» Chương 649: Đại khai sát giới

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 13, 2025

Tại Lưu Ly cung, dưới sự hướng dẫn của tu sĩ, mọi người thuộc phái Nam Đẩu tiến vào tòa đại điện rộng rãi, uy nghi nằm ở trung tâm cổ thành.

Lúc này, trong đại điện đã tụ tập không ít tu sĩ đến từ các tông môn, thế lực lớn. Đoàn người phái Nam Đẩu xen lẫn trong đó, không gây chú ý.

Xung quanh đại điện, có rất nhiều tu sĩ cưỡi thượng cổ di chủng. Tiếng yêu thú kêu vang, tạo nên không khí náo nhiệt. Thậm chí, còn có Kim Đan chân nhân điều khiển thượng cổ chiến xa, hoặc đứng trên thân hung giao, thượng cổ hung cầm, khí thế mười phần! Tô Tử Mặc cưỡi một con sư tử vàng, cũng không phải là gì đáng kể.

“Lưu Ly cung mời chúng ta tới dự tiệc, có thâm ý gì đây?”
“Ta cũng không hiểu, không biết buổi yến hội này có chủ đề gì.”
“Ta đoán là do tên yêu nghiệt của đảo Thần Hoàng. Họ muốn chúng ta giúp lưu ý, nếu phát hiện tung tích hắn thì báo cho Lưu Ly cung.”

Tiếng người huyên náo.

Những tu sĩ có danh tiếng đều có một chỗ ngồi trong đại điện. Một số tán tu hoặc tu sĩ môn phái nhỏ thì vây quanh bên ngoài, xem náo nhiệt.

Chúc Việt liếc nhìn Tô Tử Mặc bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, ngẩng đầu nói: “Tô đạo hữu, nếu không có phái Nam Đẩu của ta, chỉ bằng thân phận của ngươi, căn bản không thể vào được đây, hiểu không?”

“Tiến vào đại điện này, cũng chưa hẳn là chuyện tốt.” Tô Tử Mặc thản nhiên đáp.

“Hừ!” Chúc Việt cười lạnh, định tranh luận, nhưng Đường Thi Vận vội vàng ngắt lời, chỉ sang bên cạnh nói: “Mau nhìn, có người đến rồi!”

Cách đó không xa, một đội tu sĩ phá không mà đến.

Người đi đầu mặc đạo bào vàng nhạt, chắp tay sau lưng, khí vũ hiên ngang. Mày kiếm của hắn sắc bén, ánh mắt sáng rực, phảng phất chiếu ra ánh sáng thất thải Lưu Ly.

“Vị này chính là Diệp Thiên Thành của Lưu Ly cung!”
“Ra là hắn! Nghe nói sau khi Tịch Vô Nhai, Kim Đan chân nhân số một Bắc Vực chết hai mươi năm trước, Diệp Thiên Thành đã thay thế vị trí đó.”

Nghe cái tên Diệp Thiên Thành, ánh mắt Tô Tử Mặc trở nên lạnh lẽo. Cơ yêu tinh từng nói với hắn, ngày đó kẻ cầm đầu Lưu Ly cung đồ sát mười ba thành ở Yến quốc chính là Diệp Thiên Thành, một trong những đệ tử của Huyền Vũ đạo nhân!

Tô Tử Mặc đưa mắt nhìn ra sau Diệp Thiên Thành, nheo mắt lại.

Có hai lão giả tóc bạc, râu trắng đi sát phía sau. Nhìn qua họ có vẻ gần đất xa trời, nhưng hai lão giả này lại mang đến cho Tô Tử Mặc cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Phong ấn giả!

Hai lão giả này chắc chắn là phong ấn giả cảnh giới Nguyên Anh!

Tô Tử Mặc thầm cười lạnh.

Trên thực tế, trong chiến trường thượng cổ, dù phong ấn giả là cảnh giới Nguyên Anh và có thể điều động pháp lực, nhưng uy hiếp của họ đối với hắn không quá lớn! Bởi vì không gian trong chiến trường thượng cổ là không gian mảnh vỡ, không ổn định. Hạn chế đối với phong ấn giả quá lớn. Chỉ cần bộc phát sức mạnh cảnh giới Nguyên Anh, chắc chắn sẽ gây ra rung chuyển không gian, tạo ra vết nứt không gian và bị nuốt chửng! Nói cách khác, phong ấn giả thường chỉ có một cơ hội ra tay. Nếu một đòn không trúng, kẻ vẫn lạc sẽ là phong ấn giả!

Sau ba người họ còn có mấy chục Kim Đan chân nhân.

Trong nháy mắt, đoàn người Diệp Thiên Thành đã đến trên cùng của đại điện, nhìn bốn phía, nhìn xuống đám đông tu sĩ phía dưới, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

“Chư vị!”

Giọng Diệp Thiên Thành không nặng không nhẹ, nhưng truyền khắp trong và ngoài đại điện.

Đám đông dần dần yên lặng.

“Chắc hẳn chư vị đều rất tò mò về mục đích của buổi yến hội hôm nay.”

Diệp Thiên Thành cười nói: “Kỳ thật, rất đơn giản, chỉ là không muốn để mọi người bỏ lỡ một màn kịch hay.”

Các tu sĩ phía dưới đều lộ vẻ khó hiểu.

Diệp Thiên Thành chậm rãi nói: “Chắc hẳn chư vị đều đã nghe nói, Bắc Vực xuất hiện một yêu nghiệt, diệt tuyệt nhân tính, đồ sát mấy trăm vạn tu chân giả, còn tuyên bố muốn tiêu diệt tu sĩ Lưu Ly cung của ta.”

