viên Khai Thiên Đan.
Đợi lần này công thành viên mãn trở về Bất Hồi Quan, Vương Chủ đại nhân nhất định phải khen ngợi hắn cực kỳ. Chỉ là Ma Na Da, sớm muộn cũng bị hắn giẫm dưới chân.
Trong lòng tràn đầy chờ mong, cũng không quên uy hiếp của con Yêu Báo kia. Dù sao cũng là cường giả cấp Ngụy Vương Chủ, còn chưa đến mức lơ là sơ suất như vậy.
Đúng lúc này, Mông Khuyết chợt có cảm nhận. Thế công đánh về phía Dương Khai có chút thu liễm một chút, đột nhiên một quyền đánh vào hư không bên cạnh, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh.
Hướng đó, có một tia động tĩnh dị thường, hiển nhiên là con Yêu Báo kia nhịn không được muốn xuất thủ.
Vốn cho rằng một kích này cho dù không thể thành công, cũng nhất định có thể khiến con Yêu Báo kia hiện thân. Thế nhưng đột nhiên một quyền này oanh ra đằng sau, đối diện lại nghênh đón một cỗ lực lượng như bài sơn đảo hải. Lực lượng kia mạnh mẽ, rõ ràng vượt xa tiêu chuẩn mà một con Yêu Báo nên có.
Nụ cười lạnh trên mặt Mông Khuyết hóa thành kinh ngạc. Mặc chi lực bao phủ bên ngoài thân bị nguồn lực lượng này chấn tan. Thân hình lại cũng nhịn không được lảo đảo hai lần.
Trùng kích vô hình như gợn sóng khuếch tán ra. Thiên phú thần thông của Lôi Ảnh bị phá. Từng bóng người khắc sâu vào tầm mắt Mông Khuyết, khí thế hội tụ lại một chỗ như hồng như kiếm.
Thấy rõ cục diện trước mắt, Mông Khuyết đầu tiên là khẽ giật mình, không hiểu làm sao đột nhiên xuất hiện mấy vị Bát Phẩm Nhân tộc, ngay sau đó kịp phản ứng.
Con Yêu Báo kia…
Chính mình vẫn cho rằng con Yêu Báo kia ẩn nấp bên cạnh tùy thời đánh lén. Ai ngờ người ta trực tiếp đi đến một chiến trường khác, liên thủ với bốn vị Bát Phẩm này đánh lui một vị Ngụy Vương Chủ khác, lại vội vàng mang theo bọn họ chạy tới tiếp viện.
Mông Khuyết trong lòng không khỏi chửi ầm lên.
Chửi mắng vị Ngụy Vương Chủ mà hắn cũng không biết là ai. Đúng là phế vật như vậy, trong thời gian ngắn như vậy liền bị đánh lui.
Càng hận quyết sách sai lầm của chính mình. Tự cho là dùng ngôn ngữ bức hiếp bức Dương Khai một trận chiến nắm chắc thắng lợi. Kỳ thực người ta sớm đã có cách đối phó.
Lúc đó, hắn không nên cứ truy sát Dương Khai không buông, mà là nên cùng vị Ngụy Vương Chủ không biết tên họ kia liên thủ đối phó bốn vị Bát Phẩm này. Như thế, Dương Khai tất nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Đến lúc đó sẽ xuất hiện cục diện, chính là hai vị Ngụy Vương Chủ bọn họ liên thủ, giao đấu với Dương Khai và Yêu Báo, cộng thêm bốn vị Bát Phẩm Nhân tộc, vững vàng chiếm thượng phong!
Một niệm sai, từng bước sai. Mông Khuyết lần đầu cảm nhận được gian khổ và không dễ của Ma Na Da. Đối phó với tên giảo hoạt như Dương Khai, quả nhiên là không thể có chút lơ là. Ưu thế tự cho là đúng có lẽ chỉ là biểu hiện giả tạo.
Hắn vừa rộng an ủi chính mình, đây không phải lỗi của mình, mà là mục tiêu Dương Khai này quá mê người. Thay đổi bất kỳ Ngụy Vương Chủ nào ở vị trí của hắn, cũng sẽ không tùy tiện buông tha con cá lớn Dương Khai mà truy tìm mục tiêu khác.
Bây giờ nghĩ những thứ này đã không có ý nghĩa. Khi Yêu Báo mang bốn vị Bát Phẩm Nhân tộc xuất hiện, Mông Khuyết liền biết, kế hoạch chém giết Dương Khai của mình hôm nay đã thất bại. Hiện tại muốn cân nhắc chính là nên cùng bọn họ tử chiến đến cùng, hay là lập tức bỏ chạy.
Long mạch chi lực đang bốc cháy. Bí thuật Nguy Nguy Trường Thanh vẫn bao phủ Dương Khai cũng hóa thành lục quang đầy trời, tràn vào thân thể của hắn. Những vết thương bên ngoài thân, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khôi phục, ngay cả lồng ngực lõm xuống, cũng một lần nữa nhô lên.
Dương Khai quay đầu nhổ ra một ngụm huyết thủy, trường thương chỉ thẳng vào Mông Khuyết, trên mặt một mảnh lạnh lùng: “Cẩu vật, đã chuẩn bị tốt đánh trận thứ hai chưa?”
