» Chương 5973: Coi là thật dữ dội
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 13, 2025
Đây rõ ràng là ý của Trương Nhược Tích, Tiểu Thạch tộc có linh trí thấp kém căn bản không thể có hành động tự chủ như vậy.
Đông đảo cường giả Nhân tộc đều đại hỉ.
Mấy tháng ác chiến, phe Nhân tộc gần như không có thời gian tu chỉnh, mỗi bộ đại quân đều sắp tới cực hạn, ngay cả các cửu phẩm cũng không còn ở đỉnh phong. Nếu không thì trước đó Mễ Kinh Luân đã không nảy sinh suy nghĩ rút quân.
Chẳng ai ngờ rằng, trong chiến trường khốc liệt như vậy, còn có một nơi an bình có thể cung cấp Nhân tộc nghỉ ngơi điều dưỡng.
Mặc dù việc nghỉ ngơi điều dưỡng này chắc chắn không duy trì được bao lâu, nhưng trong cục diện như hiện tại, bất kỳ một chút thời gian tu chỉnh nào cũng vô cùng quý giá.
Vì vậy, khi phát giác được ý đồ của Tiểu Thạch tộc, các bộ đại quân Nhân tộc gần như không do dự, nhao nhao rút lui về phía hành lang hư không.
Khoảng trống rộng lớn bị đại quân Tiểu Thạch tộc dày đặc bổ sung lại. Nhìn những thân ảnh Tiểu Thạch tộc tràn ngập tầm mắt, bày khắp hư không, các tướng sĩ Nhân tộc không khỏi sinh ra một cảm giác an toàn. Tâm thần căng thẳng mấy tháng cũng hoàn toàn lắng xuống.
Đại lượng linh đan diệu dược được ban phát xuống, còn có các loại vật tư tác chiến.
Lần này Nhân tộc không còn giữ lại, tất cả tích lũy đều dốc hết. Bởi vì đây là trận chiến cuối cùng của Nhân tộc, trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của chủng tộc. Nếu thắng, vẫn là chủ nhân của vùng thiên địa này. Nếu bại, thế gian sẽ không còn Nhân tộc nữa.
Lúc này, giữ lại vật tư để làm gì? Tự nhiên là cố gắng hết sức khôi phục lực lượng đại quân, chuẩn bị cho trận đại chiến cuối cùng.
Trong hành lang hư không còn không ngừng tuôn ra đại quân Tiểu Thạch tộc, số lượng ngày càng nhiều. Đã chịu thiệt lớn một lần, đại quân Mặc tộc còn sót lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Những cường giả Mặc tộc nhìn Tiểu Thạch tộc, đều đau đầu vô cùng.
Hơn nữa, hiện tại bọn họ cần phải đối mặt, không chỉ là liên quân Nhân tộc và Tiểu Thạch tộc…
Trên chiến trường của A Đại và A Nhị, bỗng nhiên có thêm tám vị cửu phẩm Tiểu Thạch tộc gia nhập. Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến các vương chủ đang vây công hai vị Cự Thần Linh hồn bay phách lạc.
Tám vị Tiểu Thạch tộc này xuất hiện, nữ tử Nhân tộc kia sợ là cũng không xa nữa!
Cho đến giờ phút này, các cường giả Mặc tộc mới kinh hãi phát hiện, những vương chủ trước đó tham gia vây công Trương Nhược Tích đã toàn bộ ngã xuống.
Điều này khiến tất cả vương chủ đều lạnh cả người.
Phải biết đây là sự liên thủ của hơn mười vị vương chủ, một lực lượng cường đại như vậy thế mà trong thời gian ngắn ngủi đã bị chém giết gần hết!
Số lượng vương chủ vây công A Đại và A Nhị không chênh lệch là bao so với số lượng vương chủ trước đó vây công Trương Nhược Tích. Những vương chủ kia đều đã bị chém giết, tiếp theo chỉ sợ cũng sẽ đến lượt bọn họ.