“Nghe nói qua!”
“Yêu nghiệt đảo Thần Hoàng!”
“Ta biết, người này tên Tô Tử Mặc!”
“Ừ, nghe nói người này thích mặc áo xanh, như một thư sinh.”

Trong đám đông vang lên từng tiếng.

Đoàn người phái Nam Đẩu dần biến sắc, chậm rãi quay đầu, theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc bên cạnh.

Chúc Việt nghe mà kinh hồn bạt vía, mắt đầy kinh nghi bất định.

Tô Tử Mặc khẽ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”

Chúc Việt toàn thân run lên, lông tơ dựng đứng.

Ánh mắt Diệp Thiên Thành chuyển động, rơi vào đoàn người phái Nam Đẩu, cười như không cười nói: “Hiện tại, ta nói cho chư vị biết, tên yêu nghiệt này, ngay ở trong số các ngươi!”

Đám đông xôn xao!

Đoàn người phái Nam Đẩu hoảng loạn, kinh sợ nhìn Tô Tử Mặc, liều mạng lùi về sau, giữ khoảng cách thật xa.

Rất nhiều tu sĩ theo ánh mắt Diệp Thiên Thành nhìn, cũng dần chú ý tới Tô Tử Mặc.

“Là hắn!”
“Yêu nghiệt đảo Thần Hoàng!”
“Hắn vậy mà thực sự dám đến!”

Trong nháy mắt, cả tòa đại điện cô lập Tô Tử Mặc.

Đường Thi Vận đứng tại chỗ, như chưa kịp phản ứng, có chút mờ mịt luống cuống, chỉ kinh ngạc nhìn Tô Tử Mặc.

Trong tình thế như vậy, Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, ung dung không vội, quay đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao không đi?”

“Ta không biết.” Đường Thi Vận lắc đầu, thần sắc có chút thống khổ, nói: “Ta chỉ biết, ngươi đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể…”

Ngược lại, sau khi kéo dài khoảng cách với Tô Tử Mặc, Chúc Việt mới quay người nhìn về phía Diệp Thiên Thành, thần sắc kích động, ôm quyền nói: “Diệp đạo hữu, tại hạ Chúc Việt của phái Nam Đẩu, cùng người này chỉ là bèo nước gặp nhau, thực sự không biết thân phận của người này!”

“Đúng đúng, chúng ta cũng không quen hắn!” Những tu sĩ còn lại của phái Nam Đẩu vội vàng lên tiếng phụ họa, hận không thể lập tức phân rõ giới hạn với Tô Tử Mặc.

“Tên súc sinh này!”
“Không phải tộc ta, lòng ắt dị loại!”
“Giết hắn, cho mấy trăm vạn tu chân giả kia đền mạng!”
“Giết! Giết! Giết!”

Đám đông sôi trào, quần tình kích động.

Ánh mắt mỗi người đỏ ngầu, hầu như muốn ăn sống nuốt tươi Tô Tử Mặc!

Rất nhiều tu chân giả, hình thành một cỗ đại thế ngập trời, nghiền ép tới. Cho dù không ra tay, đổi lại người khác, tinh thần đã sớm sụp đổ!

Sư tử vàng dù là hung thú thuần huyết, lúc này lại sợ đến nằm sấp trên mặt đất, không dám cử động dù chỉ một chút. Chỉ cần một người một đạo linh thuật giáng xuống, liền có thể nện hắn đến tan xương nát thịt!

Nó thầm kêu khổ trong lòng, thực sự là khóc không ra nước mắt.

Nhưng, Tô Tử Mặc vẫn như cũ bình tĩnh.

Trên người hắn, còn quấn quanh một loại khí tràng vô hình, cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể chống lại tất cả tu chân giả trong và ngoài đại điện, không rơi vào thế hạ phong!

“Ha ha ha ha!” Diệp Thiên Thành ngửa mặt lên trời cười to, ở trên cao nhìn xuống Tô Tử Mặc, nói: “Tô Tử Mặc, không ngờ ngươi còn thực sự có gan vào thành! Chỉ là, ngươi muốn đấu với Lưu Ly cung, còn chưa đủ tư cách!”

Tô Tử Mặc mặt không biểu cảm, nhìn quanh, chậm rãi nói: “Đây là ân oán giữa ta và Lưu Ly cung, không liên quan đến các ngươi. Không muốn lội vũng nước đục này, thì nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Đánh rắm!” Chúc Việt quát lớn một tiếng, đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Ngươi chính là Yêu tộc, thiên hạ tu sĩ cùng tru diệt!”

Diệp Thiên Thành khẽ cười lạnh, cất giọng nói: “Chư vị, yến hội hôm nay chỉ có một món ăn, chính là huyết nhục của tên yêu nghiệt này! Người này khí huyết hùng hậu, máu thịt ẩn chứa tinh nguyên sinh mệnh mạnh mẽ, là vật đại bổ! Ai có thể hưởng dụng món ăn này, thì xem các ngươi.”

Không ít tu sĩ theo bản năng liếm môi, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

“Được, tốt, tốt!” Tô Tử Mặc liên tục gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta đại khai sát giới!”

❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Như là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 316: Vẫn tiên phim nhiều tập

Chương 1050: Ngũ đại long mạch

Chương 315: Mộng trở lại Ngự Thú tông