» Chương 5932: Mê vụ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025
Dương Khai trầm tư một chút, vuốt cằm nói:
– Có đạo lý!
Diêm Bằng dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng nhìn qua Dương Khai:
– Ngươi chính là người trong truyền thuyết kia, Thánh Tử?
Dương Khai thân hình linh hoạt xuyên qua trong đá vụn, đồng thời thuận miệng đáp:
– Ta cũng không biết có phải hay không.
Rất nhanh hắn liền tới đến trước mặt Tả Vô Ưu, cúi đầu nhìn một chút hắn.
Tả Vô Ưu bờ môi nhúc nhích, nhìn khẩu hình đó là hai chữ “Mau trốn”.
Dương Khai hướng hắn mỉm cười, đưa tay chộp lấy thanh trường kiếm trong tay hắn:
– Mượn dùng một chút.
Diêm Bằng đối với việc này cũng không ngăn cản, thấy thế hiếu kỳ nói:
– Ngươi muốn làm gì?
Dương Khai mắt điếc tai ngơ, xem kỹ trường kiếm trong tay. Trước đó trên đường đào vong, Trịnh Hải nói qua, thanh kiếm này chính là Thần Binh do Thánh Nữ ban thưởng.
Tuy nhiên, trong mắt Dương Khai, thanh kiếm này cũng chỉ có vậy, thậm chí ngay cả cấp độ bí bảo cũng chưa đạt tới.
Nghĩ đến cũng không kỳ lạ, bản thân thế giới này vốn là một thế giới có tiêu chuẩn Võ Đạo không tính quá cao, làm sao có thể có Thần Binh lợi khí mạnh mẽ như vậy.
– Lão phu hỏi ngươi đang làm cái gì!
Mắt thấy Dương Khai như vậy không coi ai ra gì, Diêm Bằng không khỏi có chút tức giận.
Dương Khai búng ngón tay gõ gõ thân kiếm, lắng nghe tiếng kiếm reo vang vọng, nghiêng đầu nhìn qua Diêm Bằng, lại cười nói:
– Chuẩn bị đánh nhau à. Các ngươi đông người như vậy, ta đương nhiên phải tìm một kiện binh khí thuận tay.
Bốn phương tám hướng đã bị địch nhân đoàn đoàn bao vây. Có thể nhìn ra, Diêm Bằng rất coi trọng chuyện này, mang theo hơn 30 người tới.
Diêm Bằng hơi híp mắt lại, nói:
– Chưa hẳn liền muốn đấu qua một trận.
– Ồ?
Dương Khai lông mày nhướng lên:
– Ngươi nguyện ý để cho chúng ta đi?
Diêm Bằng nói:
– Ngươi không thể đi, bọn hắn có thể đi.
– Bởi vì ta là Thánh Tử?
– Không sai. Sấm ngôn của Quang Minh Thần Giáo đã lưu truyền rất nhiều năm. Tất cả mọi người cho là đó là một dự đoán không thiết thực. Bất kể ngươi có phải thật là Thánh Tử hay không, đều phải đi theo ta một chuyến. Yên tâm, chủ thượng chưa hẳn muốn lấy tính mạng của ngươi, nói không chừng ngươi còn có thể nhân họa đắc phúc.
Dương Khai nhìn xem hắn:
– Không nhìn lầm, ngươi hẳn là Thần Du Cảnh à? Một cường giả như ngươi, thế mà còn có chủ thượng?
Đôi mắt Diêm Bằng lập tức hiện lên vẻ cuồng nhiệt:
– Đó là tự nhiên. Thần uy của chủ thượng không phải các ngươi những phàm phu tục tử này có thể tưởng tượng. Lão phu không kịp hắn chi vạn nhất!
Nhìn xem vẻ mặt cuồng nhiệt của hắn, Dương Khai chợt nảy sinh một cảm giác đã từng quen biết…
Dương Khai còn muốn hỏi thêm vài điều, nhưng Diêm Bằng đã mất kiên nhẫn. Vẻ cuồng nhiệt trong mắt thu liễm, hóa thành tỉnh táo và tàn nhẫn:
– Tiểu bối, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến, tránh bị da thịt nỗi khổ!