Vì vậy, sau khi nhận ra khí tức của Trương Nhược Tích nhanh chóng tới gần từ phương xa, không ít vương chủ lại bỏ A Đại và A Nhị lại, quay đầu lao về phía lỗ hổng ở Sơ Thiên đại cấm.
Bọn họ liên thủ hợp lực, trong nháy mắt đánh tan phòng tuyến do đại quân Tiểu Thạch tộc hình thành, không quay đầu lại tiến vào trong đại cấm.
Đã từng có lúc, bọn họ mơ ước thoát khỏi cái lồng giam Sở Thiên đại cấm này, đi chinh phục tất cả những gì bọn họ nhìn thấy. Vì giấc mộng này, bọn họ chờ đợi trăm vạn năm mới được như nguyện.
Thế nhưng tâm tình vui thích không thể duy trì được bao lâu, hiện tại bọn họ mới phát hiện, trên đời này sẽ không có nơi nào an toàn hơn Sơ Thiên đại cấm.
Chí Tôn không xuất hiện, không ai có thể ngăn cản nữ tử này giết chóc!
Thiếu đi gần một nửa vương chủ kiềm chế, lại được tám vị cửu phẩm Tiểu Thạch tộc tương trợ, hai vị Cự Thần Linh trong nháy mắt thay đổi cục diện.
A Đại duỗi tay, túm lấy một vương chủ muốn chạy trốn. Hắn gầm thét giận dữ, lại càng nhét vương chủ kia vào miệng.
Mặc cho vương chủ kia giãy giụa thế nào, cũng khó có thể lay chuyển bàn tay hắn.
Cho đến khi đưa vào cái miệng lớn như vực sâu kia, A Đại cắn xuống một cái.
Tựa như cắn một con côn trùng, máu mực phun tung tóe giữa miệng, khí tức của vương chủ kia trong nháy tức bị chôn vùi.
Hắn gầm thét, phát tiết sự tức giận trong lòng…
Thân là Cự Thần Linh cường đại, lại bị các vương chủ Mặc tộc vây công chật vật như vậy, hắn quả thực tức giận.
A Nhị bên kia cũng không nhàn rỗi. Một quyền một cước, mỗi đòn đều đơn giản đến cực điểm, nhưng mỗi đòn đều làm nát bươm hư không rộng lớn, ngăn cản ý đồ chạy trốn của những vương chủ kia.
Đôi cánh sau lưng Trương Nhược Tích huy động, lướt qua trên chiến trường này, phía sau kéo theo dải sáng trắng nõn thật dài, rực rỡ.
Nàng không để ý đến khu vực chiến trường của Cự Thần Linh, mà trực tiếp xuyên qua, đâm thẳng vào lỗ hổng trong Sơ Thiên đại cấm.
Trong lỗ hổng đại cấm còn có rất nhiều vương chủ đang đứng bên bờ quan sát cục diện trên chiến trường, trong đó bao gồm cả những vương chủ đã chạy về.
Bọn họ cho rằng trong đại cấm là an toàn…
Thế nhưng tai họa lại theo đuôi mà tới.
Trong lỗ hổng tức khắc một mảnh hỗn loạn, không ngừng có vương chủ bị chém giết, tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.
Bị đại quân Tiểu Thạch tộc bao vây ở khu vực trung tâm, gần hành lang hư không, đại quân Nhân tộc đang tu chỉnh. Vô số cường giả hoa mắt thần trì nhìn cảnh tượng kinh người này, chưa bao giờ cảm thấy khoảnh khắc nào thoải mái, dễ chịu như lúc này.
“Thật sự là hung dữ!” Âu Dương Liệt vừa luyện hóa dược hiệu linh đan, vừa lặng lẽ lau mồ hôi trán.
Hắn cũng không ngờ, Trương Nhược Tích lại dám giết vào trong lỗ hổng đại cấm. Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào, phải biết nơi đó chính là sào huyệt của Mặc tộc, bên trong không biết hội tụ bao nhiêu cường giả Mặc tộc.
Hắn cũng coi như đã gặp Trương Nhược Tích vài lần, biết nữ tử này quen biết Dương Khai, nhưng từ trước tới nay cũng không biết nữ tử này thế mà lại cao minh như vậy.
