» Chương 612: Đế Dận

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025

“A Di Đà Phật!”

Nương theo một tiếng Phật hiệu, cửa đại điện được đẩy ra. Bước ra là một vị lão tăng với cặp lông mày dài rủ xuống hai bên mặt, đôi mắt đục ngầu. Lão khẽ nói: “Ở xa tới là khách, Minh Chân tán đi dị tượng đi.”

Minh Chân gật đầu. Ánh mắt hung quang trong mắt Tô Tử Mặc cũng dần thu lại. Lão tăng đã ra mặt, cuộc chiến giữa hai người sẽ không thể tiếp tục.

Ánh mắt lão tăng chuyển động, dừng lại trên người tu sĩ áo bào tím, nói: “Thí chủ, ngươi tuy là khách nhân, nhưng cũng nên có chút quy củ. Đọc kinh thư có thể, nhưng muốn ở đây chém giết tranh đấu, xin mời rời đi.”

Lời nói này không nhẹ không nặng, ngụ ý cảnh cáo tu sĩ áo bào tím tốt nhất nên an phận. Với bối phận của lão tăng, đương nhiên sẽ không ra tay với tu sĩ áo bào tím. Nhưng nếu tu sĩ áo bào tím quá phận, lão tăng không ngại mời hắn ra ngoài.

Tu sĩ áo bào tím khẽ cười lạnh, nói: “Đại sư, ngươi muốn bảo vệ hai vị đệ tử của ngươi, không có vấn đề. Nhưng ta muốn hỏi một câu, ngươi có thể bảo vệ bọn họ cả một đời sao!”

“Người này đả thương Linh thú của ta.” Tu sĩ áo bào tím thần sắc lạnh dần, chỉ vào Tô Tử Mặc cách đó không xa, u uẩn nói: “Hôm nay ngươi bảo vệ hắn, nhưng ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng để hắn xuất cốc, tốt nhất cả đời đều để hắn trốn ở đáy Táng Long cốc này!”

“Một khi ở bên ngoài bị ta gặp được, ta liền muốn lấy cái đầu trên cổ hắn!”

Đối mặt lão tăng mà vẫn có thể nói ra lời này, có thể thấy sự tự tin của tu sĩ áo bào tím. Lão tăng trầm mặc.

Minh Chân không nhịn được, phản bác: “Là Linh thú của ngươi khiêu khích trước, muốn mang tiểu hồ ly đi. Rõ ràng là ngươi sai, sao ngươi còn có thể hùng hổ như thế, ngươi không nói đạo lý!”

“Muốn đạo lý?” Tu sĩ áo bào tím cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu hòa thượng, bộ dạng dốt nát vô tri của ngươi thực sự rất thú vị. Thế giới bên ngoài là mạnh được yếu thua! Ngươi không đủ mạnh, liền phải bị giết! Đây chính là đạo lý đơn giản nhất!”

Câu nói này, Minh Chân không hiểu, nhưng Tô Tử Mặc lại nghe hiểu. Nghiêm chỉnh mà nói, Tu Chân giới chính là tàn khốc như vậy. Với trạng thái hiện tại của Minh Chân, một khi rời khỏi Táng Long cốc, dù có bản lĩnh đến đâu cũng sống không được bao lâu.

“À, đúng rồi.” Tu sĩ áo bào tím như chợt nghĩ tới chuyện gì, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, mỉm cười nói: “Còn mười năm nữa, chiến trường thượng cổ trung cấp sẽ mở ra, ngươi tuyệt đối đừng đi đến đó. Nếu không… ngươi nhất định sẽ chết ở bên trong!”

Tô Tử Mặc thần sắc như thường. Đối mặt với lời uy hiếp của tu sĩ áo bào tím, hắn căn bản không quan tâm. Cho đến hiện tại, dù hắn yêu hóa và chiến đấu, cũng không có chắc chắn có thể trấn áp tu sĩ áo bào tím. Nhưng mười năm sau, Tô Tử Mặc tin tưởng bản thân sẽ trở nên đáng sợ hơn!

Ẩn nấp hai mươi năm. Khi hắn từ đáy Táng Long cốc rời núi, hắn tin rằng không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn! Kẻ tu sĩ áo bào tím trước mắt cũng không được!

Vì lão tăng ra mặt, dù giữa tu sĩ áo bào tím và Tô Tử Mặc vẫn có địch ý, nhưng không tái diễn xung đột. Tu sĩ áo bào tím có rất nhiều linh đan diệu dược. Chỉ sau vài ngày, Đào Ngột đang nguy kịch đã được cứu sống. Đào Ngột hơi tỉnh lại, nhìn ánh mắt của Tô Tử Mặc cũng thay đổi, mang theo tia né tránh và e ngại.

Sau đó một tháng, tu sĩ áo bào tím vẫn không rời đi, chỉ không biết ngày đêm bưng kinh đọc. Sau một tháng, tu sĩ áo bào tím đứng dậy, mang theo Đào Ngột rời khỏi cổ tháp. Cùng lúc đó, lão tăng tìm đến Tô Tử Mặc.

Lão tăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi trực tiếp: “Mười năm sau, ngươi dự định tiến vào chiến trường thượng cổ?”

“Đúng.” Tô Tử Mặc gật đầu, không giấu giếm. Với tu vi của hắn, muốn mang theo đại ca Tô Hồng rời khỏi Bắc Vực, đây là biện pháp tốt nhất.

