» Chương 647: Cá đã mắc câu
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025
Bên trong chiến trường thượng cổ, tẩu thú gào thét, phi cầm tê minh, các loại âm thanh liên tiếp, vang vọng khắp nơi.
Trên một ngọn núi cao vút trong mây, cây cối xanh tươi, cổ thụ mọc như rừng, là nơi sinh tồn của rất nhiều hung thú cường đại.
Điều kỳ lạ là, dưới chân ngọn núi này, lại một mảnh tĩnh lặng!
Trong rừng rậm, những đôi mắt thú xanh biếc lóe lên sau tán lá, nhìn chằm chằm đỉnh núi, trong mắt lộ ra tia tia sợ hãi.
Trên đỉnh núi, đứng hai bóng người.
Một người thân hình cao lớn, dù mang hình dạng con người nhưng không mặc quần áo che thân. Toàn thân và khuôn mặt đều mọc đầy tóc dài, cánh tay dài đến đầu gối dù chỉ rủ xuống tự nhiên!
Đây rõ ràng là một yêu thú!
Yêu thú tóc dài thần sắc âm trầm, đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xa một tòa thành trì cổ kính uy nghiêm. Đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện một tia huyết quang.
Bóng người còn lại trông cực kỳ cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn như thép đúc, phủ đầy những hoa văn đen vàng xen kẽ. Lắc lắc cái đầu hổ, trong mắt lóe lên hung quang.
Yêu hổ quay người, nhìn yêu thú tóc dài bên cạnh, khẽ nói: “Lão đại, tòa thành cổ này vạn cổ không ngã, sừng sững đến nay, lại có rất nhiều tu chân giả trấn thủ, sợ là rất khó đánh hạ.”
“Ngươi sợ?”
Yêu thú tóc dài trong mắt huyết quang lóe lên, hỏi ngược lại.
“Không, không có!”
Yêu hổ toàn thân giật mình, vội vàng lắc đầu.
Một lát sau, yêu hổ lại hỏi: “Lão đại, chúng ta lúc nào tiến công?”
“Còn phải chờ một chút, hắn còn chưa tới.” Yêu thú tóc dài lắc đầu.
“Vạn nhất hắn không đến thì sao?”
“Hắn nhất định sẽ tới!”
Nói xong, yêu thú tóc dài xoay người, đột ngột há miệng, hướng về phía rừng rậm dưới chân núi phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa!
Cổ thụ rung chuyển dữ dội, bầy yêu dần dần tan đi.
…
Sáng sớm.
Tô Tử Mặc cưỡi Hoàng Kim sư tử, đi đến cửa hang động.
Hoàng Kim sư tử ủ rũ, hai mắt vô hồn, còn tiều tụy hơn hôm qua.
Đêm qua, nó bị Tô Tử Mặc dọa gần chết, suốt đêm nơm nớp lo sợ, không dám ngủ. Sáng sớm nay, tinh thần đâu còn nữa.
Tất nhiên, đối với nó mà nói, đả kích lớn nhất vẫn là tâm linh.
Theo suy nghĩ của nó, trừ phi thư sinh này động lòng từ bi, thả nó đi.
Nếu không, nó chỉ có thể làm tọa kỵ cho thư sinh này cả đời.
Những người của Nam Đẩu phái ai nấy đều mắt đỏ hoe, mệt mỏi rã rời.
Dù hang động này cực kỳ kín đáo, nhưng nghe đủ loại tiếng động từ bên ngoài truyền vào, mọi người căn bản không dám ngủ, cứ thế trợn tròn mắt nhịn suốt đêm.
Chỉ có Tô Tử Mặc tinh thần vô cùng phấn chấn, trông như đã nghỉ ngơi rất tốt.
Hắn tu luyện Đại Hoang Yêu Vương bí điển, dù khi ngủ, hô hấp thổ nạp đều là luyện công, căn bản không bị ảnh hưởng.
Chúc Việt liếc nhìn Tô Tử Mặc, không nói gì.
Đường Thi Vận mỉm cười với Tô Tử Mặc, gật đầu ra hiệu.
Mọi người dừng lại một chút, dưới sự hướng dẫn của Đường Thi Vận, bắt đầu tiến gần về phía tòa thành cổ kia.
Trên đường đi, Đường Thi Vận dường như cực kỳ tò mò về Tô Tử Mặc, đi sóng vai với hắn, hỏi: “Tô đạo hữu, ngươi đến từ đại vực nào?”
“Bắc Vực.”
“Ồ, chúng ta Nam Đẩu phái là Nam Vực. Nam bắc hai vực cách nhau ức vạn dặm, nếu không có chiến trường thượng cổ này, chúng ta kiếp này sợ là khó mà gặp nhau. Đây cũng là duyên phận hiếm có.”
Chúc Việt không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, theo sau hai người.
Đường Thi Vận nói: “À, đúng rồi, Lưu Ly cung cũng ở Bắc Vực. Tô đạo hữu hẳn là cũng có nghe nói qua chứ?”
“Ừ, có chút quen biết.” Tô Tử Mặc nói.
Nghe đến đó, Chúc Việt không nhịn được cười nhạo một tiếng, nói: “Tô đạo hữu, đừng có khoa trương đến thế! Lưu Ly cung là một trong những Tiên môn, ngươi nếu không môn không phái, nào có tư cách cùng Lưu Ly cung tiếp xúc!”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Đường Thi Vận sợ hai người lại nảy sinh xung đột, vội vàng nói một câu.