Từ năm đó ở ngoài Sơ Thiên đại cấm bị một vị Vương Chủ Mặc tộc truy sát, mấy ngàn năm nay, còn chưa bị tổn thất lớn như vậy.
Bên Mặc tộc thực lực mạnh hơn hắn không phải là không có, nhưng có thể đánh hắn thảm như vậy, chỉ có Ngụy Vương Chủ tên là Mông Khuyết trước mặt này.
Mối thù này, kết lớn!
Dứt lời thời điểm, khí tức liền đã cùng Âu Dương Liệt và những người khác chặt chẽ tương liên. Giây lát trong nháy mắt, trận thế đã thành, bao phủ không gian rộng lớn.
Nguyên bản Âu Dương Liệt và bốn vị Bát Phẩm khác, kết trận thế bất quá Tứ Tượng trận. Lôi Ảnh gia nhập, mới là Ngũ Hành trận thế. Còn bây giờ thêm một Dương Khai, đó chính là Lục Hợp trận.
Âu Dương Liệt vốn là chỗ trận nhãn, giờ phút này càng là chủ động tập trung ý chí, chuyển dời uy lực trận thế. Chỉ một thoáng, Dương Khai hóa thành trận mắt mới, khí thế đại thịnh, ẩn sẽ vượt qua tượng Bát Phẩm.
Hư không run rẩy, trên mặt Mông Khuyết vô cùng lo lắng.
Lục Hợp trận hắn đương nhiên nhận ra. Trận thế này đến từ Nhân tộc, cường giả Mặc tộc cũng đã diễn luyện qua. Lúc trước ngoài Bất Hồi Quan, Ma Na Da bố cục đối phó Dương Khai, các Vực Chủ chính là kết trận mà đi, nhưng bên Mặc tộc từ đầu đến cuối khó được tinh túy của nó.
Không nói đến những tầng lớp thấp hơn của Mặc tộc, đến cấp độ Vực Chủ này, rất nhiều Vực Chủ chỉ có thể kết thành Tứ Tượng trận, ngay cả những người có thể kết thành Ngũ Hành Trận cũng càng ít hơn. Về phần Lục Hợp trận cấp cao hơn, đó là từ trước đến nay chưa từng thành công.
Tình huống này xuất hiện chủ yếu là do khi kết trận cần tất cả những người bày trận đồng tâm hiệp lực. Điều này không chỉ cần phối hợp cực kỳ tinh vi, càng cần sự ăn ý trong tâm ý, quan trọng nhất là sự tín nhiệm không giữ lại chút nào đối với người chủ trì trận nhãn.
Nói cách khác, một khi kết thành trận thế, những người kết trận sẽ trở thành một bộ phận tạo thành trận thế. Không cần chủ quan phán đoán và ý chí, là phải giao phó sinh tử và tất cả lực lượng của bản thân cho người chủ trì trận nhãn.
Bên Nhân tộc có thể dễ dàng kết thành trận thế cao cấp, đó là xu hướng phát triển do áp lực sinh tử vô số năm qua mang lại. Bên Nhân tộc đã sớm chân thành đồng chí. Nhưng bên Mặc tộc lại không giống lúc trước.
Ai còn có thể không có chút suy nghĩ của riêng mình. Những Vực Chủ kia từng người thực lực mạnh mẽ, muốn họ giao phó sinh tử của mình cho những Vực Chủ khác, thật ra là rất khó làm được.
Không nói Mặc tộc, ngay cả bên Nhân tộc, Lục Hợp trận, Thất Tinh Trận đều có tiền lệ kết thành, nhưng càng lên trên như Bát Quái Trận, Cửu Cung Trận, Nhân tộc cũng khó có thể kết thành. Đây không phải là vấn đề có tín nhiệm hay không, mà là thực lực càng mạnh, độ khó kết trận càng lớn, cùng với áp lực mà người chủ trì trận nhãn khó có thể chịu đựng do hội tụ lực lượng khổng lồ mang lại.
Lúc này ở đây, đối với Âu Dương Liệt và ba vị Bát Phẩm khác mà nói, bọn họ nguyện ý giao phó sinh tử của mình cho Dương Khai. Nhiều năm cố gắng, cái tên Dương Khai nghiễm nhiên đã thành trụ cột vững chắc của Nhân tộc, là trụ cột tinh thần sừng sững không ngã của Nhân tộc. Ngăn chặn Mặc tộc xâm nhập cướp đoạt, nhân tài mới nổi nào trên con đường tu luyện trưởng thành chưa nghe qua đại danh của Dương Khai? Hầu như có thể nói, đa số bọn họ đều tắm mình dưới uy danh của Dương Khai, lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu nhân sinh mà trưởng thành.
Bây giờ bản tôn Dương Khai ở trước mặt, họ làm sao có gì chần chờ. Âu Dương Liệt và Lôi Ảnh thì càng không cần nói. Người trước có quan hệ cá nhân rất sâu đậm với hắn, người sau chính là yêu thân của hắn.
Chuyện tín nhiệm, không phải là vấn đề.