Lão tăng nói: “Vậy thì tốt. Mười năm sau, ta sẽ xuất thủ, mở ra một tọa độ không gian chiến trường thượng cổ, đưa ngươi cùng Minh Chân vào đó.”

Tọa độ không gian chiến trường thượng cổ sơ cấp cần năm vị Phản Hư đạo nhân liên thủ. Chiến trường thượng cổ trung cấp, không gian càng vững chắc. Muốn đả thông tọa độ không gian ở trên, cần lực lượng lớn hơn, ít nhất cũng phải là Pháp Tướng Đạo Quân!

“Minh Chân sư huynh hắn…” Tô Tử Mặc nhíu mày, muốn nói lại thôi. Bản lĩnh và lực lượng của Minh Chân không yếu, nhưng kỹ xảo chiến đấu và kinh nghiệm quá ít. Chiến trường thượng cổ, nơi tràn ngập giết chóc, huyết tinh, còn tàn khốc hơn cả Tu Chân giới bên ngoài! Minh Chân tiến vào chiến trường thượng cổ, rất có thể sẽ vẫn lạc.

Lão tăng nhìn ra sự lo lắng của Tô Tử Mặc, nói: “Cho nên, mới muốn nhờ ngươi giúp hắn. Còn mười năm nữa, tìm cách để hắn mau chóng trưởng thành.”

Tô Tử Mặc đột nhiên nhớ lại cảnh Điệp Nguyệt ném hắn vào Thương Lang sơn mạch, không khỏi nở nụ cười.

“Đơn giản.” Tô Tử Mặc nói: “Ném hắn vào chỗ sâu Đế cung, dưới tình huống không phóng thích Kim Đan dị tượng, cố gắng hết sức chém giết với âm binh âm mã ở đó.”

Muốn trưởng thành thực sự, nhất định phải trải qua tôi luyện sinh tử!

Hai người trò chuyện một lát, lão tăng lại dặn dò một câu: “Nếu ở trong chiến trường thượng cổ, gặp lại kẻ tu sĩ áo bào tím kia, nhất định phải cẩn thận cẩn thận! Cố gắng tránh hắn!”

Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Người này rốt cuộc là ai?”

“Hắn là thiên kiêu số một của Hỗn Nguyên tông, cùng giai vô địch!” Lão tăng nói: “Nghe nói, kẻ này hơn ba mươi tuổi đã vô địch Kim Đan cảnh. Không có gì bất ngờ, tương lai bước vào Phản Hư cảnh, tất nhiên là phong hào đệ tử!”

“Hắn tên gì?” Tô Tử Mặc lại hỏi.

“Đế Dận.” Lão tăng đáp.

“Ừ?” Tô Tử Mặc nhướng mày. Cái tên này hơi cổ quái, dường như đã nghe qua ở đâu đó. Nghĩ một lát, quang mang trong mắt Tô Tử Mặc chợt lóe, từng chữ nói ra: “Tu luyện ra Hỗn Độn Chi Hải, chân nhân số một Thiên Hoang, Đế Dận!”

“Không sai.” Lão tăng gật đầu nói: “Kẻ này một trăm năm trước, quả thực dựa vào Hỗn Độn Chi Hải, ở trên chiến trường thượng cổ, đánh bại tất cả đối thủ, đăng lâm vị trí đứng đầu Dị Tượng bảng.”

Trách không được. Tô Tử Mặc thở phào một hơi dài. Trách không được có thể cận chiến với hắn đến mức đó. Hóa ra người này, chính là tu luyện ra Kim Đan dị tượng truyền thừa Nhân Hoàng, tu luyện ra Hỗn Độn Chi Hải, chân nhân số một Thiên Hoang!

Tô Tử Mặc lòng đầy nghi hoặc, lại hỏi: “Người này đã là đứng đầu Dị Tượng bảng thượng giới, vì sao còn phải tham gia chiến trường thượng cổ mười năm sau?” Tính ra, Đế Dận mới hơn một trăm ba mươi tuổi.

Lão tăng giải thích: “Đối với Kim Đan cảnh có năm trăm năm thọ nguyên, hơn một trăm tuổi vẫn còn trẻ. Chỉ cần tuổi tác đủ, thời gian phù hợp, liền có thể tiến vào chiến trường thượng cổ.”

“Dù sao bảo vật bên trong, cơ duyên rất nhiều, đều là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền xuống.”

Tô Tử Mặc nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Một trăm năm trước, người này là Dị Tượng bảng số một. Một trăm năm trôi qua, cảnh giới tu vi của người này vẫn dừng lại ở Kim Đan cảnh?”

“Đây mới là điều đáng sợ của người này!” Lão tăng nói: “Không ngừng đột phá không tính là gì. Có thể dừng lại ở một thời điểm nào đó, lắng đọng lại, mới có thể thực sự củng cố căn cơ, đạt đến cảnh giới hòa hợp quán thông, thiên nhân hợp nhất.”

“Một trăm năm trước, kẻ này là chân nhân số một Thiên Hoang. Một trăm năm sau, chắc hẳn lại không ai là đối thủ của hắn. Ngươi gặp lại người này, nhất định phải tiểu tâm thận trọng!”

❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.”

“Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5903: Vây điểm đánh viện binh

Chương 674: Kết bái

Chương 5902: Cường công Bất Hồi quan