– Khó mà làm được.
Dương Khai lắc đầu như trống lắc:
– Ta rất tò mò về sấm ngôn kia, chuẩn bị đi gặp một lần vị Thánh Nữ của bọn họ.
Diêm Bằng hừ lạnh:
– Ngu xuẩn mất khôn!
Vung tay lên, quát khẽ nói:
– Bắt lấy hắn!
Dương Khai đưa tay phủ kiếm:
– Đáng tiếc không phải thương, thôi, đều như thế!
Vừa dứt lời, trường kiếm lắc một cái, huyết quang tóe hiện. Một vị võ giả lao tới bên cạnh Dương Khai, không hiểu sao trúng kiếm, ôm lấy yết hầu lảo đảo lùi lại.
Trường kiếm lại đâm, lại có người bị một kiếm mất mạng.
Bốn phương tám hướng, từng vị võ giả chen chúc mà đến. Thân hình Dương Khai di chuyển, giữa những đợt tấn công dày đặc như một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Trong chốc lát ngắn ngủi, bốn phía đã ngã đầy đất thi thể. Số người Diêm Bằng mang tới đã tổn thất hơn một nửa.
Những người còn lại ai nấy trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, không ai dám tiến lên.
Tả Vô Ưu đổ gục trong đống đá vụn càng nhìn mà trợn tròn mắt, nhất thời quên hô hấp. Một bên khác, Lưu Tập cũng đồng dạng trợn to tròng mắt, cơ hồ hoài nghi mình đang nằm mơ.
Diêm Bằng cũng kinh nghi tới cực điểm:
– Ngươi đây là kiếm thuật gì?
Trong mắt hắn, vị Thánh Tử của Quang Minh Thần Giáo này căn bản không thôi động lực lượng cường đại nào. Thanh trường kiếm kia trên tay hắn lại như có sinh mệnh của riêng mình, mỗi một kiếm đâm ra đều vừa đúng, nhất định có người trúng chiêu.
Trước sau, hắn đâm thẳng mười mấy kiếm, số người mình mang tới đã chết một nửa.
Trên trường kiếm của hắn, lại không dính một giọt máu!
– Kiếm thuật?
Dương Khai rung trường kiếm, lắc đầu nói:
– Không không không, đây không phải kiếm thuật.
– Không phải kiếm thuật? Đó là cái gì?
– Đây là Đạo!
Đạo của Kiếm Đạo!
Dương Khai mặc dù chủ tu là không gian, thời gian và Thương Đạo, nhưng Kiếm Đạo hắn cũng có chỗ đọc lướt qua. Sớm mấy năm khi thực lực chưa đủ cường đại, hắn từng phối kiếm tung hoành thiên hạ. Chỉ là từ sau trận chiến ở Tinh Giới, được A Đại tặng cho Thương Long Thương, liền đổi dùng Thương Đạo.
Nhận được thu hoạch từ Thiên tượng biển cả và đáy sông Vô Tận Trường Hà, hiện giờ tạo nghệ trên Kiếm Đạo của hắn tuy không bằng ba loại đại đạo chủ tu, nhưng so với võ giả bình thường, vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Sinh linh trong Tiểu Càn Khôn của hắn, rất nhiều người đều nhờ vậy mà được lợi, đi đến con đường Kiếm Đạo. Đây cũng là một loại đại đạo được người tu hành nhiều nhất trong toàn bộ Hư Không thế giới.
Thực lực của hắn ở thế giới này quả thật bị áp chế nặng nề, lực lượng đại đạo cũng khó có thể vận dụng. Thế nhưng căn cơ đại đạo đặt ở đó, tùy tiện một chiêu, đều là sự diễn dịch Kiếm Đạo cực kỳ tinh diệu.
Loại chuyện này đặt trong mắt Diêm Bằng và Tả Vô Ưu bọn người, cũng có chút khó có thể lý giải được.
– Vậy hiện tại, ai đến nhận lấy cái chết?
Dương Khai nhìn về phía những võ giả đang tiến thoái lưỡng nan ở bốn phía.