Tô Tử Mặc cười không nói.
Mọi người đi dọc đường, trên vùng hoang dã rộng lớn, nhìn thấy không ít thi cốt nhân tộc. Trên đó vẫn còn vương vãi huyết nhục chưa khô hoàn toàn, cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Những người này, gần như đều chết vào đêm qua.
Nếu trước khi trời tối, không thể tìm được chỗ ẩn thân, hoặc điểm dừng chân như thành trì, tuyệt đại đa số tu chân giả đều khó thoát khỏi cái chết!
Tu chân giả đồ yêu, yêu tộc cũng sẽ ăn thịt người.
Chiến trường thượng cổ, hung thú hoành hành, chính là tàn khốc như vậy!
Lúc hoàng hôn, ở phía chân trời phía trước, cuối cùng hiện ra một loạt tường thành cổ kính đen nhánh.
Một tòa thành trì hùng vĩ tang thương, dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Đến gần, có thể thấy trên tường thành đứng một hàng tu chân giả, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đều mặc đạo bào giống nhau, rõ ràng đến từ cùng một tông môn.
Trên tường thành phía trên cổng thành, dựng thẳng một lá cờ hình tam giác, trên đó viết hai chữ to – Lưu Ly!
Hai bên cổng thành, có hơn mười vị tu sĩ Lưu Ly cung đứng đó.
Khi Tô Tử Mặc và đoàn người đến nơi, cổng thành đã sắp đóng lại. Mấy vị tu sĩ Lưu Ly cung tỏ vẻ sốt ruột, lớn tiếng thúc giục.
Một vị thủ vệ cổng thành nhìn đám người Nam Đẩu phái, xòe bàn tay ra, mặt không biểu cảm nói: “Mỗi người hai mươi gốc Dưỡng Hồn Huyết Tham!”
“Cái gì!”
“Không phải mười cây sao?”
“Tại sao tăng gấp đôi?”
Đám người Nam Đẩu phái không nhịn được ồn ào.
Đường Thi Vận cũng hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Tô Tử Mặc: “Thông thường, mỗi người chỉ cần nộp mười cây Dưỡng Hồn Huyết Tham là có thể vào thành. Không biết tại sao, đột nhiên tăng gấp đôi.”
“Làm ầm ĩ cái gì?”
Một vị thủ vệ cổng thành thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Cổng thành sắp đóng rồi. Nếu không có, các ngươi cứ ở ngoài cổng thành đi!”
Nghe đến đó, lòng mọi người trong Nam Đẩu phái chùng xuống.
Lúc này, để mọi người ở lại bên ngoài, chẳng khác nào là để họ chịu chết!
Chúc Việt sửa sang quần áo, bước ra phía trước, trầm giọng nói: “Tại hạ Nam Đẩu phái Chúc Việt, không biết chư vị có thể châm chước một chút không?”
“Nam Đẩu phái, một trong một trăm lẻ tám thượng môn?”
“Chúc Việt, người nằm trong Kim Đan Dị Tượng bảng thượng giới?”
Hai vị thủ vệ cổng thành nhíu mày hỏi.
“Không sai!”
Chúc Việt kiêu ngạo nói.
Hai vị tu sĩ Lưu Ly cung liếc nhìn nhau, gật đầu, nói: “Vậy ngươi giao mười cây Dưỡng Hồn Huyết Tham là được. Những người còn lại vẫn phải giao hai mươi gốc!”
Có thể đứng trong Kim Đan Dị Tượng bảng, đều là thiên kiêu đáng mặt. Bọn họ cũng phải nể mặt một chút.
Chúc Việt thấy hai người thái độ kiên quyết, cũng không tiện cưỡng cầu nữa, liền gật đầu.
Đám người Nam Đẩu phái bất đắc dĩ, chỉ có thể nộp những cây Dưỡng Hồn Huyết Tham mà những ngày này, họ đã mạo hiểm vài lần nguy hiểm mới hái được.
Tô Tử Mặc không có Dưỡng Hồn Huyết Tham.
Đường Thi Vận chủ động giúp hắn nộp hai mươi gốc.
Tô Tử Mặc nói lời cảm ơn, nhìn như tùy ý nói: “Sau này ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.”
Mọi người lần lượt vào thành.
Chúc Việt suốt dọc đường không nói lời nào.
Bây giờ cuối cùng cũng lấy lại được chút thể diện, khiêu khích nhìn Tô Tử Mặc, châm chọc nói: “Tô Tử Mặc, ngươi không phải nói, có quen biết với Lưu Ly cung sao? Vừa rồi sao không tiến lên nói chuyện?”
“Ha ha, trước mặt Lưu Ly cung, sao ngươi không dám khoa trương nữa?”
Tô Tử Mặc không nói gì.
Hắn căn bản không thèm để ý đến Chúc Việt.
Bởi vì, từ khoảnh khắc hắn vào thành, hắn đã cảm nhận được một luồng sát cơ ẩn hiện!
Không biết có bao nhiêu đôi mắt ẩn trong bóng tối, lướt qua người hắn.
Từng đạo linh hạc chui vào trong bóng tối.
“Cá đã cắn câu!”
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ sau thời đại của bộ truyện mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end.