Điều càng khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ là, tu vi kinh thiên động địa của nữ tử này là từ đâu mà có. Loại thực lực này, đã vượt qua Cự Thần Linh!
Lỗ hổng ở đại cấm, vốn dĩ còn lờ mờ có đại lượng thân ảnh sừng sững, cũng không ít viện quân Mặc tộc từ đó tuôn ra, tiếp viện chiến trường.
Nhưng Trương Nhược Tích xông vào một trận chém dưa thái rau, giết lỗ hổng một mảnh tan hoang, tất cả thân ảnh đều biến mất không thấy, viện quân Mặc tộc cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Mãi đến một lúc lâu sau, trong lỗ hổng kia mới có một bóng người lóe lên. Đôi cánh sau lưng vẫn vậy, sáng loáng như ngọc, khiến người ta nhìn hoa mắt thần mê.
“Ngươi nữ tử này… Bao nhiêu thông cảm một chút người già đi!” Bên tai Nhược Tích vang lên giọng nói của Ô Quảng, hơi có chút bất đắc dĩ.
Hắn chưởng khống Sơ Thiên đại cấm, tâm thần hợp nhất với đại cấm. Mỗi lần đại cấm lỗ hổng bị xé rách, hắn đều sẽ chịu trình độ nhất định lực phản phệ.
Mấy lần xé rách trước đó, phần lớn là hắn chủ động hành động, còn có thể khống chế một hai.
Thế nhưng Trương Nhược Tích bỗng nhiên xông vào…
Lỗ hổng đại cấm kia vài lần khuếch trương xé rách, mặc dù có thể cho cường giả cấp Vương Chủ thông hành, nhưng thực lực trình độ như Trương Nhược Tích vẫn chưa được.
Vừa rồi thấy Trương Nhược Tích xông tới, Ô Quảng gần như muốn hét lên sợ hãi. Đứng trên lập trường của hắn mà xem, đó đơn giản chính là một cỗ lực lượng không thể địch nổi đang đánh tới chính mình.
Mặc dù hắn bằng tốc độ nhanh nhất khuếch trương lỗ hổng đại cấm, vẫn bị Trương Nhược Tích làm cho thất điên bát đảo, một hồi lâu không thể hoàn hồn.
Cảm giác đó, tựa như cả người bị xé nứt vậy.
Lúc này mới có phàn nàn.
Trương Nhược Tích cười một tiếng, ước chừng hiểu ý Ô Quảng, tạ lỗi nói: “Tiền bối thứ lỗi, là vãn bối lỗ mãng.”
Thực lực cường đại, dáng dấp đẹp mắt, nói chuyện lại hay, tính tình lại ôn hòa, Ô Quảng còn có thể nói gì? Khó chịu im lặng, chỉ có thể nói: “Làm không tệ.”
Những người khác không thấy rõ tình huống trong đại cấm, nhưng hắn chưởng khống đại cấm lại có thể cảm nhận được một hai.
Trong vòng một canh giờ Trương Nhược Tích xông vào trong đại cấm, khí tức của những vương chủ bị tiêu diệt không dưới 30 đạo! Mặc tộc bị chém giết càng vô số kể.
Nếu không phải trong đại cấm thực sự không thích hợp chinh chiến lâu dài, Trương Nhược Tích cũng sẽ không nhanh như vậy liền chạy ra. Chỉ sợ muốn giết sạch sành sanh Mặc tộc trong đại cấm mới có thể hiện thân.
“Tiền bối quá khen, vãn bối ứng tận sự tình.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Trong vòng một canh giờ nàng biến mất, chiến trường lại phát sinh một chút biến hóa.
Rõ ràng nhất chính là A Đại và A Nhị đã rút tay ra ngoài.
Hai vị Cự Thần Linh trước đó bị hơn mười vị vương chủ vây công, khó thoát khốn. Thế nhưng vì uy hiếp của Trương Nhược Tích, gần một nửa vương chủ đã trốn về trong đại cấm.