Không ai dám tiến lên!
– Chỉ là Chân Nguyên Cảnh tiểu bối, cũng dám ở trước mặt lão phu làm càn. Kiếm thuật của ngươi có tinh diệu nữa thì thế nào? Hãy xem thủ đoạn của lão phu!
Diêm Bằng gầm thét, thần niệm phun trào, linh thể thần hồn ngang nhiên xông về phía Dương Khai.
Tả Vô Ưu sắc mặt đại biến, quát khẽ nói:
– Thánh Tử cẩn thận!
Kiếm thuật của Thánh Tử quả thật xuất thần nhập hóa, thế nhưng cảnh giới lại không may! Giữa Chân Nguyên Cảnh và Thần Du Cảnh có một ranh giới khó mà xóa nhòa, đó chính là thần niệm. Người sau đã sinh ra thần niệm và linh thể thần hồn, người trước thì không.
Cho nên, nếu võ giả Thần Du Cảnh ra tay với Chân Nguyên Cảnh, người sau căn bản không có cách nào ngăn cản, trừ phi đeo một vài bí bảo phòng hộ thần hồn!
Diêm Bằng đã chứng kiến thủ đoạn của Dương Khai, tự thấy khó mà hóa giải kiếm thuật của đối phương, muốn bắt lấy hắn, cũng chỉ có thể vận dụng thủ đoạn trên thần hồn.
Trong tích tắc, linh thể thần hồn của Diêm Bằng đã xông vào Thức Hải của Dương Khai, hiển hiện ra.
Hắn ngạo nghễ đứng trên vùng biển ấy, vẻ kiêu ngạo khinh thường trên mặt rất nhanh hóa thành kinh nghi.
Đây là Thức Hải!
Một võ giả Chân Nguyên Cảnh, tại sao lại có Thức Hải? Hơn nữa trong Thức Hải này ẩn chứa một vĩ lực tràn trề, rõ ràng là điều hắn khó có thể tưởng tượng. Thần hồn Thần Du Cảnh trước lực lượng như vậy, đơn giản như đom đóm dưới ánh trăng sáng vằng vặc!
Tình huống thế nào?
Thánh Tử được sấm ngôn này báo trước trên thân quả nhiên có ẩn chứa bí mật lớn. Thân thủ kiếm thuật không thể tưởng tượng tạm thời không nói, biển thần hồn mênh mông vô cùng này càng khiến người ta sợ hãi thán phục.
Hắn rất nhanh phát hiện một hòn đảo thất thải, trong Thức Hải rộng lớn vô biên, hòn đảo mờ mịt hào quang ấy thật dễ thấy.
Diêm Bằng chỉ cảm thấy thần hồn của mình đều đang run rẩy!
Hắn bản năng nhận ra, hòn đảo thất thải kia là một bảo bối đáng sợ nào đó. Chỉ riêng việc được ánh hào quang thất thải chiếu rọi, thần hồn của hắn đã có cảm giác vô cùng thư sướng.
Nhất định phải có được hòn đảo thất thải này!
Hắn nghĩ như vậy trong lòng, lập tức liền bay về phía hòn đảo nhỏ kia.
Không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, rất dễ dàng liền rơi xuống trên hòn đảo nhỏ.
Trong chốc lát, Diêm Bằng thư sướng không thể tự chủ, lực lượng vô danh đang bồi bổ linh thể thần hồn hắn, khiến hắn sinh ra ảo giác trở về mẫu thai, hận không thể cả đời đều ở lại đây không đi.
– Rất lâu không thấy được gia hỏa yếu như vậy.
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Diêm Bằng giật mình sợ hãi.
Có người?
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, thoáng cái liền nhìn thấy một thân ảnh thanh niên. Bên cạnh thanh niên kia, còn ngồi xổm một con báo toàn thân lấp lóe lôi quang.
Vừa rồi nói chuyện, dường như là… con báo kia?
Thanh niên nói:
– Tất cả mọi người đều từ yếu đuối từng bước một tu hành lên.
Con báo xùy một tiếng:
– Tư chất lão gia hỏa này cũng chỉ có vậy. Coi như phóng tới thế giới khác, nhiều lắm cũng chỉ tấn thăng thêm một tầng.
– Được rồi, làm việc đi.
– Lão đại nói thế nào?
– Lão đại nói đừng giết chết, hỏi thêm một chút tin tức.
– À, vậy ngươi lên đi, ta sợ ra tay quá nặng, hắn đỡ không nổi.
– Được rồi.
Thanh niên bất đắc dĩ gật gật đầu, mỉm cười với Diêm Bằng:
– Lão nhân gia, không muốn chịu đau khổ mà nói, liền ngoan ngoãn đem tất cả mọi thứ ngươi biết chi tiết nói ra. Thượng thiên có đức hiếu sinh, ngươi tốt nhất hợp tác, lão đại có lẽ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Diêm Bằng lập tức vẻ mặt ngưng trọng!
…
Giữa đá vụn tàn bích, Tả Vô Ưu mặt đầy lo âu hô lên câu nói kia. Tiếp theo một khắc, đã thấy trường kiếm trong tay Thánh Tử lần nữa nhảy múa, thẳng hướng những địch nhân đang vây quanh bốn phía.
Huyết quang văng khắp nơi, tiếng kêu rên liên hồi.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, sau khi Diêm Bằng xuất thủ, Dương Khai thế mà vẫn có thể hành động. Theo lý mà nói, thời khắc này thần hồn của Dương Khai lẽ ra đã bị Diêm Bằng đánh tan, hoặc là diệt vong, hoặc là bị khống chế. Nhưng trên thực tế, Dương Khai lại không có chút phản ứng nào.
Nhất thời không quan sát, đám người vốn đã tổn thất nặng nề lại thương vong lớn hơn.
Cho đến khi chỉ còn lại vài người, bọn hắn mới giật mình.
– Giết hắn!
– Mau giết hắn!
Những người kia sợ hãi kêu lên. Trên thân đột nhiên tràn ngập ra một lớp sương khói mỏng manh. Mà theo sương mù tràn ngập, thực lực của những người này rõ ràng có một chút tăng lên.
Dương Khai đang cầm kiếm giết chóc lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trường kiếm trong tay vẫn vung vẩy ra tử vong triệu hoán. Vài hơi sau, chỉ còn lại một võ giả cuối cùng còn đang kéo dài hơi tàn, tất cả những người khác đều đã ngã xuống đất mất mạng.
Đợi cho Dương Khai một kiếm đâm xuyên vai võ giả cuối cùng, một tay bắt lấy hắn sau đó, mấy chục người Diêm Bằng mang tới, đã chết gần hết.
– Thánh Tử cẩn thận, không cần nhiễm sương mù kia!
Giọng nói lo lắng của Tả Vô Ưu vang lên lần nữa.
Dương Khai lại như không nghe thấy, cầm lấy võ giả trước mặt, không ngừng gây áp lực cho hắn, buộc hắn thôi động lực lượng sương mù kia.
Sau một lát công phu, Dương Khai mới thu tay lại. Mà võ giả bị bắt lấy kia cũng đồng thời khí tức diệt tuyệt.
Đứng tại chỗ, Dương Khai lộ ra vẻ trầm tư.
Sương mù kia… Lại là Mặc Chi Lực. Mặc dù rất nhạt nhẽo và yếu ớt, hơi khác so với Mặc Chi Lực đã thấy trước đây, nhưng đúng là Mặc Chi Lực không thể nghi ngờ.
Hồi tưởng lại vẻ mặt cuồng nhiệt mà Diêm Bằng trước đó bộc lộ, Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được cảm giác kiểu vẻ mặt kia có chút giống như đã từng quen biết.
– Những người này, đều sẽ thôi động loại lực lượng này sao?
Dương Khai quay đầu nhìn về phía Tả Vô Ưu.
Tả Vô Ưu nói:
– Người của Mặc Giáo đều có được Mặc Chi Lực.
Dương Khai gật đầu. Trải qua liên tiếp những sự kiện không hiểu thấu như vậy, cuối cùng cũng đẩy ra được một chút màn sương mù.