Nửa còn lại, làm sao có thể là đối thủ của hai vị Cự Thần Linh cùng tám vị cửu phẩm Tiểu Thạch tộc.
Rất nhanh liền bị giết tan tác.
Cùng lúc đó, đại quân Tiểu Thạch tộc vẫn luôn thủ hộ gần hành lang hư không cũng bắt đầu xuất quân.
Trước đó, bọn chúng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc trấn thủ thông đạo, phòng hộ kín kẽ hư không bốn phía thông đạo, thậm chí còn có dư lực cung cấp không gian tu chỉnh cho đại quân Nhân tộc mệt mỏi.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều đại quân Tiểu Thạch tộc từ trong hành lang đi ra.
Bây giờ đã có hơn trăm triệu, mà Tiểu Thạch tộc tuôn ra trong hành lang kia vẫn liên miên bất tuyệt.
Ai cũng không biết đầu bên kia hành lang còn bao nhiêu đại quân Tiểu Thạch tộc tập kết.
Số lượng đại quân Tiểu Thạch tộc đã nhiều hơn cả đại quân Mặc tộc.
Cho nên bọn chúng quả quyết phát động công kích, từng nhánh đại quân Tiểu Thạch tộc như linh xà tiến về phía vị trí của đại quân Mặc tộc, cuốn theo vô tận sát khí.
Đại chiến lần nữa bộc phát, thế nhưng công thủ đã nghịch chuyển.
Trong thời gian ngắn ngủi này, Tiểu Thạch tộc đã hội tụ đủ binh lực để đối kháng trực diện với Mặc tộc.
Cục diện hiện tại, các cường giả Mặc tộc tổn thất đại lượng. Mặc dù chỉ có số lượng binh lực, kỳ thực chỉ là mạnh miệng nhưng gan chuột. Lựa chọn sáng suốt nhất tự nhiên là rút lui chiến lược, mưu đồ về sau.
Thế nhưng Mặc tộc trừ trở về Sơ Thiên đại cấm, lại có thể rút lui về phương nào? Hư không trong Sơ Thiên đại cấm là sào huyệt của bọn hắn, là căn bản của bọn hắn. Bọn hắn có thể trốn, Sơ Thiên đại cấm lại không trốn thoát.
Muốn rút về Sơ Thiên đại cấm, nhất định phải đột phá sự phong tỏa của đại quân Tiểu Thạch tộc.
Cho nên bị buộc đường cùng, đại quân Mặc tộc chỉ có thể kiên trì giao chiến ác liệt với Tiểu Thạch tộc trong hư không. Về phần hậu quả do việc đánh giết Tiểu Thạch tộc gây ra, Mặc tộc đã không quan tâm nữa.
Khi Trương Nhược Tích hiện thân, đại quân hai tộc đã giao chiến được một lúc. Tiểu Thạch tộc có tổn thất, thế nhưng Mặc tộc tổn thất lớn hơn.
Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Đối với Mặc tộc mà nói, phe Tiểu Thạch tộc mặc dù không có quá nhiều cường giả, thế nhưng bọn chúng có hai vị Cự Thần Linh tương trợ, có tám vị cửu phẩm Tiểu Thạch tộc tọa trấn!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một nén hương đối kháng, đại quân Mặc tộc đã binh bại như núi đổ. Hai vị Cự Thần Linh trùng sát trong chiến trận của Mặc tộc không biết bao nhiêu lần, những nơi đi qua một trận gió tanh mưa máu.
Tám vị cửu phẩm Tiểu Thạch tộc cũng giống như vậy, ngay cả các vương chủ may mắn còn sống sót cũng khó mà kiên trì quá lâu dưới tay bọn chúng.
Ngược lại là Nhân tộc, phe đã khơi mào trận đại chiến này, dưới sự hộ vệ trùng điệp của đại quân Tiểu Thạch tộc, an tâm tu chỉnh.
Điều này khiến Mễ Kinh Luân cầm đầu một đám cửu phẩm, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, 1 tay nâng lên 1 đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!